VỪA LÚC GẶP THỜI GIAN NHƯ THÀNH

 
Chương 119: Gặp lại Vu Tuệ Tuệ
 
Khúc Dĩ Phồn vội vàng đưa tay ra nhưng khoảng cách quá xa anh không với tới được, cũng chỉ có thể kêu cô cẩn thận, mắt lại thấy đường cong bất quy tắc của Ôn Phi chuẩn bị đâm sầm vào người khác. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó anh nghe thấy tiếng hai cô gái đồng thời kêu đau ở một góc sân trượt tuyết, Khúc Dĩ Phồn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên cạnh Ôn Phi, Ôn Phi đã đâm thẳng vào một cô gái khác làm người ta ngã ra nền tuyết.
 
Khúc Dĩ Phồn kéo cô, vỗ tuyết trên người Ôn Phi một cái, lo lắng hỏi: “Sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?”
 
Tứ chi của Ôn Phi có hơi cứng ngắc, cô sờ thấy cái đầu của mình vẫn còn trên cổ, cuối cùng thở ra một hơi: “Lúc nãy cổ em có hơi đau chút, giờ lại không đau rồi, không có chuyện gì, anh đi nhìn người ta một chút, là em đụng phải cô ấy.”

 
Lúc này Khúc Dĩ Phồn mới đưa tay ra đỡ cô gái đang nằm dưới đất: “Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, em ấy mới tập, không làm cô bị thương chứ?”
 
Cô gái kia cúi đầu, khuôn mặt bị tóc che không thấy rõ dáng vẻ, sau khi tự tự mình đứng dậy rồi phủi tuyết trên đầu gối, lúc này mới lên tiếng: “Nếu mới tập tại sao không tới khu cho người mới?”
 
Khúc Dĩ Phồn vừa nghe giọng nói này thì nhất thời đứng ngây ra tại chỗ, Ôn Phi cởi bỏ bao tay đè lại chỗ cổ mới vừa đau của mình, không làm gì thì không đau, nhấn một cái thấy nhức vô cùng, cô hơi nhăn mày, muốn nói cho Khúc Dĩ Phồn, sau khi thấy vẻ mặt của đối phương thì lòng chợt trầm xuống.
 
Trên mặt Khúc Dĩ Phồn có chút mờ mịt, nhưng ánh mắt lại có vẻ khẳng định, anh cứ nhìn cô gái đang đứng lên đó như vậy, môi giật giật, cũng chỉ có thể không ngừng nói hai chữ “xin lỗi”, còn lại không nói gì.
 
Lúc này Ôn Phi mới chú ý tới cô gái bị mình vô tình đụng phải.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi đối phương vén tóc, sửa sang lại mũ, Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn mới thấy rõ toàn bộ gương mặt của cô ta, cuối cùng Ôn Phi cũng biết nguyên nhân Khúc Dĩ Phồn lộ ra vẻ mặt như vậy, chân mày hơi nhíu về cùng một điểm, chẳng phải ai khác, chính là Vu Tuệ Tuệ bao năm không thấy mặt.
 
Vu Tuệ Tuệ chỉ đứng ở bên đó như vậy, chắc chắn mình không có vấn đề gì lúc ấy mới xoay đầu nhìn về phía hai người đụng vào mình, chỉ một cái quay đầu cô ta đã trợn to hai mắt.
 
Giây phút đó, ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Vu Tuệ Tuệ chính là: Khúc Dĩ Phồn thay đổi rồi, dáng dấp không giống như trước kia, anh không còn để mái nữa, càng lúc càng có vẻ từng trải, không ngây thơ, ánh mắt của anh thật giống như càng lúc càng trấn tĩnh, ngũ quan của anh dường như cũng cương nghị hơn nhiều, ngay cả dáng vẻ lúc anh mặc áo khoác cũng chững chạc hơn.
 

Ôn Phi phát hiện ra trong ánh mắt của hai người họ không hề có mình.
 
Giờ phút này Khúc Dĩ Phồn cũng không biết nên mở miệng như thế nào mới có thể làm cho bầu không khí bớt lúng túng đi, nhịp tim đập của anh có hơi mau, có hơi lo lắng, lòng bàn tay rịn ra chút mồ hôi, nhìn khuôn mặt tựa như chưa từng thay đổi của Vu Tuệ Tuệ, anh chỉ có thể lùi lại phía sau một bước nhỏ.
 
Ôn Phi phát hiện ra động tác nhỏ này mới miễn cưỡng cười một cái: “Là đàn chị, thực sự đã lâu không gặp.”
 
Lúc này Vu Tuệ Tuệ mới đánh mắt sang nhìn Ôn Phi, còn Khúc Dĩ Phồn giờ mới lấy lại tinh thần, bàn tay rịn mồ hôi siết chặt, kéo tay Ôn Phi lại.
 
“Người lúc nãy đụng chị là em?” Vu Tuệ Tuệ chỉnh đốn lại tâm trạng xong, nhìn bề ngoài vẫn cứ bình thản không gợn sóng như trước, câu hỏi chẳng hề mang theo ưu tư, không biết là giận dữ hay mỉa mai.
 
Ôn Phi cúi đầu xuống xin lỗi: “Em xin lỗi, không phải em cố ý đâu, chị không sao chứ? Nếu không... Em mời chị đi uống đồ uống nóng nhé?”
 

Vu Tuệ Tuệ nhét hai tay vào trong túi, ánh mắt nhìn sang bên khác: “Không cần.”
 
Sau đó cô ta di chuyển gậy, hướng sang hướng khác, không nói một câu với Khúc Dĩ Phồn, anh cũng không chào hỏi gì với cô ta.
 
Ôn Phi thà để Khúc Dĩ Phồn coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vung tay một cái có thể nở nụ cười như cô vậy cũng không muốn anh như bây giờ, dù mắt nhìn cô nhưng không thể biết đang suy nghĩ gì.
 
Ôn Phi quơ quơ tay, Khúc Dĩ Phồn mới cười với cô: “Uống chút đồ uống nóng nhé?”
 
Ôn Phi khẽ khựng lại một chút, đè xuống tất cả những ưu tư trong lòng, cô nhoẻn miệng cười, ngọt ngào ừ một tiếng đáp lại.
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi