Ngụy Vũ cũng là học trò mà Phạm Phân Mẫn tâm đắc nhất nên bà luôn tập trung bồi dưỡng cô ấy. Nhưng một người ngày thường chịu khó như vậy lại để cho mình mang thai trước khi cưới, lúc bà biết việc này rất tức giận, nhưng chuyện đã đến nước này, bà có nói gì cũng đều vô dụng, Phạm Phân Mẫn bất đắc dĩ thở dài: “Em nói cho cô biết, em tính thế nào?”
Hốc mắt của Ngụy Vũ đỏ lên, giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào: “Em và anh ấy đã bàn bạc, chúng em định sang năm sẽ kết hôn.”
Ánh mắt của Phạm Phân Mẫn nhìn thoáng qua bụng của cô ấy: “Nếu em đã quyết định như vậy, em xem rồi làm là được rồi.”
Ngụy Vũ mím chặt môi, cô ấy khom lưng cúi đầu trước Phạm Phân Mẫn: “Cô Phạm, em thật sự xin lỗi cô.”
Phạm Phân Mẫn chấp nhận lời xin lỗi của cô ấy, cô ấy quả thực đã có lỗi với bà. Mấy năm nay bà đã hết lòng đào tạo cô ấy và đặt kỳ vọng rất lớn với cô, nhưng bà cũng hiểu rõ hôm nay cô ấy đến đây không chỉ để xin lỗi, vì vậy bà thản nhiên hỏi “Hôm nay em đến đây tìm cô, không phải chỉ để xin lỗi chứ?”
Đôi mắt của Ngụy Vũ hơi lóe lên, cô cắn môi dưới, thành thật gật đầu: “Cô Phạm, có lẽ khoảng thời gian tới em không thể múa được, vì thế vị trí của em trong đội múa....”
Tuy Ngụy Vũ là đội trưởng đội múa, nhưng cô muốn toàn tâm toàn ý chuẩn bị kết hôn cho tốt, kết hôn xong phải dưỡng thai và sau khi đứa nhỏ ra đời còn phải chăm sóc nó, thế nên quay đi quay lại cũng mất một khoảng thời gian dài.
Phạm Phân Mẫn hiểu ý của cô ấy, nhưng đội múa của họ không phải là đội múa bình thường, vị trí đội trưởng cũng không phải đã xác định rồi là không thể thay đổi mà trái lại, nếu đã là người đứng ở vị trí cao thì bạn không nỗ lực cũng sẽ có người khác nỗ lực, và lúc bạn nghỉ ngơi thì sẽ có người khác chịu khó luyện tập.
“Ngụy Vũ, em theo cô vào nhóm múa đảm nhận chức đội trưởng cũng đã ba năm rồi. Lúc trước em làm sao giữ được vị trí đội trưởng này, em là người hiểu rõ nhất, không phải sao?
Hốc mắt của Ngụy Vũ lại đỏ lên, cô ấy đương nhiên hiểu rõ trước đó cô ấy làm sao ngồi lên vị trí đội trưởng này, vì vậy sau khi ngồi lên vị trí này dù chỉ một phút cô ấy cũng không dám buông lỏng, nhưng mà......
“Cô đã sớm nói với các em, nếu muốn trở thành một vũ công chân chính thì đầu tiên phải học cách buông bỏ, trên đời này vốn không có chuyện đôi bên vẹn toàn. Đều là người cùng tuổi nhưng em đã lựa chọn lấy chồng sinh con, trong khi đồng đội của em lại lực chọn hiến dâng cho nghệ thuật, nếu em đứng ở vị trí của cô, em sẽ lựa chọn như thế nào?”
Phạm Phân Mẫn trực tiếp ném vấn đề này cho Ngụy Vũ, Ngụy Vũ nhất thời không trả lời được, thật ra cô ấy cũng không biết phải trả lời thế nào.
“Được rồi, em đã có lựa chọn, bản thân không hối hận là được, sau này em an tâm dưỡng thai và kết hôn đi.”
Lúc Ngụy Vũ theo Phạm Phân Mẫn ra khỏi nơi đó, cô ấy hơi đờ đẫn. Cô vô thức bước đến phòng múa - nơi mà cô quen thuộc nhất. Tong phòng múa đang mở nhạc múa của Xuân Vãn, lúc này người đang tập luyện trong phòng múa là đồng đội của cô ấy, nếu không xảy ra việc này thì cô ấy sẽ cùng với họ tiến vào Xuân Vãn năm nay.
Mười lăm người trong đội múa đang mặc áo TSm có tay dài giống nhau, cô ấy liếc mắt liền nhìn thấy Tô Tinh Dã. Mái tóc đen dài được buộc đơn giản thành đuôi ngựa, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, dáng người hoàn hảo đến phẫn nộ, cô múa rất đẹp, kỹ thuật múa nhẹ nhàng uyển chuyển cùng với khí chất riêng biệt trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm người xem tuyệt đối không thể rời mắt. Cô không thể không thừa nhận rằng đàn em kém cô ba tuổi này thật sự rất xuất sắc.
Sau khi tiếng nhạc kết thúc, Ngụy Vũ đi đến, cô ấy mỉm cười nhìn Tô Tinh Dã.
Tô Tinh Dã cũng cười nhìn cô ấy, nói: “Chào đàn chị.”
“Chị vừa xem em tập luyện, em múa rất tốt.”
“Cảm ơn chị.”
Do sau đó các cô còn phải tập luyện nên Ngụy Vũ cũng không nán lại lâu, bọn họ trò chuyện vài câu rồi rời đi. Thái Tuyền nhìn bóng lưng của Ngụy Vũ, không biết suy nghĩ gìmà một lát sau mới phản ứng lại, cô ấy thì thào: “Không biết chị ấy có hối hận không?”
“Cô nói gì vậy?” Đồng đội bên cạnh hỏi.
Thái Tuyền lắc đầu: “Không có gì, tập luyện thôi.”
***
Tiểu Thuần ngồi xếp bằng ở phía sau phòng múa, giơ điện thoại đối diện với Tô Tinh Dã đang tập luyện ở phía trước, ánh mắt mang theo nét ngưỡng mộ, cô không khỏi cảm thán, thần tượng của cô ấy thật sự được ông trời chiếu cố, chẳng những xinh đẹp mà còn múa giỏi, dù giữa chừng chuyển sang làm diễn viên nhưng đạo diễn cũng khen cô có năng lực.
Tiểu Thuần giơ tay cầm bình giữ nhiệt của Tô Tinh Dã mới phát hiện trong bình giữ nhiệt không còn nước, vì vậy nói với Tô Tinh Dã: “Chị Tinh Dã, không còn nước ấm nữa, em đi lấy nước ấm nha.”
Tô Tinh Dã gật đầu, nói: “Bên ngoài lạnh lắm, nhớ mặc áo khoác vào.”
“Vâng ạ.”
Sau khi Tiểu Thuần ra ngoài, cả phòng múa chỉ còn một mình Tô Tinh Dã, ngay lúc cô chuẩn bị đứng dậy tiếp tục luyện tập thì chuông điện thoại reo lên, cô bước tới nhìn qua, trong phút chốc đôi mắt sáng lên, cô lập tức ấn phím trả lời: “Alo?”
“Còn ở phòng múa sao? Chưa xong hả em?” Giọng Thẩm Vọng Tân ôn hòa.
“Em còn ở phòng múa.” Tô Tinh Dã mơ hồ nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến tiếng gió thổi “Vù vù” liền hỏi: “Anh vừa xong việc sao? Đang ở bên ngoài hả?”
Thẩm Vọng Tân ở bên kia mỉm cười: “Đúng vậy, đang ở bên ngoài, còn có tuyết rơi nữa, lạnh lắm.”
Trong phòng múa mở điều hòa nên bên trong cửa sổ đã phủ một lớp sương mỏng ấm áp, cô lập tức nói: “Vậy anh nhanh trở về khách sạn đi, đừng để bị bệnh.”
Thẩm Vọng Tân cười, không trả lời vấn đề này, mà lại hỏi: “Muốn uống canh xương hầm ngô không?”
“Dạ?” Tô Tinh Dã không kịp phản ứng lại: “Gì cơ ạ?”
“Nếu muốn uống thì ra đây đón anh đi.”Tô Tinh Dã ngẩn người ba giây sau đó mới phản ứng lại, cô lập tức đứng lên: “Ý anh là bây giờ anh đang ở trước cửa đoàn múa của tụi em hả?”
Tiểu Thuần vừa đem nước ấm trở về thì trông thấy cửa lớn phòng múa của họ ở đầu kia của hành lang bị kéo ra, sau đó cô nhìn thấy Tô Tinh Dã mặc áo khoác từ trong phòng múa chạy ra, đang định chạy xuống dưới lầu thì cô ấy liền chạy nhanh đến, hô: “Chị Tinh Dã, chị đi đâu vậy?”
Tô Tinh Dã nghe thấy tiếng của Tiểu Thuần, không quay đầu lại mà trả lời: “Chị sẽ quay lại ngay.”
Trong mắt Tiểu Thuần hiện lên chút nghi hoặc.
Tô Tinh Dã ra khỏi thang máy liền chạy tới trước cửa, bảo vệ thấy Tô Tinh Dã chạy ra bèn hỏi: “Tiểu Tô, hôm nay cháu xong sớm hả?”
“Không phải chú, cháu có bạn đến.”
Bảo vệ mở cửa cho cô, Tô Tinh Dã ra ngoài quả nhiên nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang đậu cách đó không xa, Người đàn ông đứng bên cạnh xe mặc áo khoác màu đen, đội mũ dệt kim và đeo khẩu trang, người đàn ông bên kia hiển nhiên cũng đã nhìn thấy cô, anh bèn giang rộng hai tay, Tô Tinh Dã lập tức mỉm cười chạy về phía anh.
Tô Tinh Dã trực tiếp nhào vào lòng anh, hơi thở quen thuộc bao quanh cô làm cô hơi tủi thân: “Em rất nhớ anh.”
Thẩm Vọng Tân quấn cả người cô vào trong áo khoác của mình: “Thật trùng hợp, anh cũng vậy.”
Tô Tinh Dã ở trong lòng anh ngẩng đầu lên: “Sao đột nhiên anh lại đến đây?”
Thẩm Vọng Tân cúi đầu tì vào trán của cô: “Không phải em đã nói muốn uống canh xương hầm ngô sao?”
“Không phải bây giờ anh phải đến Hạ Môn sao? Vé máy bay của anh đâu? Bị lỡ máy bay rồi sao?”
“Không sao, anh đã đổi vé máy bay rồi, giờ vẫn còn thời gian.”
Tô Tinh Dã bỗng muốn khóc, trong khoảng thời gian này cô làm việc liên tục, còn anh lại phải đến Hạ Môn ngay lập tức để ghi hình cho chương trình, không bao lâu nữa phải lên máy bay nhưng lúc này lại đến đây đưa canh xương hầm ngô cho cô, nghĩ đến đây đáy mắt cô dần đỏ lên.Thẩm Vọng Tân thấy đáy mắt của cô dần dần đỏ lên thì cọ cọ vào trán của cô: “Có phải cảm động rồi không?”
Tô Tinh Dã vùi mặt vào lòng anh một lần nữa: “Đúng vậy, em cảm động lắm.”
Thẩm Vọng Tân thật sự yêu dáng vẻ này của Tô Tinh Dã chết mất, anh dùng sức ôm chặt cô.
Đường Viên nhìn thoáng qua thời gian rồi ló đầu ra từ trong xe: “Anh Thẩm, chúng ta nên xuất phát thôi.” Nói xong, cô ấy đưa hộp canh xương hầm ngô cho anh.
Thẩm Vọng Tân nhận lấy hộp giữ ấm, sờ gương mặt không có tí thịt của cô: “Ngoan, bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong đi.”
Tô Tinh Dã lưu luyến mà buông góc áo đang nắm ra, cô giơ tay ôm hộp giữ nhiệt vào trong ngực.
Thẩm Vọng Tân thấy dáng vẻ không nỡ của cô thì không nhịn được giữ vai của cô lại rồi hôn lên môi cô cách lớp khẩu trang: “Mau vào đi.”
Tô Tinh Dã biết nếu cô không chủ động rời đi thì đoán chừng hai người sẽ kéo dài một lúc nữa, nhưng cô lại lo anh sẽ lỡ chuyến bay, cho nên sau khi nói “Tạm biệt”, cô ôm bình giữ nhiệt xoay người đi vào đoàn múa. Đợi sau khi cô vào đoàn múa rồi xoay lại thì nhìn thấy anh lên xe, sau đó xe mau chóng khởi động rời đi.
Trong lòng của Tô Tinh Dã rất phức tạp, có khó chịu xen lẫn mất mát, mất mát xen lẫn cảm động, trong lúc nhất thời đan xen nhau, vài giây trước họ còn đứng đó ôm nhau, giờ đã không còn ai nữa, nếu không phải trong lòng đang ôm bình giữ nhiệt, cô thậm chí còn nghi ngờ đây có phải là giấc mơ không.
Tiểu Thuần nhìn Tô Tinh Dã ôm hộp giữ nhiệt đi vào thì kinh ngạc hỏi: “Chị Tinh Dã, chị ôm cái gì vậy?”
Lúc này Tô Tinh Dã đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cô mỉm cười nói: “Canh xương hầm ngô.”
Tiểu Thuần vừa định hỏi là ai tặng, nhưng còn chưa hỏi thì đã mơ hồ thấy vành mắt phiếm hồng của cô, cô ấy lập tức hiểu ra: “Anh Thẩm đến ạ?”
Tô Tinh Dã ngồi xếp bằng bên cạnh Tiểu Thuần, vừa mở hộp ra vừa gật đầu: “Ừ, có điều đã đi rồi.”Thẩm Vọng Tân biết Tiểu Thuần ở cùng cô, cho nên cố ý chuẩn bị hai bộ chén đũa, Tiểu Thuần uống canh do Tô Tinh Dã đưa. Quan hệ của cô ấy và Đường Yên rất tốt, nên đương nhiên biết lịch trình hôm nay của Thẩm Vọng Tân là đi Hạ Môn, nhưng trước khi đi Hạ Môn vẫn chạy tới đây đưa canh hầm xương cho cô. Cô ấy là fan only của Tô Tinh Dã, nhưng lúc này thật sự cảm thấy hơi nguy hiểm, Thẩm Vọng Tân tốt với Tô Tinh Dã như thế nào, người làm trợ lý bên cạnh cô đương nhiên hiểu rõ.
“Chị Tinh Dã, mấy ngày nay chị không làm việc, không bằng đăng Weibo đi?” Tiểu Thuần nói.
Tô Tinh Dã nhìn canh xương hầm ngô gật đầu.
Tiểu Thuần chụp hình cho Tô Tinh Dã chưa bao giờ dùng camera làm đẹp, bởi vì cô ấy cảm thấy camera gốc của thần tượng cô ấy hơn camera làm đẹp một trăm lần. Sau khi chụp xong, ngay cả ảnh cũng không dùng photoshop, Tô Tinh Dã trực tiếp đăng lên Weibo.
Sau khi Tô Tinh Dã đăng lên Weibo, fans lập tức hưởng ứng nhiệt tình.
Tô Tinh Dã S: Vẫn như mọi khi, canh uống rất ngon.
Có hai tấm hình, tấm đầu là canh xương hầm ngô, tấm còn lại là Tô Tinh Dã đang bưng một cái chén nhỏ nhìn về phía ống kính.
Tô Tinh Dã mặc áo khoác, tóc dài buộc sau đầu, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, khóe môi giương lên, bối cảnh chụp là phòng múa.
Lượng Tân Tân lấp la lấp lánh: “A a a a a a, cuối cùng bảo bối cũng xuất hiện rồi.”
Mãn Thiên đều là tiểu Tinh Tinh: Khuya như vậy còn tập múa, thật là vất vả quá đi mất!
Hôm nay Tinh Tinh ở trong lòng tôi: Canh xương hầm ngô nhìn rất ngon nha! Bảo bối phải uống nhiều một chút, nhìn gầy quá!
Thổi sao: Nhan sắc của chị gái đẹp quá đi mất! Em có thể ngắm nhan sắc chị cả đời luôn đó!
Ngàn dặm ngân hà không bằng em: Gần đây bảo bối đang tập luyện cái gì vậy! Bộ có hoạt động gì sao??
...