VỪA GẶP ĐÃ THƯƠNG

Sau khi giảng giải các nội dung cần thiết xong, bấy giờ Khương Nghị mới để cho bọn họ quay về tổ của mình tiếp tục đóng phim. Tối nay Du Thư Yên và Tô Tinh Dã có một cảnh chung nên hai người đi chung với nhau. Trên đường quay về, Du Thư Yên liếc nhìn Tô Tinh Dã, người đang đọc quyển sổ ghi chép trên tay, tò mò hỏi: “Gần đây em đang luyện chữ hả?”

Vốn Tô Tinh Dã đang chăm chú nghĩ xem những cảnh sau nên diễn như thế nào cho tốt hơn thì nghe thấy lời của Du Thư Yên. Cô lấy lại phản ứng, vô thức khép sổ lại, hỏi: “Tại sao lại hỏi thế?”

Du Thư Yên nhún vai: “Chẳng phải kiểu chữ của em đã thay đổi rồi sao?”

Tô Tinh Dã kinh ngạc: “Cái này mà chị cũng nhìn ra?”

“Đương nhiên nhìn ra rồi, hơn nữa phong cách viết hình như còn giống người nào đó nữa kia, ôi chao, ai nhỉ?” Du Thư Yên nhất thời không nghĩ ra, thế nhưng nhìn dáng vẻ của cô ấy thì dường như đang rất nghiêm túc suy nghĩ.

Tô Tinh Dã thấy cô ấy đang suy nghĩ thật thì không khỏi chớp mắt liên tục. Đúng lúc này, Du Thư Yên đột ngột bừng tỉnh “a” một tiếng, quay đầu nhìn Tô Tinh Dã, đôi mắt sáng lấp lánh, thật ra Tô Tinh Dã cũng đã nghĩ ra lát nữa nên giải thích với cô ấy ra sao rồi, thế nhưng…

“Đúng rồi, là thầy Tào! Có phải gần đây em đang luyện tập theo bảng chữ mẫu đã xuất bản của thầy ấy không?”

Tô Tinh Dã chỉ mỉm cười.

Du Thư Yên “hứ” một tiếng rồi nói tiếp: “Chắc chắn là thầy Tào rồi. Phong cách viết của em bây giờ có chút giống thầy ấy, có điều thầy Tào là ngôi sao sáng trong giới thư pháp, đã tạo nên vô số tác phẩm, em thích ông ấy cũng là chuyện bình thường.”

Tô Tinh Dã vừa nghe vừa gật đầu một cách nghiêm túc, chợt nghe thấy Du Thư Yên chuyển đề tài: “Thẩm Vọng Tân.”

Tô Tinh Dã ngừng thở, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô ấy.

Du Thư Yên không hề ý thức được rằng bởi vì mình mà trái tim của Tô Tinh Dã đã sớm căng thẳng đến mất khống chế, giống như đang đi trên một đôi cà kheo vậy, loạn tùng phèo cả lên.

“Có người nói từ nhỏ anh ấy đã bắt đầu luyện chữ theo các tác phẩm của thầy Tào, ngay cả thầy dạy thư pháp của chúng ta cũng nói chữ của anh ấy rất có phong cách của thầy Tào. Nếu như em thật sự thích chữ của thầy Tào thì có thể đến nhờ anh ấy chỉ bảo.”

Tô Tinh Dã lần thứ hai có cảm giác trái tim đang lơ lửng của mình cuối cùng cũng quay lại vị trí cũ. Cô mím môi: “Thật ra em chỉ tùy tiện luyện theo thôi.”

“Vậy à, có điều luyện được đến vậy cũng rất lợi hại rồi.” Du Thư Yên cảm khái, Tiểu Tinh Dã đúng là người được Thượng Đế ưu ái mà.

Sau khi cảnh giữa Tô Tinh Dã và Du Thư Yên kết thúc, hai người đi thẳng tới tổ bốn, phần lớn những người khác cũng đang tụ tập ở đây. Ở tổ bốn bây giờ đang là cảnh quay giữa Thẩm Vọng Tân và Thích Chử, đây là cảnh cuối cùng của hôm nay.

Lúc các cô đến, thì bên đây vẫn còn đang quay. Hai người yên lặng đi tới bên cạnh Trì Hủ cũng đang đứng xem, Trì Hủ thấy là các cô thì cố ý dịch sang bên cạnh một chút, nhường chỗ cho họ.

Tô Tinh Dã nhẹ giọng nói câu “cảm ơn”, sau đó yên lặng xem diễn.

Hai người đang đứng sóng vai nhau trong lương đình [*] giữa hậu viện Lý phủ. Lục Dự Lễ nhìn khuôn mặt đã gầy gò hơn trước, nhớ tới lời Ngũ hoàng tử nói, cuối cùng vẫn hỏi: “A Hàng, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi và Cửu hoàng tử đã giao dịch gì với nhau không?”

[*] Chòi nghỉ mát.

“Giao dịch gì chứ?” Lý Tri Hàng hỏi ngược lại chàng.

“Ngươi biết ta đang nói gì mà, A Hàng, Cửu hoàng tử không giống như ngươi nghĩ đâu.”

“Vậy thì sao chứ?” Lý Tri Hàng nhìn chàng, “Hắn có mục đích của hắn, ta cũng vậy, chẳng qua chỉ thỏa mãn yêu cầu đôi bên thôi, hà tất phải tính toán nhiều như vậy.”

“Vậy có nghĩa là ngươi đứng về phe Cửu hoàng tử?”

“Không phải ngươi cũng theo phe Ngũ hoàng tử à?”

“Nhưng chúng ta không giống nhau.”

“Đương nhiên là không giống nhau rồi.” Lý Tri Hàng ngắt lời chàng, sau đó hắn cười cười, “A Lễ, sau này chúng ta sẽ cùng vào triều làm quan, vậy cũng xem như đồng liêu [*] rồi, với giao tình nhiều năm giữa chúng ta, hẳn nên chăm sóc nhau nhiều hơn mới phải.”

[*] Giống như từ “đồng nghiệp” hiện nay.

Lục Dự Lễ nhìn nụ cười trên mặt hắn: “A Hàng, vậy hoài bão của ngươi thì sao?”

“Hoài bão gì cơ? Ra trận giết địch để bảo vệ bá tánh, bảo vệ nước nhà à?” Lý Tri Hàng dừng lại một chút, sau đó, giọng điệu đầy vẻ trào phúng: “Nhưng A Lễ à, ngươi có biết thanh kiếm kia của ta đã nhuốm máu của một số người vốn không phải kẻ địch trên chiến trường rồi, ngươi nói xem như vậy có buồn cười hay không?”

Lục Dự Lễ biến sắc, chàng liếc nhìn xung quanh theo bản năng, sau khi xác định không có ai mới lên tiếng: “A Hàng, nói năng cẩn thận.”

Lý Tri Hàng nhìn chàng, đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên: “A Lễ, ta mệt rồi, không tiễn ngươi được, ngươi cứ tự nhiên đi.”

Sau khi nói xong, hắn liền quay người rời khỏi đó.

Lục Dự Lễ nhìn bóng lưng gầy gò thẳng tắp của Lý Tri Hàng, nhìn hắn tiêu sái rời khỏi lương đình, đi qua hành lang dài, và rồi biến mất sau cổng vòm.

Máy quay chuyển qua, cố định hình ảnh cuối cùng trên mặt Thẩm Vọng Tân. Trên khuôn mặt luôn ôn hòa giờ là vẻ suy sụp và ngấm ngầm chịu đựng.

“Cảnh này qua, mọi người nghỉ ngơi chút đi.” Giọng Khương Nghị truyền qua chiếc loa nhỏ vang lên.

Sau khi Khương Nghị dứt lời, khoảng vài giây sau Thẩm Vọng Tân mới thoát khỏi trạng thái nhập vai. Anh cúi chào các nhân viên công tác một cái, nhìn thấy mấy người đang đứng chờ anh ở cách đó không xa thì lập tức đi tới, hỏi: “Các cậu tới lúc nào vậy?”

Phó Tuần nói với một giọng điệu rất khoa trương: “Tới từ sớm rồi. Kỹ thuật diễn xuất của hai thầy tốt đến nỗi em suýt khóc rồi này.”

Thích Chử đang đứng cạnh lau mồ hôi lập tức liếc anh ta một cái.

Thẩm Vọng Tân bất đắc dĩ nhìn Phó Tuần, anh mím đôi môi khô khốc, bảo: “Cậu nói chuyện đàng hoàng chút đi.”

Phó Tuần cười: “Không phải tôi đang nói rất nghiêm túc à?”

Tô Tinh Dã chú ý tới động tác mím môi trước khi mở miệng của Thẩm Vọng Tân, thấy đôi môi khô khốc của anh, cô lập tức quay đầu lại nhìn, sau đó cầm lấy chai nước khoáng trên bàn đưa cho anh: “Uống nước đi.”

Thẩm Vọng Tân nhìn chai nước do cô đưa tới, cười nhận lấy: “Cảm ơn.”

Trì Hủ lập tức lên tiếng: “Vẫn là Tiểu Tinh Dã nhà ta chu đáo. Các anh xem, đứng nói chuyện lâu như vậy cũng không có ai nghĩ tới phải đưa nước cho anh Thẩm của em cả.”

Phó Tuần lập tức liếc cậu một cái: “Cậu nói cứ như là cậu có nghĩ tới vậy.”

Trì Hủ phản bác: “Đương nhiên em có nghĩ tới rồi, chẳng qua Tiểu Tinh Dã nhanh tay hơn thôi mà.”

Mấy người xung quanh thấy hai người họ lại bắt đầu đấu khẩu thì đều lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Thẩm Vọng Tân cười vặn nắp chai nước khoáng, sau đó ngửa đầu lên uống nước.

Tô Tinh Dã nhìn yết hầu anh không ngừng chuyển động lên xuống theo động tác uống nước của anh, nhìn khoảng hai giây thì yên lặng dời tầm mắt đi.

Bảy giờ tối hôm đó, Khương Nghị thông báo cho tất cả mọi người hôm nay quay đến đây, kết thúc công việc sớm một chút. Khi ông vừa thốt ra lời này, tất cả đều ngây ngẩn cả người. Từ lúc khởi động máy đến nay, ngày nào cũng phải quay đến mười một, mười hai giờ đêm, đây là ngày đầu tiên bọn họ được cho về sớm, bộ sáng nay mặt trời mọc ở hướng Tây à?

Khương Nghị nhìn bọn họ tỏ vẻ không thể tin nổi thì giận lên: “Các cô các cậu tỏ vẻ thế này là sao, cho về sớm cũng không muốn hả, không muốn thì chúng ta tiếp tục đi!”

“Đừng đừng đừng, muốn muốn mà!” Các diễn viên và nhân viên công tác lập tức hô lên.

“Vậy còn không mau đi thu dọn đồ đạc đi.”

“Đi ngay đây.”

Hôm nay có thể kết thúc việc sớm, Tô Tinh Dã cũng cảm thấy rất tốt, thế nhưng khi nhìn sang Du Thư Yên, thấy cô ấy không hề vui vẻ chút nào thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Thư Yên, hôm nay chúng ta được về sớm, chị không vui à?”

Du Thư Yên nhìn về phía Tô Tinh Dã, đôi mắt trong veo của cô chứa đầy sự khó hiểu. Ngẫm lại cũng đúng, dù gì đây cũng là lần đầu cô tiếp xúc với các sinh hoạt trong đoàn phim mà, nên lập tức giải thích: “Em cho rằng xong việc là chúng ta có thể về khách sạn tắm rửa đi ngủ hả?”

“Nếu không thì sao?” Tô Tinh Dã hỏi ngược lại cô ấy.

Triệu Tư Dụ đi tới, nói: “Có lẽ lát nữa đạo diễn sẽ bảo chúng ta đi tham gia một bữa tiệc tối đấy.”

“Tiệc tối?”

“Ừ. Đi ăn với phía nhà đầu tư.”

Tô Tinh Dã không rõ hàm ý trong câu ấy lắm, nhưng mấy từ “nhà đầu tư” thì cô vẫn hiểu được.

Du Thư Yên giơ điện thoại lên cho bọn họ xem tin nhắn vừa gửi đến nhóm chat, thông báo cho bọn họ chín giờ tối nay đến nhà hàng Kim Thiền dùng cơm: “Xem đi, tin mới được gửi đến này.”

Tô Tinh Dã lần đầu tiếp xúc với chuyện này nên không hiểu cũng rất bình thường, thế nhưng Du Thư Yên và Triệu Tư Dụ đã đóng phim mấy năm nay rồi, tham gia mấy bữa tiệc tối thế này thật ra là chuyện thường như cơm bữa. Gặp mấy nhà đầu tư lịch sự, lễ độ còn tốt, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện cũng không tồi, chỉ sợ gặp phải loại người khó dây dưa.

Trong lúc ba người đang nói chuyện với nhau, thì thấy Khương Nghị bước tới, họ vội dừng lại, gọi một tiếng “đạo diễn”.

Khương Nghị nhìn ba người các cô, nói: “Đã nhận được tin nhắn rồi đúng không, tối nay không được đến muộn đâu đấy.”

“Vâng, biết rồi ạ.”

Khương Nghị gật gật đầu, khi ông quay người chuẩn bị đi thì chợt dừng lại, nói một câu: “À phải rồi, hiện giờ thời tiết thay đổi thất thường, buổi tối nhớ mặc nhiều một chút, đừng để bị cảm.” Nói xong cũng không đợi các cô trả lời mà đi ngay.

Ba cô gái nhìn nhau một cái, nhất là Du Thư Yên và Triệu Tư Dụ đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Mấy đạo diễn làm việc chung với các cô trước đây đời nào nói vậy chứ, trong mấy bữa tiệc thế này còn hận không thể bảo các cô mặc càng ít càng tốt cơ, nói dễ nghe một chút thì là ăn cơm chung, chứ thật ra chẳng khác nào đi tiếp rượu cả.

Du Thư Yên cười cười, nói với Tô Tinh Dã: “Tối lạnh, mặc nhiều một chút, có biết không?”

Tô Tinh Dã gật đầu, mặc dù cô chưa từng tiếp xúc với mấy chuyện này nhưng cô cũng không ngốc, thông qua giọng điệu của hai cô ấy, cũng hiểu kha khá rồi.

Sau khi trở về khách sạn, Tô Tinh Dã tắm xong, sấy khô tóc, cô nhìn đống quần áo mình mang theo, sau đó lấy ra một chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh khói và quần bò màu đen.

Chuẩn bị xong xuôi, cô ra ngoài thì gặp Du Thư Yên và Triệu Tư Dụ. Du Thư Yên mặc một chiếc áo màu xanh nhạt và váy dài đến tận mắt cá chân, còn Triệu Tư Dụ thì mặc một chiếc váy dài màu tím. Ba người yên lặng nhìn nhau khoảng một giây rồi cùng nở một nụ cười hiểu ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi