VUA DIỄN XUẤT TRONG GIỚI GIẢI TRÍ


“Tiểu Kiều,” Lúc Quý Ngọc Minh bước vào phòng trang điểm thấy Công Tây Kiều đang được trang điểm liền đưa một chai nước ướp lạnh cho anh, sau đó ngồi ở bàn bên cạnh nói, “Sao hôm nay cậu lại đến sớm thế?”
“Hôm nay tôi quay sớm, nếu không đến sớm, đến lúc đó lại kéo dài thời gian của cả đoàn phim nữa.” Công Tây Kiều ngáp một cái, nâng bình lên uống nước lạnh nâng cao tinh thần.
Thấy anh như vậy, Quý Ngọc Minh cười nói: “Thế nào, tối hôm qua sau khi dự tiệc từ thiện xong ngủ không ngon à?”
Vốn là vì thân phận của Công Tây Kiều nên sau khi vào đoàn phim anh ta mới giúp đỡ anh nhiều, nhưng sau một thời gian ở chung anh ta phát hiện trong đám hậu bối mình đã từng tiếp xúc anh ta khá là thích Công Tây Kiều.

Vây nên sau khi quay ngoại cảnh về, quan hệ của anh ta và Công Tây Kiều từ khách sáo ngoài mặt với nhau nay đã trở thành nhiệt tình.
“Hôm qua về đến nhà tắm rửa này kia xong cũng đã mười hai giờ rưỡi rồi,” Công Tây Kiều nhịn không được lại ngáp một cái, “Buổi tối tôi nằm mơ thấy mình bị treo trên dây treo, sáng tỉnh lại vẫn còn hơi sợ.”
Công Tây Kiều cũng vô cùng cảm kích Quý Ngọc Minh, với địa vị của Quý Ngọc Minh trong giới, căn bản anh ta không cần phải lấy lòng anh, nhưng từ khi đối phương vào đoàn vẫn luôn chỉ bảo anh rất nhiều về mặt kỹ xảo diễn xuất.

Tuy anh xử lý biểu cảm và cảm xúc của nhân vật vô cùng chuẩn, nhưng phải biểu hiện trên ống kính thế nào, phải đi ở vị trí nào mới có thể càng phô ra nhiều ưu điểm của mình mà lại không làm lu mờ người khác, những việc này chẳng ai có thể so được với ảnh đế Quý Ngọc Minh giàu kinh nghiệm này.
Đối phương dạy anh thật lòng, anh thật dạ lĩnh hội, tuy bây giờ anh gọi đối phương là “anh Minh”, nhưng trong mắt anh, Quý Ngọc Minh như là một nửa người thầy của anh vậy.
“Ngủ không đủ giấc ảnh hưởng sức khỏe, rảnh thì chợp mắt một chút đi.” Quý Ngọc Minh thở dài, cũng chẳng nói mấy lời đại loại như khuyên Công Tây Kiều nên đi ngủ sớm, vì trong giới giải trí này, ngày đêm đảo lộn là chuyện bình thường, có bối cảnh như Công Tây Kiều thì còn đỡ, nhưng nếu diễn viên trẻ xuất thân bình thường thì còn khó khăn hơn.
Công Tây Kiều cười cười đáp lại, vừa trang điểm xong đã có nhân viên công tác đến gọi anh, anh đứng dậy cười với Quý Ngọc Minh, sau đó vội ra ngoài.
Nhìn thấy anh rời đi, Quý Ngọc Minh cười cười lắc đầu, sau đó cúi đầu để thợ trang điểm đội tóc giả cho mình, còn mình thì lấy điện thoại ra xem tin tức.


Khi anh ta nhìn thấy món trứng chiên đầu tiên do Tịch tổng làm sáng nay, sau đó thấy dưa của Công Tây Kiều được đăng trên Weibo, nhịn không được mà cười cười.
Người trẻ có chững chạc đến đâu thì cũng có thời điểm sẽ đùa giỡn, nhìn thấy món trứng chiên không thể nào gọi là tốt được trên màn hình, Quý Ngọc Minh nhíu mày, trình độ thế này mà có thể đem khoe với tiểu Kiều, vậy thì trình độ làm bếp của Tiều Kiều rốt cuộc kém cỡ nào nhỉ?
Ở phim trường, lúc Công Tây Kiều được nhân viên công tác hạ dây treo xuống, đầu anh có chút choáng, Khương Lũng thấy sắc mặt anh không tốt lắm nên có chút lo lắng hỏi: “Kiều thiếu, anh làm sao thế?”
“Không sao, có thể là do tối hôm qua ngủ không ngon.” Công Tây Kiều cười cười, ngồi xuống ghế bên cạnh không được bao lâu đã nhận được điện thoại của dì La gọi đến, hóa ra là người nhà bà bị ốm, bà muốn đến bệnh viện hai ngày để chăm sóc.
Công Tây Kiều quan tâm hỏi han vài câu, biết được không phải bệnh gì nặng thì yên tâm, không chỉ cho dì La nghỉ mà còn bảo Hà Bằng gửi tiền vào tài khoản dì La giúp anh.
Rất nhanh lại đến phần diễn của Công Tây Kiều, anh diễn được một nửa, bởi vì đầu quá choáng nên đã quên lời, anh áy náy cười nói: “Ngại quá, chúng ta làm lại một lần nhé.”
Bạn diễn Mã Thiến vai đối thủ của anh thấy sắc mặt anh không tốt lắm, lo lắng hỏi: “Tôi thấy sắc mặt cậu không tốt, có phải là bị ốm không?”
“Không sao,” Công Tây Kiều miễn cưỡng cười cười, “Chúng ta quay cho xong cảnh này đã.”
Mã Thiến định tiếp tục khuyên, nhưng nghĩ đến hôm nay đoàn phim sắp xếp rất nhiều cảnh quay, nên đành phải tĩnh tâm lại, tiếp tục quay với Công Tây Kiều.
Sau mấy phần diễn, ngay cả đạo diễn Tiêu cũng phát hiện sắc mặt Công Tây Kiều không tốt, vì thế nói: “Tiểu Kiều, hôm nay phần diễn của cậu cũng tàm tạm rồi, phần còn lại để ngày mai diễn tiếp, về nghỉ ngơi đi.”
“Cám ơn đạo diễn Tiêu,” Công Tây Kiều xoa trán, miễn cưỡng cười với các nhân viên công tác khác, “Ngại quá, tôi về trước.”
Bình thường tinh thần làm việc chuyên nghiệp của Công Tây Kiều luôn khiến người khác nể phục, cho nên khi thấy sắc mặt anh khó coi như vậy, mọi người đều bảo anh về sớm nghỉ ngơi, Khương Lũng đỡ anh đi đến phòng trang điểm để tháo đạo cụ.
Trong văn phòng tổng công ty Tịch thị, trợ lý đặc biệt đang báo cáo về công việc liền chú ý đến hai đốm nâu trên tay Tịch Khanh, nhìn chút giống như là bị dầu nóng bắn vào, nhưng đối mặt với thái độ nghiêm túc làm việc của ông chủ, anh ta cũng không nói ra thắc mắc của mình.
“Ông chủ, một loạt mỹ phẩm của Bạch thị bị bộ phận giám sát phát hiện ra thành phần độc hại, cấp cao của Bạch thị có ý đồ đè tin tức này xuống, nhưng thái độ của đài quốc gia cứng rắn, xem chừng đang chuẩn bị đưa việc này ra ánh sáng.” Trợ lý đặc biệt đưa tư liệu đến trước mặt Tịch Khanh, “Ngoài ra, chủ tịch của công ty nước ngoài mà Bạch thị hợp tác bị người Mê Đế Quốc kiện vì tội buôn bán lừa đảo.”

Mắt của Tịch Khanh vẫn không rời khỏi chiếc laptop trên bàn mình: “Việc làm bây giờ của Bạch thị có kết cục như vậy cũng rất bình thường, đây chỉ mới là bắt đầu thôi.”
Chỉ mới là bắt đầu?
Trợ lý đặc biệt có chút khó hiểu mà nhìn Tịch Khanh một cái, không biết có phải là do cảm giác của anh ta bị lỗi hay không, sao anh ta cứ cảm giác rằng chuyện này đối với ông chủ hình như là đã nằm trong dự tính rồi vậy.
“Cốc cốc.”
Nghe thấy tiếng gõ cửa trợ lý quay đầu lại, thấy đó là thư ký trưởng của Tịch Khanh – Đường Lâm, anh ta gật đầu với đối phương.
Đường Lâm là một cô gái cao gầy xinh đẹp, cho dù là đeo kính nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô.
“Ông chủ, chủ tịch của Bạch thị muốn gặp anh.” Giọng điệu của Đường Lâm nhẹ nhàng, “Bây giờ người đã ở dưới tầng rồi.”
“Bạch tổng?” Trợ lý đặc biệt ngạc nhiên trợn tròn mắt, tốt xấu gì thì Bạch Trọng cũng là một nhân vật có thân phận lớn, sao lại có thể làm ra chuyện không hẹn mà đã đến tận cửa đòi gặp như thế?
“Cho anh ta lên đi,” Tịch Khanh đóng laptop lại, đứng lên nói, “Bạch tổng đại giá quang lâm, sao Tịch thị chúng ta lại có thể không chào đón chứ.”
Trợ lý đặc biệt thấy cảnh này, trong lòng lại càng trở nên khó hiểu, hành động của các gia chủ thế gia quá thâm sâu ảo diệu, anh ta thật sự không hiểu nổi.
Tầng làm việc của Tịch Khanh có một phòng chuyên dùng chỉ để tiếp khách, đội thư ký của hắn cũng làm việc trên tầng này, cho nên khi Bạch Trọng dẫn theo trợ lý, thư ký của mình nổi giận đùng đùng đi đến, đội thư ký của Tịch thị có chút kinh ngạc, chủ tịch của Bạch thị đang kéo bè kéo phái đến đây đánh nhau sao?
“Bạch tổng, bên đây, mời.” Đường Lâm đẩy cửa phòng tiếp khách, làm một tư thế mời, lại bị Bạch Trọng đẩy ra.

Cô nhìn bóng lưng Bạch Trọng, đẩy đẩy kính mắt của mình rồi mời tao nhã bước đi trên đôi giày cao gót.

“Tịch Khanh, anh điên rồi!” Bạch Trọng đi đến sô pha, dứt khoát ngồi xuống, cười lạnh, nói: “Xem ra tôi đã coi thường anh rồi, có thể dọa cho đám trưởng bối rụt đầu, sao lại có thể không có lòng dạ độc ác được chứ.”
“Bạch tổng thay vì đến chỗ tôi phát điên thì nên ngẫm nghĩ lại xem nên giải quyết vấn đề thế nào đi,” Tịch Khanh cầm ấm trà nhài đổ ra chiếc tách đặt trước mặt Bạch Trọng, “Tối hôm qua không phải tôi đã nói với anh rồi sao, nên quý trọng cuộc sống hiện tại.”
“Cút cmm đi!” Bạch Trọng hung hăng ném tách trà xuống đất, tiếc là đất được lót thảm rất dày nên tách trà chỉ lăn mấy vòng dưới đất, không gây ra âm thanh gì quá lớn.
Tịch Khanh nhìn tách trà dưới đất, sau đó lại rót một tách cho mình, chậm rãi uống một ngụm: “Có thể Bạch tổng vẫn chưa hiểu rõ tôi, con người tôi từ trước đến nay làm việc không thích nói quá nhiều.”
Bạch Trọng đứng lên, chỉ vào Tịch Khanh, thở phì phò, nói: “Chuyện này có phải anh nhúng tay phá rối không?!”
“Bạch tổng cứ nói đùa, đồ của nhà các anh có vấn đề, chẳng lẽ lại đổ mọi thứ lên đầu tôi?” Tịch Khanh nhướng mày, nhìn chằm chằm Bạch Trọng giống như là nhìn một tên hề, “Tôi quản lý Tịch thị chứ không phải Bạch thị các người.”
“Tốt, tốt, lắm, chờ đi!” Bạch Trọng đạp lên bàn trà một cái, đáng tiếc chiếc bàn này được tạc bằng gỗ nguyên khối, ngoài việc khiến gã ta chật vật mà lảo đảo, chiếc bàn chẳng bị hề hấn gì.
Điều này khiến cho dự định đá bay bàn trà rồi phất áo rời đi của gã thất bại.
Không biết ai bật cười một tiếng, không khí vì thế mà càng trở nên xấu hổ hơn.
Trợ lý đặc biệt nhìn thấy sự bình tĩnh của ông chủ khiến cậu ta nảy lên một suy nghĩ vớ vẩn.
Ông chủ cố ý chọc tức Bạch Trọng!
Nhưng ông chủ nào có thể làm mấy chuyện nhàm chán như vậy được, đương nhiên là không phù hợp với tính cách của ông chủ rồi, kỳ lạ thật.
Bạch Trọng bị người ta cười nhạo, nét giận trên mặt lại càng trở nên đậm hơn: “Tịch Khanh, anh muốn mượn cơ hội này để đạp đổ Bạch gia bọn tôi, không dễ dàng như thế đâu.” Nói xong, gã xoay người bước đi.
Ra khỏi phòng tiếp khách, gã trượt chân, nếu không phải có trợ lý đỡ lại, có lẽ gã đã vồ ếch rồi.
Chờ đoàn người Bạch Trọng rời đi, trợ lý đặc biệt Cẩu nhìn vũng nước trên hành lang, quay đầu thì thấy Đường Lâm đang cầm một cái cốc đứng trước cửa văn phòng thư ký, thấy cậu ta nhìn đến còn cười cười với cậu ta, đứng sau lưng cô còn có thêm vài thư ký khác.
Cậu ta thò tay vào túi lục lọi, lấy ra hai tờ khăn giấy vứt lên vũng nước trên đất.


Sau đó dùng chân thấm thấm lau lau vài cái rồi cúi người nhặt lên vứt vào thùng rác, sau đó mỉm cười, nói: “Không khéo chút nào.”
Mấy cô thư ký đồng loạt lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
Trong phòng tiếp khách, Tịch Khanh nhặt lên một chiếc “Khuy áo” mà Bạch Trọng không cẩn thận làm rơi mất, ném vào một chiếc tách rỗng.
“Choang”, khuy áo chạm vào tách tạo ra một tiếng vang trong trẻo.
Tịch Khanh cầm ấm trà lên, đổ trà vào chiếc tách này, nhìn nước trà bao phủ khuy áo, trên mặt lộ ra ý cười hiếm thấy.
Ra khỏi phòng khách quý, hắn dùng di động nhắn hai chữ “Tiếp tục” cho một dãy số, sau đó bấm một dãy số mà hắn đã thuộc lòng.
“Anh Tịch.” Người nhận điện thoại là Khương Lũng, anh ta nhìn Công Tây Kiều đã ngủ thϊếp đi ở ghế sau, hạ giọng nói, “Kiều thiếu hơi bị cảm, uống thuốc xong đã ngủ mất rồi, bây giờ tôi đang đưa anh ấy về nhà.”
Nghe thấy tiếng Khương Lũng nói chuyện, Công Tây Kiều mơ màng mở mắt ra, “Ai gọi đến đấy?”
Khương Lũng đưa điện thoại qua cho anh: “Là anh Tịch.”
Công Tây Kiều đưa điện thoại đến bên tai, nghe thấy Tịch Khanh hỏi chuyện mình bị ốm.
“Tôi không sao, nhưng dì La đã xin nghỉ phép, trong nhà bây giờ không có ai cả.”
“Hả?” Công Tây Kiều nhíu mày, “Được.” Anh buông di động, nói với Hà Bằng đang lái xe, “Hà Bằng, đổi hướng, đến nhà Tịch Khanh đi.”
Hà Bằng sửng sốt một chút, gật đầu nói: “Được.”
Công Tây Kiều kéo chăn lông lên, sau đó rúc cả người mình vào trong chăn, tiếp tục mơ màng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề trong nhà không có người nấu cơm, tay nghề của đầu bếp nhà Tịch gia chắc cũng không tệ lắm nhỉ?!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi