VUA DIỄN XUẤT TRONG GIỚI GIẢI TRÍ


Bệnh viện dưới danh nghĩa Tịch gia này là bệnh viện tư nhân nổi tiếng ở Đế Đô, giỏi nhất là khoa mắt và khoa chỉnh hình, tình trạng của Lâm Khang, các bác sĩ chữa trị là những chuyên gia được mời từ bệnh viện khác đến.

Có Công Tây Kiều và Tịch Khanh đứng ra, ở bệnh viện này Lâm Khang nhận được đãi ngộ VIP, không chỉ được hỗ trợ miễn phí toàn bộ tiền thuốc men, mỗi ngày còn có bác sĩ đến kiểm tra, cho đến tận khi các di chứng của anh ta có chuyển biến tốt, các bác sĩ mới chuyển từ mỗi tiếng kiểm tra một lần thành ba tiếng kiểm tra một lần.

Công Tây Kiều vừa xuất hiện ở bệnh viện, rất nhiều bác sĩ và y tá đến chào hỏi anh, Công Tây Kiều lễ phép đáp lại hết từng người rồi mới đến trước cửa phòng bệnh của Lâm Khang.

Từ khi Lâm Khang tỉnh dậy đến giờ, anh vẫn chưa gặp qua Lâm Khang lần nào, ban đầu là lo anh ta vừa tỉnh lại sẽ chịu phải kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, về sau là do anh bận quay phim hoặc tham gia một số sự kiện quan trọng, có muốn đưa gì đến bệnh viện, anh đều phải nhờ trợ lý mang đến, sau đó nhờ y tá đưa vào phòng bệnh.

Anh đưa tay gõ cửa phòng bệnh, người mở cửa là Tạ Cát – đại diện của Lâm Khang, bây giờ cha mẹ của Lâm Khang không có ở đây.

“Cậu đến rồi à?” Gương mặt tái nhợt của Lâm Khang nở nụ cười, bảo Công Tây Kiều ngồi xuống.

Công Tây Kiều thấy anh ta tuy gầy gò hơn nhiều, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo, anh cười cười, đặt giỏ trái cây lên tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
“Bác sĩ nói cũng không còn vấn đề gì nữa, chỉ là phải từ từ dưỡng bệnh một khoảng thời gian.

” Lâm Khang nhìn trái cây trên tủ đầu giường, tất cả những loại trái cây này đều là loại trái cây không tổn thương cho dạ dày.

Ta Cát nhìn hai người, mở miệng nói: “Tôi ra ngoài hút thuốc đây.

” Sau đó đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn hai người một cái rồi thở dài, đóng cửa phòng bệnh lại.

Sau khi Tạ Cát rời đi, trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh, một lát sau Lâm Khang mới mở miệng nói: “Chuyện lần này…”
“Chuyện lúc trước đừng nhắc lại, cuộc sống sau này mới là quan trọng nhất,” Công Tây Kiều không muốn Lâm Khang nhớ lại chuyện cũ, anh cũng không định hỏi lại Lâm Khang về mấy tin nhắn kia.


Lâm Khang cười cười, có vẻ như đoán được Công Tây Kiều đang lo ngại chuyện gì: “Tôi biết chuyện lần này cậu giúp tôi rất nhiều, thật sự cám ơn cậu.


Công Tây Kiều không nói gì mà nhìn anh ta, anh và Lâm Khang không qua lại với nhau nhiều, thậm chí tính cách của Lâm Khang ra sao anh cũng không biết, cho nên lúc này tốt nhất là nên bớt nói lại.

“Tôi định ra nước ngoài bồi dưỡng hai năm,” Trên mặt Lâm Khang mang theo nụ cười của sự giải thoát, “Có lẽ tôi nên ra ngoài mở mang, đợi đến lúc quay về, tôi sẽ xây một căn nhà, yên ổn mà báo hiếu cha mẹ, sống cuộc sống an nhàn.


Nhìn thấy nụ cười của anh ta, Công Tây Kiều trầm mặc một lúc lâu: “Như vậy cũng được.


“Ừ.

” Hai người cũng không có nhiều chuyện để nói với nhau, Lâm Khang lẳng lặng nhìn thanh niên chói mắt trước mặt, còn nghiêm túc nhìn anh một lượt từ đầu xuống chân, cứ như là muốn ghi nhớ dáng vẻ của anh vào tận đáy lòng vậy, “Đã đặt xong vé máy bay rồi, ân tình của cậu và Tịch tổng, tạm thời tôi chưa trả được, nhưng tôi sẽ nhớ kỹ ân tình này.


Tiền thì anh ta trả được, còn ân tình thì trả không nổi.

“Không cần phải nói mấy lời này, tôi chỉ trùng hợp gặp phải loại chuyện này thôi,” Công Tây Kiều cũng không ngờ Lâm Khang vậy mà đã hạ quyết định đi rồi, “Khì nào thì đi?”
“Hai ngày sau,” Lâm Khang nói, “Lời đồn đãi bên ngoài ồn ào huyên náo, tôi đi rồi, ba mẹ tôi tạm thời cũng muốn rời khỏi Đế Đô, đến vùng khác sống một khoảng thời gian.


Lời đồn đáng sợ, tuy Lâm Khang là người bị hại, nhưng cũng sẽ không tránh được việc có người nói xấu sau lưng, tạm thời cha mẹ Lâm rời khỏi nơi này cũng tốt.

Mọi người cũng rất mau quên, chờ một khoảng thời gian sau, còn ai quan tâm đến chuyện Bạch Kỳ là ai, lúc trước đã xảy ra chuyện gì nữa đâu.


“Chúng ta cùng chụp ảnh đi.

” Lâm Khang nhìn Công Tây Kiều, nói, “Cùng công ty với cậu mà chúng ta vẫn chưa có tấm ảnh chụp chung nào.


Công Tây Kiều cũng không từ chối, anh đi đến bên giường ngồi xuống, để mặc Lâm Khang lấy di động ra chụp ảnh selfie với mình.

Anh không ở lại phòng bệnh lâu, nửa tiếng sau, anh rời khỏi phòng bệnh của Lâm Khang, thấy Tạ Cát đang đứng trên hành lang.

“Kiều thiếu,” Tạ Cát nhìn Công Tây Kiều, thái độ rất kính trọng, còn mang theo một loại lấy lòng cẩn thận.

“Công ty phân cho anh quản lý người mới à?” Công Tây Kiều thấy sắc mặt anh ta ủ rũ, chắc là do chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và công ty nên mới như thế.

“Quản lý mấy người mới đến,” Tạ Cát cười khổ nói, “Tiểu Lâm muốn đi, tôi cũng chỉ có thể quản lý người khác.

” Trước kia anh ta nhất quyết không dẫn dắt người khác, vì tiểu Lâm mà chạy ngược chạy xuôi, bây giờ công ty đồng ý hủy hợp đồng với tiểu Lâm, hơn nữa anh ta còn không cần phải bồi thường tiền hợp đồng đã là may mắn lắm rồi, cho nên không thể nào cũng bỏ đi được.

Công Tây Kiều gật gật đầu, lặng lẽ rời đi, vì sao trước khi Lâm Khang tự tử lại nói những lời đó đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là Lâm Khang có thể trút bỏ gánh nặng, yên ổn mà sống, còn người xấu đã bị trừng phạt thích đáng, đây mới là kết quả tốt nhất.

Hai ngày sau, Lâm Khang lẳng lặng ngồi máy bày rời khỏi Hoa Quốc, không ai biết anh ta rời đi, thậm chí không biết tình trạng của anh là thế nào.

Đối với truyền thông mà nói, hồi náo nhiệt này đã tan rồi, bọn họ cũng không còn tin gì để viết nữa.


Lâm Khang là người bị hại, bọn họ cũng không phải là không biết xấu hổ mà viết về anh ta, cứ như vậy thôi, lợi cả đôi bên.

Từ sau khi《Đại Nhân Hiệp Nghĩa》được công chiếu, ngoài mấy lần đối chất với Bạch gia, Công Tây Kiều cũng không lộ mặt lần nào, mặc dù có phóng viên muốn biết anh làm gì, nhưng vệ sĩ của Tịch gia bảo vệ quá chặt, bọn họ không thể nào tiếp cận được, đành phải vắt óc suy tính cách tìm tin tức.

Cũng không biết có phải là lỗi cảm của fan hay không, nhưng từ lúc Cố Nam về nước đến giờ vẫn chưa có tác phẩm nào xuất hiện, mấy ngày gần đây lại ít thấy tin tức về Cố Nam, các phóng viên thì như có hẹn vậy, đồng loạt mất đi hứng thú với Cố Nam, hoàn toàn khác với cảnh lúc Cố Nam vừa về nước, rất nhiều phương tiện truyền thông tranh nhau thổi phồng.

Các Nam fans vô cùng tò mò về việc nam thần nhà mình đang làm gì, thậm chí có người đoán, có lẽ nam thần đang tham gia một tác phẩm nào đó lớn như《Tu chân》nên mới không có tin tức như vậy.

Mấy người trong giới thấy mấy lời đồn đoán kiểu này đều thầm cười trong lòng, cái gì mà tác phẩm lớn, bây giờ vị Cố thiên vương này, đừng nói đến tác phẩm lớn, ngay cả đại ngôn cũng không hề có đó biết không?
Tuy tính cách Cố Nam không tệ, cũng không đắc tội ai, chỉ là ai bảo lúc trước nổi quá làm gì, cản đường biết bao nhiêu người, khiến nhiều người ghen tị phẫn hận, bây giờ thấy Cố Nam đắc tội nhân vật lớn như vậy, bọn họ liền vui mừng xem náo nhiệt.

Náo nhiệt trong giới giải trí không ngừng, mọi người thì chuẩn bị đón lấy trời đông giá rét, tháng mười hai ở Đế Đô rất lạnh, vừa ra khỏi cửa có thể khiến người ta đóng băng, còn Công Tây Kiều thì làm ổ ở nhà chọn kịch bản.

Với địa vị hiện tại của anh, chỉ có anh chọn đoàn phim chứ không đến lượt đoàn phim chọn anh.

Các kịch bản mà Trần Khoa mang tới đêu không tệ, chỉ là phần lớn đều là đề tài cổ trang, anh không muốn nhận tí nào.

Trong hơn mười cái kịch bản, anh chỉ nhắm được có hai cái, một cái là nội dung cảnh sát tội phạm, một cái là nội dung thần quái, quả thật là rất kinh dị.

Phim nội dung thần quái ở Hoa Quốc bị nhiều người chê là phim não tàn, bởi vì nội dung bộ phim thiếu logic, kỹ xảo rẻ tiền, tiết tấu không đủ mạnh, biên tập lộn xộn, khán giả vừa xem mười phút đầu đã có thể đoán được kết quả, hoặc là làm loạn hết cả lên, xong kết thúc lại chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là ném đại một cái kết thúc cho người xem thôi.

Mấy loại phim kiểu này rất khó có thể giành giải, cho nên bình thường mấy đạo diễn lớn, các diễn viên có danh tiếng không thích quay lắm.

Không được đón nhận cũng không được tán thưởng, ai lại muốn nhận?
Nhưng lúc Công Tây Kiều đọc xong kịch bản bộ phim kinh dị này, cảm thấy khá là thú vị, tiết tấu khẩn trương, tình tiết có logic, sau khi đọc xong anh mới biết điểm đáng ngờ nằm ở đâu, những chi tiết đó được lồng ghép xuyên suốt, chứ không phải là một kết thúc từ trên trời rớt xuống.

Gọi điện thoại hỏi Trần Khoa xong, anh mới biết bộ này tên là《Mộng hồi lang》và đạo diễn là một người mới vào nghề, am hiểu nhất là quay tâm lý nhân vật, là một đạo diễn thiên tài, nghe nói là có quan hệ thân thích với Hướng Hoành, nếu không thì kịch bản này cũng không thể đưa đến trước mặt anh được.


Tuy Hướng Hoành là ông chủ của Sâm Hòa, nhưng trước mặt Công Tây Kiều, từ trước đến nay anh ta không hề lên mặt, lại càng không bắt Công Tây Kiều phải diễn bộ phim nào, có thể nói đưa kịch bản vào kiểu này là đã có thể gọi là “lạm quyền” rồi, lại còn cố ý gọi điện cho Trần Khoa giải thích rằng mình hoàn toàn không có ý ép buộc, chỉ là muốn Công Tây Kiều xem thử xem, nếu hợp thì có thể nể mặt mà diễn hoặc đầu tư này kia, nếu chướng mắt thì thôi không sao.

Hướng Hoành khách sáo như vậy, Công Tây Kiều cũng cho anh ta mặt mũi, đọc xong mới thấy rằng kịch bản này thật sự rất được, gọi điện thoại hỏi mới biết, kịch bản này là bạn của cháu họ của Hướng Hoành viết, Hướng Hoành đọc xong thấy cũng được nên mới đề cử.

“Hướng tổng, có ai đầu tư cho bộ phim này chưa?”
“Chưa có à?” Bây giờ Công Tây Kiều không thiếu tiền, tổng doanh thu phòng vé của《Đại Nhân Hiệp Nghĩa》đã đạt được hơn một tỷ, cộng thêm tiền bản quyền chiếu trên các trang mạng nữa, trừ đi các loại phí, thuế này kia, tiền về tay anh cũng không ít, cho nên đầu tư cho một bộ phim kinh dị như vậy đối với anh cũng không phải là chuyện gì lớn.

“Nếu như vậy, vậy thì bộ phim này lấy danh nghĩa cá nhân của tôi đầu tư đi,” Công Tây Kiều nói vào điện thoại, “Vai diễn này cũng thú vị, tôi sẽ nói chuyện với đạo diễn và biên kịch, nếu thích hợp thì tôi sẽ suy nghĩ đến việc nhận vai.


Nghe thấy Công Tây Kiều nói vậy, Hướng Hoành vui mừng lập tức nói lại tin này cho cháu họ nghe, nhưng sau khi Trần Khoa nghe, ngược lại còn khuyên vài câu.

“Không sao, dù sao tôi cũng đang rảnh, quay bộ này chơi,” Tâm trạng Công Tây Kiều rất tốt, dù sao thì anh cũng chẳng thiếu phim để quay, “Vai diễn này cũng khá thú vị mà.


Trần Khoa không nói gì, nhưng Công Tây Kiều nói cũng có lý, với thực lực kinh tế của anh, quay bộ phim này đúng là chẳng cần lo lắng gì nhiều lắm.

Sau khi đám người Mễ Nguyệt nghe nói Công Tây Kiều đang lên kế hoạch quay một bộ phim kinh dị đều cảm thấy rất hứng thú, chuẩn bị đến góp vui, khiến cho vị đạo diễn trẻ tuổi và biên kịch kia thụ sủng nhược kinh, bọn họ rốt cuộc đã vớ phải vận may gì vậy, vốn không ôm bao nhiêu hi vọng, kết quả không chỉ tìm được nhà đầu tư, mà diễn viên còn tìm được người đỉnh như vậy.

Còn Công Tây Kiều thì lại đang yên lặng lật kịch bản, bỗng anh lại có ý tưởng đối với một nhân vật tổng tài thần bí nhưng không có bao nhiêu cảnh trong kịch bản.

Tối hôm nay anh đọc kịch bản, ngẩng đầu nhìn Tịch Khanh, gãi gãi cằm, nhân vật chính trong kịch bản vì vô tình mà ngã lên người tổng tài bí ẩn kia, lại còn có một nụ hôn ngoài ý muốn nữa.

Loại chuyện này phải để “anh em tốt” của mình diễn mới được.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi