VỪA GẶP ĐÃ THƯƠNG

Tô Tinh Dã không ngờ người tới sẽ là Thẩm Vọng Tân, khoảnh khắc khi nhìn thấy anh, vẻ cảnh giác trong mắt cô tự dưng biến mất. Giây tiếp theo cô hơi bối rối quay sang chỗ khác, cô không cần nhìn cũng biết bây giờ nhất định trông mình rất khó coi, cô không muốn để anh thấy dáng vẻ của mình lúc này.

“Anh… Sao anh lại ở đây?” Cô hết sức cố gắng để giọng mình nghe bình thường nhưng sau khi khóc thì ít nhiều gì giọng cô cũng hơi khàn khàn. 

Thẩm Vọng Tân đi về phía cô, thấy cô cúi thấp đầu, anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, dịu dàng nói: “Tiểu thọ tinh thì không được khóc.”

Hai bàn tay Tô Tinh Dã theo bản năng hơi siết chặt lại, đột nhiên bị những lời này đâm vào góc mềm mại nhất trong tim, cảm xúc đau lòng quen thuộc xông thẳng lên đầu, cô cắn môi theo bản năng, giọng hơi nghẹn ngào: “Bây giờ đã là ngày 21 rồi… không được tính là thọ tinh nữa.”

Thẩm Vọng Tân nhìn đôi mắt ướt nhẹp của cô, giơ tay xoa đầu cô, “Được rồi, tới gần đây, cho em dựa vào đây một lúc này.”

Tô Tinh Dã còn chưa hiểu được ý anh thì ngay sau đó đã bị lồng ngực ấm áp vây quanh, bỗng nhiên bị ôm như vậy khiến cô vô thức trở nên căng thẳng nhưng chưa tới hai giây sau đã thả lỏng, hai má cô vùi vào ngực anh, hai bên vạt áo khoác đang mở rộng của anh thì bị cô nắm lấy.

Thẩm Vọng Tân nghĩ rằng cô sẽ không khóc nhưng giây tiếp theo thì cảm thấy phần áo trước ngực anh đã bị thấm ướt, bấy giờ anh mới biết cô đang yên lặng khóc mà không phát ra bất cứ âm thanh nào. 

Nước mắt nóng hổi tràn ra, độ nóng như muốn thiêu đốt con tim anh. Thẩm Vọng Tân chậm rãi giơ tay lên, động tác dịu dàng mang theo sự trấn an vỗ về tấm lưng yếu ớt của cô.

Ban đầu Tô Tinh Dã cho là mình có thể kiềm chế được nhưng lúc này được anh ôm như thế, mọi khả năng phòng ngự của cô đều trở nên mỏng manh, giống như khi con thuyền nhỏ phiêu bạc quá lâu bỗng nhiên thấy được bến cảng có thể nương náu thì không muốn suy nghĩ nhiều nữa mà chỉ muốn nắm lấy chỗ dựa và gạt bỏ quá khứ trước đây.

Không biết qua bao lâu sau, hơi thở Tô Tinh Dã mới dần bình ổn lại, cô buông vạt áo bị siết chặt ra, lùi về sau một bước, tầm mắt rơi vào chỗ áo bị nước mắt cô thấm ướt.

Thẩm Vọng Tân nhìn theo theo tầm mắt cô, cười nói: “Em không cần giặt giúp tôi đâu, yên tâm đi.”

Tô Tinh Dã hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía anh. Lúc này, khóe mắt cô đỏ bừng, chóp mũi cũng đỏ, trên gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn vẫn còn sót lại dấu vết của những giọt nước mắt, đôi mắt sâu của Thẩm Vọng Tâm thoáng hiện vẻ sâu xa, anh khẽ mím môi, nói: “… Tinh Dã.”

Tim Tô Tinh Dã bỗng chốc nảy lên, cô khàn giọng đáp một tiếng.

Hai người nhất thời không nói gì, càng như thế, Tô Tinh Dã lại càng thêm khẩn trương, ngay lúc cảm giác khẩn trương sắp đạt đến cực điểm, Thẩm Vọng Tân mới lấy một hộp quà màu xanh da trời từ trong túi áo khoác ra tặng cho cô.

Tô Tinh Dã giơ tay nhận lấy hộp quà theo bản năng, “Tặng tôi à?”

“Ừ, là quà sinh nhật.”

“Bây giờ tôi có thể mở nó ra không?”.

“Dĩ nhiên là được.”

Tô Tinh Dã cẩn thận mở hộp quà ra, bên trong là một sợi dây chuyền bạc, được chạm khắc hình ngôi sao có chữ S.

Thẩm Vọng Tân nhìn cô, hỏi: “Thích không?”

Tô Tinh Dã đang vuốt ve ngôi sao nhỏ có chữ S kia, ánh mắt cô sau khi khóc rất sáng và trong, cô dùng sức gật đầu: “Thích lắm ạ.”

Xem ra là cô rất thích, nếu không cũng sẽ không nhấn mạnh như vậy.

***

Khi Thẩm Vọng Tân đang ăn dở thì nhận được điện thoại của Đường Viên, sau khi cúp điện thoại thì mọi người mới biết là anh sẽ bay về Bắc Kinh lúc hai giờ.

“Hai giờ rưỡi? Cậu đi vào rạng sáng à? Sáng mai có cảnh quay hả?” Thích Chử giật mình hỏi.

Thẩm Vọng Tân không trả lời câu hỏi “Sáng mai có cảnh quay?” của Thích Chử, mà chỉ cười nói với bọn họ: “Mọi người cứ từ từ ăn, bây giờ tôi phải đi trước, khi nào về Bắc Kinh chúng ta gặp lại sau.”

Sau khi chào bọn họ xong anh còn cố ý nói với Tô Tinh Dã một tiếng “Hẹn gặp lại”.

Lúc này, Tô Tinh Dã vẫn còn chưa phản ứng kịp, cô biết anh phải mất hơn ba tiếng bay tới đây từ Bắc Kinh, nhưng cô không biết anh nán lại đây còn chưa được hai tiếng đã phải tranh thủ ba tiếng đi máy bay về lại đó…

Sau khi Thẩm Vọng Tân rời đi, đám Du Thư Yên vẫn còn nói về chuyện này.

Thích Chử: “Fuc*, tôi thật sự không ngờ ngày mai Thẩm Vọng Tân còn cảnh quay, tôi cho là cậu ấy đã xin nghỉ hoặc đổi chỗ quay rồi chứ?”

Du Thu Yên: “Tôi đoán cậu ta vừa xuống máy bay sẽ phải chạy thẳng đến đoàn phim.”

“…”

Trong số sáu người, trừ hai người bọn họ thì bốn người khác đều yên lặng. Triệu Tư Dụ với Trì Hủ ăn lẩu, Phó Tuần nhìn nồi lẩu đang sôi sùng sục mà như đang suy nghĩ điều gì đó, còn Tô Tinh Dã thì cúi thấp đầu dùng ngón tay vuốt vuốt màn hình điện thoại.

Một lát sau, Tô Tinh Dã nhấn sáng màn hình, ngón tay linh hoạt di chuyển trên màn hình điện thoại.

Thẩm Vọng Tân nhận được tin nhắn WeChat của Tô Tinh Dã lúc vừa lên xe.

Tô Tinh Dã: [Sáng mai mấy giờ anh quay?]

Thẩm Vọng Tân nhìn tin nhắn WeChat này, do dự một lát nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: [Bảy giờ.]

Tô Tinh Dã: [Anh bay lúc hai giờ, lúc quay về Bắc Kinh sớm nhất cũng đã hơn năm giờ, mà bảy giờ đã bắt đầu làm việc, cơ bản là chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có.]

Thẩm Vọng Tân: [Không phải vậy đâu, trên máy bay có thể ngủ được ba tiếng.]

Tô Tinh Dã vẫn vuốt màn hình điện thoại như cũ, cô nhìn tin nhắn WeChat anh gửi, hồi lâu vẫn chưa trả lời tin nhắn trước đó, vì sao anh lại phải mất gần 6 tiếng chỉ để dự buổi sinh nhật của cô trong vòng chưa tới hai tiếng đồng hồ… nếu như cô biết như thế thì cô thà rằng anh không tới.

Nhưng vào lúc này, Thẩm Vọng Tân lại gửi tới tin nhắn WeChat: [Muốn chúc sinh nhật vui vẻ thì phải gặp mặt nói, quà sinh nhật cũng phải đưa tận tay.]

Tô Tinh Dã cầm điện thoại không chắc nên thoáng cái rơi xuống thảm dưới bàn.

Sự cố thu hút sự chú ý Du Thư Yên và mấy người khác, cô ấy quan tâm hỏi: “Tinh Dã, em sao vậy?”

Tô Tinh Dã vừa nói không sao vừa vội vàng cúi người nhặt điện thoại lên.

Sau khi bữa cơm kết thúc thì đã là ba giờ, mà ba giờ thì bên phía Thẩm Vọng Tân cũng đã lên máy bay về Bắc Kinh rồi.

Tô Tinh Dã trở về khách sạn, sau khi tắm xong, cô mới cẩn thận đeo sợi dây chuyền có khắc ngôi sao nhỏ với chữ S lên cổ, cô cúi đầu, ngón tay vô thức nắm lấy ngôi sao có chữ S kia.

Lúc này, trong đầu cô hiện lên rất nhiều thứ, chúng đều là những khoảnh khắc ở cùng Thẩm Vọng Tân trong suốt hai tiếng đó. Anh phong trần mệt mỏi chạy tới đây chỉ để đích thân gửi cho cô câu “Sinh nhật vui vẻ”, cắt bánh gato cho cô ăn, tặng cô món quà sinh nhật mà cô thích nhất chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, không chỉ vậy mà còn để lại cho cô một cái ôm khiến cô xao xuyến.

Cảm giác ấm áp, xốn xang và khao khát mãnh liệt ập tới trong nháy mắt.

***

Sáng sớm, Tiết Đan vừa mới tới đoàn phim đã nghe thấy nhân viên công tác đang nhỏ giọng bàn tán.

“Này, tôi nghe nói hôm qua sau khi thầy Thẩm kết thúc công việc đã đến Thành Đô đó.”

“Thật hay giả vậy? Sao cô biết?”

“Tôi có người bạn làm bên kiểm tra an ninh, cũng chính cô ấy là người làm thủ tục cho thầy Thẩm đó.”

“Fuc*! Thầy Thẩm đi Thành Đô làm gì?”

“Ai biết được? Đêm qua vẫn còn ở Thành Đô, bây giờ lại xuất hiện ở tổ phim, vừa nhìn đã biết là về lúc rạng sáng rồi.”

“Bỗng cảm thấy mình vừa ăn một quả dưa thật to.”

“Dưa cái gì mà dưa, không có ảnh chụp mà chuyện này cũng không nên truyền ra ngoài tổ phim.”

“Biết biết, việc đó tụi tôi cũng hiểu mà.”

“…”

Tiết Đan chỉ nghe sơ qua nhưng vẫn nghe được nội dung chính. Tối hôm qua, sau khi kết thúc công việc, mấy người bọn họ hẹn nhau đi ăn khuya, chỉ có anh là không đi mà vội vàng rời khỏi đoàn  phim. Hóa ra là anh tranh thủ ba tiếng đó để tới Thành Đô, nhưng anh bay cả đêm tới Thành Đô để làm gì? Cô ta thử nghĩ mọi lý do nhưng vẫn thấy hơi khó hiểu, nhưng ngay sau đó, trong đầu thoáng qua một tia sáng, hình như Tô Tinh Dã và đoàn phim 《Tiên Mặc》 vẫn còn ở Thành Đô…

Tiết Đan ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, nói không chừng anh có việc gì đó ở Thành Đô, đang nghĩ như thế thì Vương Tiếu Tiếu đi về phía cô ta, vẫy vẫy tay: “Chào buổi sáng, Đan Đan.”

Tiết Đan dẹp bỏ mớ hỗn độn trong đầu, đáp lại một câu: “Chào buổi sáng.”

Hai người cùng bước vào phòng hóa trang, hình như Vương Tiếu Tiếu nghĩ ra điều gì đó, bèn nói với cô ta: “Này, cô biết gì không?”

“Hửm? Biết gì cơ?”

“Hôm qua là sinh nhật Tô Tinh Dã đó.”

Bước chân Tiết Đan chợt ngừng lại, cô ta nhìn về phía Vương Tiếu Tiếu, “Cô nói gì cơ?”

Vương Tiếu không chú ý tới vẻ khác thường của Tiết Đan, cho là cô ta không nghe rõ nên lặp lại lần nữa, lần này nói rõ hơn: “Tôi nói, ngày 20/5 hôm qua là sinh nhật Tô Tinh Dã. Hơn nữa, không phải hôm qua thầy Thẩm không đi ăn khuya với chúng ta sao? Thật ra anh ấy đến Thành Đô để dự sinh nhật Tô Tinh Dã đó.”

“Sao cô biết được, có chắc không?” Tiết Đan hỏi.

“Chắc mà, hồi trước bạn tôi từng hợp tác với Thích Chử, thấy cậu ta đăng trong vòng bạn bè. Thích Chử đó cô biết chứ, là người từng hợp tác với thầy Thẩm trong bộ phim 《Quyền Mưu》ấy, mà mấy người khác tham gia phim đó cũng đi sinh nhật Tô Tinh Dã, đúng là không nhìn ra, phim 《Quyền Mưu》đóng máy lâu vậy rồi mà quan hệ của bọn họ vẫn còn tốt như vậy.”

Không phải lời này của Vương Tiếu Tiếu có ý gì mà vốn dĩ đây chính là hiện thực của giới giải trí. Mọi người hợp tác với nhau trong một bộ phim không có nghĩa là sau khi hợp tác họ sẽ trở thành bạn bè. Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì sau khi kết thúc bộ phim, mọi người sẽ không việc gì phải qua lại riêng tư, chỉ đến khi bộ phim mà bọn họ đóng chính thức lên sóng thì mới cùng phối hợp tuyên truyền, đóng quảng cáo, hoặc hợp tác tham gia một số buổi phỏng vấn và chương trình tạp kỹ, ngoài việc đó thì chỉ còn là mối quan hệ đồng nghiệp cũ thôi.

Nếu muốn nói vẫn giữ liên lạc thì chỉ có mấy nhân viên công tác chịu trách nhiệm chính trong khâu khâu sản xuất phim thôi, chứ còn diễn viên chính như bọn họ mà vẫn giữ mối quan hệ thân thiết như vậy thì dù tìm khắp giới giải trí cũng thật sự không có mấy ai, bằng không thì sao cô ấy lại có tí hiểu biết đối với mấy chuyện này chứ?

Tiết Đan nghe xong thì trầm mặt không nói gì, khó trách tối qua anh vừa xong việc lại đã vội vàng như vậy, không phải có chuyện gấp, cũng không phải là vì công việc, mà anh dành hơn sáu tiếng đi lại chỉ vì sinh nhật của Tô Tinh Dã thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi