VỪA KỊP

Edit: Cynlia

1092 chữ


Mạnh Nhuế tỉnh lại vì bị chó liếm, lúc tỉnh dậy đã là bốn giờ chiều. Trong phòng, đồ đạc vứt lung tung trên bàn, trên mặt đất, trông không khác gì một mớ hổ lốn. Quần áo, giày dép hỗn độn, trong không khí còn thoang thoảng mùi bánh kem bơ hòa cùng mùi xà phòng hạt dẻ.

Cô ngồi dậy, lúc này mới nhận ra mình đã ngủ quên cả đêm trên sàn nhà lạnh lẽo, quay đầu nhìn chú chó cưng của mình, nó đang ra sức liếm một chiếc “áo mưa” đã qua sử dụng.

Mạnh Nhuế tiện tay với lấy chiếc giày cao gót, ném một phát trúng trán con chó, nó bị đau rụt cổ, ư ử vài tiếng rồi ngoe nguẩy cái đuôi nằm dài trước cửa. Cô nhặt “áo mưa” lên, từng cảnh vụn vặt của buổi tân gia tối qua hiện ra trước mắt cô như những mảnh vỡ lộn xộn.  Tiếp đó, cô bò dậy, tìm di động gọi ngay cho cô bạn thân nhất của mình, Thượng Đông Đông.

Chuông reo tầm nửa phút thì bên kia mới bắt máy, rõ là giọng lèm bèm của người chưa tỉnh rượu: “Ai đó…”

Mạnh Nhuế bình tĩnh tường thuật: “Tớ bị cưỡng bức.”

“Hả? Cái gì cơ?” Thượng Đông Đông nghe không rõ.

Lúc này, hai chân Mạnh Nhuế mới bắt đầu run rẩy, phía trong bắp đùi trắng nõn mờ mờ vệt máu đã được lau qua, nhìn mà rợn người.

“Tớ bị cưỡng bức.”

Lần này thì Thượng Đông Đông đã nghe rõ: “Mạnh Nhuế? Bây giờ cậu đang ở đâu?”

Mạnh Nhuế: “Nhà.”

Bên Thượng Đông Đông chỉ nghe loáng thoáng một mớ âm thanh hỗn độn, dường như cô ấy vừa mới rời giường: “Tớ qua đó ngay.”

Nhà hai người khá gần nhau nên không đến hai mươi phút sau, Thượng Đông Đông đã có mặt ở nhà Mạnh Nhuế. Cô ấy nhìn căn phòng bừa bộn đến mức không có lấy một chỗ để chân, lại liếc Mạnh Nhuế đang đứng trước sô pha, trên tay, trên đùi đều là những vết xanh tím đậm nhạt, vết máu như một con giun bò dọc từ nơi riêng tư xuống đôi chân trắng nõn.

Cô ấy không hơi đâu bận tâm đến đồ đạc linh tinh dưới đất mà giẫm lên chúng, đến trước mặt Mạnh Nhuế, kéo tay cô: “Đi, mau đến bệnh viện.”

Mạnh Nhuế túm chặt tay cô ấy: “Tớ uống thuốc rồi, hình như chỉ mới đâm rách thôi, không sao đâu.”

Thượng Đông Đông đau lòng vô cùng: “Cậu biết là ai không?”

Mạnh Nhuế lắc đầu.

Thượng Đông Đông xoa xoa cánh tay cô, cố gắng gợi lại ký ức: “Tối qua tan cuộc tầm 11 giờ, với tình trạng của cậu bây giờ thì chắc chắn lúc tan tiệc có kẻ không hề rời đi, hoặc đã rời đi nhưng lại quay lại. Cậu có ấn tượng không?”

Đầu Mạnh Nhuế vẫn còn ong ong. Cô chẳng nhớ được gì, dù chỉ một chút.

Ở tuổi hai mươi ba, Mạnh Nhuế là một phú nhị đại [1] chính hiệu, sở hữu hai xe, hai nhà giữa đô thị loại I như Hống Châu. Chưa kể, dường như sợ nhàm chán, cô còn tìm một công việc để giết thời gian: thủ thư thư viện thành phố.

[1]: Phú nhị đại hay còn gọi là “thế hệ siêu giàu thứ hai”, dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn. Một ví dụ tiêu biểu là Vương Tư Thông, con trai của một trong những người giàu nhất Trung Quốc, nổi tiếng là ăn chơi trác táng.

Thượng Đông Đông là cháu gái của mẹ kế Mạnh Nhuế, song hai người chỉ tiếc gặp nhau quá muộn, vừa quen nhau ba ngày liền trở thành bạn bè tốt. Bốn năm trôi qua, ba cô và mẹ kế cũng đã ly hôn, nhưng Thượng Đông Đông và cô vẫn là một đôi cạ cứng, đương nhiên tiệc tân gia của cô không thể vắng cô ấy được.

Trừ Thượng Đông Đông ra, Mạnh Nhuế còn có quan hệ khá tốt với hai đồng nghiệp ở thư viện, họ là hai người chị đã nhiều lần quan tâm, giúp đỡ cô.

Vốn dĩ bữa tụ họp chỉ bốn người là đủ, nào ngờ không biết ai lại hẹn thêm bạn tới, một bữa tân gia nho nhỏ lập tức trở thành buổi tiệc kết bạn.

Thượng Đông Đông an ủi cô: “Không sao, không sao đâu mà, chúng ta cứ từ từ điều tra.”

Nói rồi, cô ấy lấy điện thoại ra, trình trước mặt cô ảnh chụp của một số người có vẻ khá quen mắt, lắp dần những mảnh ghép ký ức rời rạc của cô: “Tạ Thao, bot boy có tám mươi vạn fan trên mạng?”

Thấy Mạnh Nhuế không phản ứng, cô ấy lại chuyển qua người thứ hai: “Úc Tử Thực? Vừa mới khai trương phòng gym.”

Mạnh Nhuế vẫn không có ấn tượng.

Thượng Đông Đông thấy cách này không có hiệu quả song cũng không cố ép cô: “Thế này đi, cậu cứ nghỉ ngơi trước đã, hiện tại cậu vẫn chưa tỉnh táo hẳn, biết đâu tỉnh rượu rồi lại nhớ ra cũng nên.”

Cô ấy vừa dứt lời, điện thoại của Mạnh Nhuế cũng đúng lúc đổ chuông. Cô nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, lông mày vô thức nhíu lại.

Thượng Đông Đông còn nôn nóng hơn cô: “Nhận đi! Không chừng là tên khốn kia đó!”

Mạnh Nhuế nhấn nút nhận, Thượng Đông Đông bảo cô bật loa ngoài, bên kia đầu dây là giọng nói khiến lòng người run rẩy, “Mạnh Nhuế.”

Nghe được âm thanh này, Mạnh Nhuế tựa như bị điểm huyệt, trong lúc nhất thời quên mất phải nói gì.

Thượng Đông Đông còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã nghe người kia nói tiếp: “Là tôi.”

Mạnh Nhuế hoàn hồn, lập tức dập máy.

Thượng Đông Đông giật mình vì phản ứng của cô: “Sao vậy? Ai gọi thế?”

Mạnh Nhuế chậm rãi nói ra hai chữ: “Mộ Lam.”

Thượng Đông Đông ngẩn người, chợt nheo mắt khó hiểu: “Lam tổng?”

Đúng vậy, Lam tổng, còn có thể là ai ngoài Lam tổng.

HẾT CHƯƠNG 1.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi