VỪA LÚC GẶP THỜI GIAN NHƯ THÀNH

 
Chương 124: Bởi vì em thích anh
 
Vu Tuệ Tuệ  mặc lễ phục ngắn, vừa nhìn liền biết hôm nay cô ta là nhân vật chính, lúc cô ta đi từ lầu hai xuống cầu thang vòng kèm theo đều là âm thanh reo hò của người chung quanh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Tuệ Tuệ không có nhiều bạn ở Thanh Hoa, ngoại trừ mấy cô gái trong kí túc xá và bạn trai của họ ra cũng chỉ còn mỗi một mình Tiêu Nhã Đình.
 
Khúc Dĩ Phồn vừa liếc mắt đã thấy cô ta, Ôn Phi cũng đưa mắt nhìn về hướng Khúc Dĩ Phồn nhìn, cô bất đắc dĩ thở dài, quay mặt đi giật cánh tay lại, không để ý tới người chung quanh trông thấy nhân vật chính hôm nay có bao nhiêu vui vẻ, mà đi về ngồi ghế sofa ở đằng kia chơi điện thoại.

 
Trong điện thoại di động của cô có mười loại game, tất cả dùng để giết thời gian, trước kia vẫn còn chưa ở bên Khúc Dĩ Phồn, lúc nhớ Khúc Dĩ Phồn cô sẽ chơi game, tính toán lúc ăn vàng, nếu như hôm nay vượt qua lịch sử hôm qua, vậy sẽ chủ động đi tìm Khúc Dĩ Phồn nói chuyện.
 
Kể từ sau khi ở bên Khúc Dĩ Phồn, Ôn Phi cũng không tiêu tốn thời gian vào những thứ có cũng được mà không có cũng không sao này, cô cảm thấy trước đây mình  rất ngu ngốc, nhưng xem ra bây giờ mình càng ngốc hơn.
 
Ở xa xa, Tiêu Nhã Đình từ xa đã nhìn thấy tất cả chuyện xảy ra, trong lòng đã sớm dự liệu được kết quả sẽ như vậy, cô ấy bèn đi về hướng Ôn Phi, lúc ngồi bên cạnh Ôn Phi cô ấy mở miệng: “Tôi đã sớm nghe bọn Hồ Khải nói cô và Khúc Dĩ Phồn ở bên nhau rồi.”
 
Ôn Phi sững sờ, sau đó gật đầu: “A, đúng vậy đó.”
 
Tiêu Nhã Đình cười: “Tôi còn nhớ lúc tôi mới quen cô vào lúc cô vừa tốt nghiệp trung học, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, chúng ta đều đã trưởng thành rồi, cô và Khúc Dĩ Phồn cũng đã ở bên nhau, cũng đừng để bụng chuyện Vu Tuệ Tuệ lúc xưa nữa.”
 
“Cô muốn nói với tôi hôm nay cô ta đính hôn, bảo tôi đừng chơi chiêu hay làm loạn sao.” Ôn Phi tiếp tục chơi game, lúc nhân vật bên trong ăn vàng nhặt được rương bảo vật, cô nở nụ cười: “Tôi mới không hứng thú quản chuyện Vu Tuệ Tuệ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiêu Nhã Đình nói: “Mấy năm nay Vu Tuệ Tuệ toàn chịu mấy chuyện không tốt, lúc cậu ta vừa đến Thanh Hoa học thì ba cậu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trường học điều tra nghiêm khắc chuyện giáo sư nhận quà, ba cậu ta bị tra ra nên bị cách chức. Cô cũng biết tính cậu ta rồi, không phải tất cả mọi người đều có thể khoan dung cho tính tình cậu ta, ở bên đó cũng không kết giao bạn bè được, tôi nghĩ  những năm qua hẳn là cậu ta đã hối hận rồi, hối hận lúc trước đã ồn áo với Khúc Dĩ Phồn thành như thế, nếu như lúc ấy bọn họ thuận lợi tốt nghiệp thuận lợi ở bên nhau, nói không chừng Vu Tuệ Tuệ sẽ sống rất hạnh phúc.”
 

Ôn Phi nghe được trong lòng bỗng chua xót một trận, trong chuyện này bất luận là vấn đề của ai đi nữa thì cô cũng chẳng hề gì, cô không chia rẽ Khúc Dĩ Phồn và Vu Tuệ Tuệ, sở dĩ bọn họ đi đến bước đường này tất cả đều do một tay Vu Tuệ Tuệ tạo thành.
 
Trái lại, lời nói của Tiêu Nhã Đình chuyển thành lưỡi đao, giống như một lưỡi dao đâm vào người cô, nói với cô thật ra trong lòng Khúc Dĩ Phồn vẫn luôn có Vu Tuệ Tuệ, cô chẳng qua chỉ là thuận tay nhặt được, mới có thể ở bên cạnh Khúc Dĩ Phồn.
 
Vu Tuệ Tuệ cũng nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn, chỉ là trong phút chốc đó cô ta rời mắt, hỏi người bên cạnh một vài vấn đề, sau đó quay người rời đi.
 
Khúc Dĩ Phồn cầm giấy ăn, lúc quay người tìm Ôn Phi, cũng không còn nhìn thấy người.
 
Trông thấy ngồi Tiêu Nhã Đình ngồi trên ghế sofa, Khúc Dĩ Phồn mới nhớ mang máng vừa rồi hình như cô ngồi ở đó nên anh bèn đi đến bên cạnh Tiêu Nhã Đình, hỏi: “Có nhìn thấy Ôn Phi không?”
 
“Không biết nữa, có thể là trong đây quá khó chịu nên cô ấy ra ngoài hít thở không khí rồi.” Tiêu Nhã Đình nhấp một ngụm đồ uống.

 
Khúc Dĩ Phồn quay đầu đi ra ngoài, mở cửa liền đón phải một trận gió lạnh, đã nhìn thấy Ôn Phi ngồi một mình trên cái võng, lúc chơi game biểu cảm thay đổi đa dạng, nhất thời trong lòng Khúc Dĩ Phồn có một tia ấm áp, anh đi về phía Ôn Phi.
 
Đi đến bên cạnh Ôn Phi, Ôn Phi ngẩng đầu nhìn về phía anh, cô nói: “Khúc Dĩ Phồn, anh ở bên cạnh em là vì thích em, hay là vì không có bạn gái?”
 
Nhất thời, lòng Khúc Dĩ Phồn xiết chặt, không khỏi có chút tức giận: “Nếu như em không rõ ràng tình cảm anh đối với em là gì, sao phải đồng ý với anh chứ.”
 
“Bởi vì em thích anh.”
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi