VỪA GẶP ĐÃ YÊU

Cơm trưa rất phong phú, Tiêu Bạch có chuẩn bị một vài món ăn thường ngày, mùi vị khá ngon khiến Kiều Ngọc ăn hơi nhiều nên lúc này thấy buồn ngủ rồi.

"Nghỉ ngơi một chút đi, chuyện tham quan không phải vội, có thể đi lúc nào cũng đều được." Tiêu Bạch ôm người vào ngực, khẽ khàng vỗ lưng cậu.

Nghĩ hẳn là do ký hiệu nên Kiều Ngọc mơ hồ cảm thấy mình đã không có cảnh giác đối phương nữa, trái lại còn thuận theo mà tựa vào y, chép miệng, nhìn như có có thể thiếp đi bất cứ lúc nào.

Tiêu Bạch rất hưởng thụ cảm giác được người yêu tín nhiệm ỷ lại, y trìu mến cúi đầu xuống, len lén hôn môi cậu.

Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Bạch vẫn mặt dày mày dạn đi theo bên cạnh làm tùy tùng cho Kiều Ngọc, sự hiện diện hoàn toàn bé nhỏ vô cùng.

Kiều Ngọc được Tiêu Bạch dẫn đi tham quan toàn bộ phi thuyền này, bởi vì thầy Tiêu bên cạnh giảng giải mà mấy ngày nay Kiều Ngọc đã có thêm không ít kiến thức.

Tuy rằng hôm ấy đã xảy ra chuyện chẳng vui vẻ gì nhưng mấy ngày ở chung gần đây, cậu cảm giác được Tiêu Bạch là thật lòng yêu mình, hay là... thử một lần xem sao?

Nháy mắt phi thuyền đã bay đến Lam Tinh, hành khách theo thứ tự ra khỏi thuyền, tay trái của Kiều Ngọc xách một cái túi nho nhỏ, còn tay phải thì được Tiêu Bạch vững vàng nắm trong lòng bàn tay, trước sau khoảng một thước có hai tên vệ sĩ áo đen hộ tống.

Lúc ở ngoài nếu chỉ là nắm tay nhau thì Kiều Ngọc cũng không đến mức ngại chẳng ngẩng mặt lên, Tiêu Bạch không muốn cậu khó chịu nên đành để lồng ngực bị vắng vẻ vậy, nhẫn nhịn đi theo người yêu.

Mãi cho đến khi ngồi vào trong phi cơ tư nhân, bật cách ly buồng lái với phía sau, lúc này Tiêu Bạch không nhịn nữa mà hai tay vòng qua mèo nhỏ của mình, ôm cậu vào ngực, ghen tuông mà khe khẽ cắn cổ người yêu.

"Thích cái hạt giống kia đến vậy à, ngay cả tôi cũng không thèm luôn?"

"Là dù không muốn anh cũng sẽ đeo theo tôi." Kiều Ngọc nghịch ngợm mò mò trong túi, ngay cả liếc cũng không thèm cho.

Tiêu Bạch nôn nóng, cau mày lại, chất dẫn dụ bất an xao động, "Không được không cần tôi."

Đã hưởng qua sự tồn tại ngọt ngào của người yêu khiến Bạch không cách nào tưởng tượng nổi nếu như bị cậu vứt bỏ sẽ tuyệt vọng nhường nào.

Kiều Ngọc mẫn cảm nhận ra sự biến hóa của Tiêu Bạch, hơi xoay người hôn má y, mắc cỡ đỏ mặt nói: "Giỡn thôi mà, tôi sao lại không cần anh chứ, hửm?"

Được người yêu hôn đến khô nóng cả người, Tiêu Bạch chốc đã ném hết các suy nghĩ tiêu cực đi.

Nếu bị vứt bỏ thì có làm sao, y sẽ cố gắng hết mức để lại đứng bên cạnh cậu một lần nữa.

Sau khi ăn tối xong, Tiêu Bạch dẫn Kiều Ngọc dạo vườn hoa, hai người chậm rãi đi bộ trên phiến đá dọc theo hồ Tinh Nguyệt, ánh trắng sáng chiếu xuống nụ hoa chớm nở, thúc giục nó mau tỏa hương.

Đóa hoa ấy tản ra vầng sáng trắng lòa làm nổi bật lên ánh sao lấp lánh trong bầu trời đêm, Kiều Ngọc như tinh linh rơi nhầm xuống nhân gian chưa rõ thế sự mà lớn gan tò mò nhân loại bên cạnh, nở nụ cười mê hoặc tâm trí, tại vườn hoa yên tĩnh cực kì động lòng người.

Tiêu Bạch kéo tay Kiều Ngọc, dưới ánh mắt không hiểu lắm của cậu mà quỳ gối, nâng tay người mình yêu, đặt xuống một nụ hôn trên mu bàn tay cậu.

"Tôi yêu em." Y không hề che giấu sự si mê nồng cháy trong ánh mắt, thẳng thắng mà yên ả, "Tôi nguyện ý dâng ra hết thảy, bao gồm cả tính mạng và linh hồn này để bảo vệ em, yêu chiều em. Tôi nguyện ý làm một lá chắn kiên cố, vì em mà chống đỡ mọi tổn thương, nguyện là thanh kiếm sắc bén, vì em mà tiêu diệt mọi uy hiếp."

Tiêu Bạch tháo xuống dây chuyền trên cổ mình, lấy ra chiếc nhẫn, chậm rãi đeo vài ngón áp út bên tay phải của cậu.

"Có thể xin em hãy "làm" tôi cả đời được không?"

Kiều Ngọc đang cảm động mà nghe xong câu này chốc đã tan hết theo mây gió, "Cái tên khốn này, quả nhiên chỉ mơ ước thân thể của tôi thôi."

Tiêu Bạch không mất sức giữ lại người yêu đang giãy dụa, trên mặt mang theo nụ cười áy náy: "Tôi vừa gặp em đã chung tình, mơ ước mọi thứ của em."

Mặt của Kiều Ngọc nóng hôi hổi, dùng sức đẩy Tiêu Bạch ngã xuống đất, trấn định hung dữ hô: "Hôm nay để anh nếm thử sự lợi hại của tôi."

Tiêu Bạch yêu chết dáng vẻ ngoài lạnh trong nóng này của cậu, nhịn xuống sự nóng nảy muốn trực tiếp bắn ra, y giơ chân quấn lấy eo của Kiều Ngọc, cực kì dâm đãng vặn vẹo hông.

"A...Bảo bối là giỏi nhất."

=== HOÀN ===

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi