VỪA LÚC GẶP THỜI GIAN NHƯ THÀNH

 
Chương 129: Đồng ý đóng phim
 
Kết quả...
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được rồi, vậy anh đi xem xem.” Khúc Dĩ Phồn ngồi trên ghế sofa, tay bưng ly sữa bò nóng, sau khi nhấp một hớp thì gật đầu.
 
Trên tay Ôn Phi còn bưng bánh gato, nháy mắt một cái: “Anh đồng ý sao?”
 
Hai chân Khúc Dĩ Phồn gác lên bàn trà: “Em cũng đã mở miệng rồi, anh không thể không xem thử, nếu như kịch bản thật sự không tệ, cũng không cần từ chối.” 

 
“Vậy công việc hiện tại của anh thì sao?”Ôn Phi ngoẹo đầu, cắn cái nĩa hỏi.
 
“Bây giờ anh cũng chỉ làm bốn tiếng, cứ sắp xếp thời gian đi, nếu như không được, thì cứ từ chức?” Khúc Dĩ Phồn nói nhẹ như mây gió, giống như anh đang nói chuyện của người khác vậy, cằm Ôn Phi cũng sắp dài đến mặt đất: “Anh sao lại... Sao lại nghĩ đến từ chức rồi?”
 
“Em không biết thôi, hôm qua ba anh gọi điện thoại đến cho anh, chuyện làm ăn bên thành phố S có khởi sắc, bảo anh bắt đầu làm ăn, những công việc khác đều là phù vân, đóng phim cũng coi như tiêu khiển đi, cho dù không đóng phim, đoán chừng anh cũng không nán lại đài phát thanh được lâu nữa đâu, bởi vì rất nhiều cuộc họp trong chuyện làm ăn nhà anh trùng với giờ làm việc ở đài phát thanh.” Lúc Khúc Dĩ Phồn nói lời này, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương: “Aiz... Rõ ràng là quý ngài Khúc đồng ý cho anh loanh quanh đến ba mươi tuổi, kết quả hai mươi hai đã bắt làm công bán mạng cho ông ấy rồi.”
 
Ôn Phi mím môi một cái: “Thật ra, em cũng rất muốn có một ngày có thể cùng anh đến rạp chiếu phim xem phim tình cảm, vừa vặn người trên màn ảnh là anh.”
 
Khúc Dĩ Phồn phì một tiếng bật cười: “Em cho rằng anh muốn diễn thì người khác liền để cho anh diễn sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Vương Á nói cậu ấy đã móc nối được với đạo diễn rồi, nói có một ứng cử viên thích hợp, chính là anh, nếu như anh đồng ý, thì đến nơi đạo diễn diễn thử, nếu như anh qua cửa trót lọt, em còn có thể mang theo yêu thương đến đoàn thăm anh.” Ôn Phi nghĩ đi nghĩ lại khóe miệng nở nụ cười, tràn ngập trong đầu đều là cảnh tượng hài hòa tạo mối quan hệ với ngôi sao màn bạc ở trường quay.
 
“Nếu như anh nổi tiếng, em sẽ cầm chữ kí của anh lên mạng bán, còn có cái chén anh từng dùng, găng tay, mũ các loại nữa.” Ôn Phi bên này đang đánh bàn tính.
 
Khúc Dĩ Phồn bên kia nhếch môi cười, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch cắn cái nĩa ăn bánh gato còn cả vẻ mặt hạnh phúc ấy, trong lòng suy nghĩ quả thật cuộc sống như vậy cũng không tệ, cả ngày có cô nhóc ở bên cạnh làm phiền mình, thỉnh thoảng còn làm ầm ĩ một chút, đồng thời bọn họ có nhiều chủ đề chung như thế sẽ không nhàm chán.
 

Khúc Dĩ Phồn đổi kênh, đột nhiên Ôn Phi chỉ vào ti vi nói: “Em muốn xem cái kia!”
 
Kênh thể thao đang chiếu trận đấu bóng rổ, Ôn Phi trượt xuống bên cạnh ghế sofa, ngồi lên thảm trải sàn: “Hình như lâu rồi em cũng không chạm vào bóng rổ, xem bọn họ có kỹ xảo gì, lần sau có cơ hội thi đấu hữu nghị với trường học khác thì em sẽ dùng.”
 
Khúc Dĩ Phồn đưa tay đến dưới cánh tay của Ôn Phi, nhấc cả người cô lên khỏi mặt thảm, đỡ lên trên ghế sofa ngồi vào trong lòng mình, anh đặt cằm lên bả vai Ôn Phi trong nháy mắt cảm thấy độ cao này vừa vặn, xem tivi vô cùng thoải mái.
 
Trong ngực còn có thứ để ôm, eo Ôn Phi mảnh mai, xúc cảm lớn khỏi phải nói, Khúc Dĩ Phồn hài lòng cọ xát, trái lại Ôn Phi cầm cái nĩa bánh gato cũng không biết ăn nữa, khuôn mặt đỏ lên trên tivi chiếu gì cũng đều quên mất không còn một mống.
 
“Em học được cái quay người này của cậu ta không?” Khúc Dĩ Phồn hỏi.
 
Ôn Phi đặt lực chú ý lên bóng rổ, lắc đầu: “Thật là khó, hơn nữa lực bật lên của cậu ấy rất tốt, em lại không được, em thì ỷ vào dáng người cao.”
 

Khúc Dĩ Phồn còn nói: “Hơn nữa làm không tốt cũng dễ sái eo.”
 
Nói xong, anh đưa tay bóp eo Ôn Phi một chút, Ôn Phi lập tức xù lông gần như đứng lên, bả vai đụng vào cằm Khúc Dĩ Phồn, Khúc Dĩ Phồn vì đau nên ngã cả người ra sau, bánh gato trên tay của Ôn Phi cũng rơi xuống mặt đất.
 
Khúc Dĩ Phồn xoa xoa cằm: “Làm gì thế?”
 
Ôn Phi hơi ngại quay đầu nhìn sang: “Anh... Anh sờ vào nơi ngứa của em.”
 
Khúc Dĩ Phồn đổ mồ hôi, nhìn bàn trà và cái thảm trải bản đã dơ lộn xộn, lập tức thở dài: “Tiểu tổ tông, tránh ra nào, anh dọn lại một chút.” 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi