VỪA GẶP ĐÃ THƯƠNG

Lúc Tô Tinh Dã nhận được điện thoại của Thẩm Vọng Tân, cô vừa ra khỏi lớp của cô Tần: “Alo? Anh nhớ em hả?”

Thẩm Vọng Tân ở đầu kia nở nụ cười: “Đúng vậy, nhớ em, muốn cùng ăn tối với anh không?”

Khóe môi Tô Tinh Dã nhếch lên, ý cười không che giấu được: “Được, ở đâu vậy anh?”

“Đi ăn lẩu được không?”

“Được, vậy anh ở chỗ cũ chờ em.”

“Ok.”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Dã gửi tin nhắn cho Tô Châu, sau đó thắt dây an toàn rồi lái xe đến quán lẩu mà họ thường đến ăn.

Thẩm Vọng Tân đã đến trước cô, dựa vào số phòng anh gửi cho cô, cô trực tiếp lên lầu, sau khi gõ cửa bên trong rất nhanh truyền đến giọng nói quen thuộc, cô đẩy cửa đi vào, hơi ấm và mùi thơm đặc trưng của lẩu phả vào mặt cô. Nồi lẩu uyên ương đang sôi ùng ục, Thẩm Vọng Tân cởi áo khoác ngoài ngồi cạnh bàn tròn, anh mặc một chiếc áo len màu xám, ánh mắt đầy ý cười nhìn ô, giọng nói dịu dàng: “Đến đây.”

Tô Tinh Dã nhìn anh, mặc dù chỉ còn cách hai ba mét cô vẫn chạy chậm về phía anh, trực tiếp ngồi lên đùi anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh: “Em rất nhớ anh đó.”

Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng vuốt đầu cô: “Không phải mới mấy ngày không gặp thôi sao?”

Tô Tinh Dã lùi ra một chút, nghiêm túc nhìn anh: “Với em mà nói giống như cách ba thu vậy.”

Khóe mắt đẹp đẽ hơi nhướng lên, có ánh sáng trong đôi mắt đen long lanh như mã não khiến yết hầu của Thẩm Vọng Tân thoáng chuyển động lên xuống, sau đó anh hôn lên đôi môi hồng của cô.

Tô Tinh Dã trong nháy mắt hoàn toàn bị vây trong hơi thở quen thuộc trên người anh, anh hôn quá nồng nhiệt, làm cô không chống đỡ được, chỉ có thể hé môi tùy ý để môi anh xâm nhập, mỗi cái liếm nhẹ đều làm cơ thể của cô run rẩy, bàn tay đặt trên vai anh không thể kiềm được mà hơi dùng sức siết chặt, không biết qua bao lâu, lúc này anh mới lưu luyến rời khỏi môi cô.

Lúc tách ra, Tô Tinh Dã thấy lưỡi của mình tê dại, cô cẩn thận chuyển động lưỡi, khá đau.

Hơi thở của Tô Tinh Dã vất vả lắm mới bình ổn lại, anh vươn tay xoa nhẹ lên đôi môi bị anh hôn đến đỏ tươi, dịu dàng nói: “Đồ ăn đều đã sẵn sàng rồi, ăn trước đi.”

Tô Tinh Dã ngoan ngoãn rời khỏi đùi anh, ngồi xuống đối diện anh. Thẩm Vọng tân giúp cô làm nước sốt, không quá cay nhưng mỗi lần anh làm đều rất thơm, cô rất thích ăn nước sốt anh làm.

Thẩm Vọng Tân bỏ thịt bò cuộn vào trong nước dùng của cô, một lúc sau, đặt cuộn thịt bò nóng vào trong đĩa nhỏ của cô: “Thật ra anh có chuyện muốn nói với em.”

Tô Tinh Dã ngẩng đầu nhìn anh: “Có chuyện gì, anh nói đi.”

“Nhưng trước khi nói chuyện này, anh còn có một món quà muốn tặng cho em.”

Tô Tinh Dã hơi nghiêng đầu "Dạ” một tiếng.

Thẩm Vọng Tân cười xoay người lấy ra một túi văn kiện trong áo khoác trên lưng ghế dựa rồi đưa cho cô.

Tô Tinh Dã nhận lấy, cảm thấy rất cứng, sờ lên có vẻ là giấy chứng nhận gì đó: “Đây là cái gì vậy?”

“Mở ra nhìn xem.”

Tô Tinh Dã cẩn thận mở túi văn kiện ra, mơ hồ lộ ra một góc màu đỏ, đúng là giấy chứng nhận gì đó, lại kéo ra một chút nữa, cô nhìn thấy quốc huy bằng thiếp vàng quen thuộc, theo sau là mấy chữ lớn cũng bằng thiếp vàng đập vào mắt “Giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”. Cô hơi nheo mắt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh ở phía đối diện.

Thẩm Vọng Tân nhướng mắt, dịu dàng cười với cô: “Lấy ra nhìn xem.”

Tô Tinh Dã cố nén hồi hộp chậm rãi mở ra. Khi nhìn thấy cái tên quen thuộc ở mục quyền sở hữu, ngón tay cô vô thức run rẩy, lại ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh......” Chỉ mới nói một chữ đã hơi nghẹn ngào, làm cho cô nói không nên lời.

Thẩm Vọng Tân thấy hốc mắt đỏ ửng của cô, hơi nước trong mắt như muốn trào ra bèn đứng dậy đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, bàn tay thon dài nắm lấy hai tay mảnh mai của cô: “Đồ ngốc, sao lại khóc rồi?”

Tô Tinh Dã cắn môi, đây không phải lần đầu tiên trong đời cô nhận được giấy chứng nhận bất động sản, bởi vì lúc cô mười tám tuổi Tô Châu đã tặng cô một ngôi nhà. Tuy đều là nhà ở, nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Thẩm Vọng Tân đưa tay cô lên môi hôn: “Cô Tô Tinh Dã, em có bằng lòng nhận món quà này của anh Thẩm Vọng Tân không?”

Tô Tinh Dã mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhưng lại không dám xác nhận, đôi mắt ửng đỏ trầm mặc suy nghĩ vài giây, trong lời nói không ngoài ý muốn mà run rẩy: “Anh...Đây là có ý gì?”

“Đây là một căn nhà, nếu em bằng lòng......” Thẩm Vọng Tân dừng một chút, tiếp tục nói: “Đây là một ngôi nhà, một ngôi nhà chỉ thuộc về hai chúng ta.”

Những lời này của Thẩm Vọng Tân hoàn toàn đánh tan tất cả phòng tuyến tâm lý của Tô Tinh Dã, cô khóc nhào vào trong lòng anh, gắt gao ôm cổ anh, nước mắt nóng hổi theo hai gò mà của cô chảy đến cổ anh, giọng nói nghẹn ngào mà run rẩy: “Em... Em bằng lòng.. rất... rất bằng lòng.”

Sau khi Thẩm Vọng Tân nghe câu trả lời của Tô Tinh Dã, hốc mắt cũng ửng đỏ, cánh tay trên eo của cô cũng tăng thêm lực, môi mỏng di chuyển tới bên tai của cô, lời nói dịu dàng khiến người chìm đắm: “Anh sẽ đối xử tốt với em.”

Tô Tinh Dã khóc đến không nói nên lời, chỉ có thể ôm anh dùng sức gật đầu.

Sau đó, cảm xúc của hai người đều có phần không khống chế được, cho đến khi nước lẩu của họ gần cạn họ mới bình phục lại. Thẩm Vọng Tân rút khăn ướt để xoa dịu đôi mắt sưng của cô, cười nói: “Không được khóc nữa, mắt đã sưng thành quả hạch đào rồi kìa.”

Tô Tinh Dã vẫn còn thút thít: “Anh cũng có khá hơn em đâu.” Nói xong cô cũng rút khăn giấy ướt ra và để nó lên đôi mắt của anh: “Em cũng xoa cho anh.”

Hai người nhìn thấy dáng vẻ cầm khăn giấy ướt xoa dịu hốc mắt đỏ ửng của đối phương thì bật cười.

Sau đó Tô Tinh Dã gần như không có tâm tư ăn cơm nữa, ánh mắt dừng trên văn kiện màu đỏ kia gần như không thể dời đi. Thẩm Vọng Tân vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều, cảm thấy mình nói hơi sớm, phải để cơm nước xong mới phải..., bằng không sẽ không giống như hiện tại không thể ăn cơm tiếp.

Qua một hồi lâu, Tô Tinh Dã lúc này mới nhớ đến, trước đó anh còn có chuyện muốn nói với mình, vì vậy cô hỏi: “Không phải lúc đầu anh có chuyện gì muốn nói với em sao?”

Cô không đề cập đến, Thẩm Vọng Tân thiếu chút nữa đã quên.

Tô Tinh Dã im lặng nghe Thẩm Vọng Tân nói xong, nụ cười trên khóe môi vẫn không kiềm lại được: “Em về nhà hỏi ba đã nhé.”

“Được.”

***

Sau khi Tô Tinh Dã trở về nhìn thấy dì Trần đang bưng cà phê chuẩn bị lên lầu, trong khoảng thời gian tuy rằng ông đều luôn ở nhà, nhưng mặc dù ở nhà thì vẫn có một đống công việc chờ ông xử lí, trong một ngày không biết giành bao nhiêu thời gian ở thư phòng. Cô bước nhanh đến, gọi một tiếng, nói: “Dì Trần, để con, không còn sớm nữa, dì mau đi nghỉ trước đi.”

Sau khi dì Trần đi rồi, Tô Tinh Dã nhìn ly cà phê nồng đậm trước mặt, không biết suy nghĩ điều gì.

Lúc Tô Tinh Dã đi vào, người ngồi trước bàn đang đeo kính xử lý văn kiện trong tay, nghe tiếng tưởng là dì Trần nên cũng không ngẩng đầu lên nói: “Muộn như vậy, dì vất vả rồi, để một bên là được.”

Sau khi đặt tách cà phê ở góc bàn, ông đưa tay bưng lên, mãi đến khi nhấp một ngụm mới phát hiện không đúng lắm, đây không phải cà phê ông thường dùng mà là sữa. Lúc này ông mới theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua, đâu phải dì Trần mà rõ ràng là con gái của ông, ông cười hỏi: “Con đổi cà phê của ba hả?"

“Uống nhiều cà phê quá không tốt cho sức khỏe, nên ba uống sữa đi.”

Tô Châu cười cười, cầm ly sữa uống hết, rồi nghiêng ly cho cô xem đã không còn một giọt: “Được chưa?”

Tô Tinh Dã cười nhận ly.

“Ra ngoài ăn cơm với Thẩm Vọng Tân thế nào?”

“Vâng, vui lắm ạ.”

“Có chuyện gì muốn nói với ba sao?”

Tô Tinh Dã nhìn thấy văn kiện chưa xử lý xong trên màn hình máy tính của ông thì cười nói: “Không có gì, chỉ muốn ba nghỉ ngơi sớm, đừng quá vất vả.”

Tô Châu gật đầu: “Được, một lát nữa ba giải quyết xong sẽ đi nghỉ ngơi.”

“Vâng, con không quấy rầy ba nữa, ba làm tiếp đi.”

Lúc Tô Tinh Dã ra khỏi cửa đã nhẹ nhàng giúp ông đóng cửa thư phòng lại.

......

Sáng hôm sau, lúc Tô Tinh Dã xuống lầu, Tô Châu đang ăn sáng, thấy cô xuống thì nói: “Đến đây, lại đây ăn sáng này.” Lúc Tô Tinh Dã ngồi xuống, Tô Châu lại nói: “Tối hôm qua con có chuyện gì muốn nói với ba phải không?”

Tô Tinh Dã đang cầm thìa chợt dừng lại.

“Làm sao?”

Tô Tinh Dã lắc đầu: “Không có chuyện gì ạ?” Cô dừng lại một chút rồi mới nói hết cho ông nghe.

Tô Châu nghe xong im lặng, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, cười nói: “Được chứ, con hỏi Vọng Tân rồi quyết định thời gian đi, hai nhà cũng nên chính thức gặp mặt rồi.”

Tô Tinh Dã sửng sốt vài giây, lúc này mới phản ứng lại, nét mặt căng thẳng bị quét sạch, khóe môi cong lên, cả đôi mắt đều phát sáng: “Con.. con......” Tay cô theo bản năng tìm điện thoại, lại phát hiện điện thoại của cô hình như ở trên lầu: “Con đi hỏi một chút.” Nói xong liền đứng dậy chạy lên lầu.

Tô Châu nhìn cô ngay cả bữa sáng cũng không ăn đã chạy lên lầu thì không khỏi cười lắc đầu, thật đúng là con gái lớn không giữ được mà.

Hai nhà đều có ý định chính thức gặp mặt, vì vậy quyết định ngày, đó là mấy ngày trước khi Tô Châu sang Pháp.

Tối hôm đó sau khi kết thúc thông cáo, Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân liền chạy nhanh đến chỗ hẹn. Hai người một trước một sau tới khách sạn, sau khi Tô Tinh Dã xuống xe liền bước đến chỗ anh, anh tự nhiên nắm tay cô, cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay cô thì cười: “Khẩn trương hả?”

Tô Tinh Dã nắm chặt tay anh, hỏi lại: “Anh không khẩn trương sao?”

Thẩm Vọng Tân ôm lấy vai cô, dùng sức kéo vào lòng: “Không khẩn trương, đi thôi.”

Tô Tinh Dã cười dựa đầu vào vai anh: “Dạ.”

Hai người gõ cửa phòng, bên trong truyền đến một tiếng: “Vào đi.”

Đẩy cửa vào, mọi người đều đã có mặt.

Mẹ Thẩm cười nói: ‘Tinh Tinh, Vọng Tân đến rồi hả, mau tới đây ngồi mau tới đây ngồi.”

Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã chào từng người, sau đó mới ngồi xuống.

Cụ ông đã nhiều năm không chạm tới rượu, nhưng hôm nay lại cụng ly với Tô Châu, sau khi uống, ông lão cầm tay Tô Châu trịnh trọng nói: “Tiểu Tô à, về sao cậu đi công tác có thể yên tâm rồi, con bé Tinh Tinh này cả nhà chúng tôi đều sẽ bảo vệ giúp cậu.”

Mấy chục năm qua Tô Châu đã dự bao nhiêu yến tiệc, nhưng lần đầu tiên không có thương nhân tiền tài danh lợi, mà nói thật, ông chỉ đến một mình, còn nhà họ Thẩm lại kéo cả ba thế hệ đến, ông nhìn cảnh này trong lòng không thể không xúc động, đồng thời đáy lòng cũng rất vui. Trước khi bọn nhỏ chưa đến, họ đã trò chuyện với nhau một lúc, ông có thể nhận ra rằng nhà bọn họ rất yêu thương con gái của ông.

Ông không phải là một người cha có trách nhiệm, không thể cho đứa nhỏ này một gia đình đầy đủ, mấy chục năm qua ông liên tục đi công tác, người không yên tâm nhất chính là cô nên lời ông cụ đã làm cho đôi mắt của người đàn ông chưa bao giờ khóc đỏ lên: “Cụ Thẩm, có lời này của chú, vậy là đủ rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi