VỪA LÚC GẶP THỜI GIAN NHƯ THÀNH

 
Chương 134: Chưa bao giờ thay đổi
 
Khúc Dĩ Phồn liếm qua một loạt răng của Ôn Phi, lưu luyến chung quanh răng nanh của cô, răng nanh nhọn, liếm vào khiến đầu lưỡi của anh có hơi nhoi nhói, Khúc Dĩ Phồn cảm thấy rất thú vị.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Phi bị một loạt hành động của anh làm cho đỏ mặt, không cam lòng yếu thế cắn vào môi Khúc Dĩ Phồn, từ môi trên đến môi dưới, lại đến khóe miệng, Khúc Dĩ Phồn bị cô chọc cười, nghĩ thầm cô nhóc này muốn ăn mình sao.
 
Tư thế có hơi khó khăn, Ôn Phi không kiên trì được bao lâu, sau khi nụ hôn này kết thúc, Ôn Phi mở miệng: “Như thế này mà còn rất thú vị sao.”
 
Khúc Dĩ Phồn gật đầu: “Đúng là rất thú vị mà.”
 

Ôn Phi phấn khởi: “Lại một lần nữa!”
 
Khúc Dĩ Phồn đặt cô lên tảng đá, Ôn Phi ngồi trên tảng đá vừa vặn cao hơn Khúc Dĩ Phồn nửa cái đầu, cô so đo: “Nhóc lùn!”
 
“Anh đã một mét tám mươi tám mà còn thấp sao?”
 
Ôn Phi nói: “Lúc nhỏ em nhìn anh chính là cái góc bây giờ, anh mãi mãi thấp hơn một chút so với em.”
 
Khúc Dĩ Phồn bất đắc dĩ: “Đã nói không đề cập tới chuyện này rồi mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Phi cười khanh khách: “Có đề cập hay không thì chuyện này đều là sự thật!”
 
Để tránh tai nạn xấu hổ của bản thân lúc còn nhỏ bị Ôn Phi thốt ra, thế là Khúc Dĩ Phồn kiễng mũi chân một chút hôn lên môi cô, này tư thế có chút quái dị, cô gái ngồi ở trên tảng đá sắp cao hai mét so với mặt nước biển, người con trai cao một mét tám nhón chân lên hôn cô, chân Ôn Phi còn đang ở phần eo của Khúc Dĩ Phồn, mà Khúc Dĩ Phồn thì một tay đặt lên eo cô một tay đặt sau đầu cô, đè xuống một chút.
 
Cách đó không xa Giang Vũ cầm chai nước uống trên tay nhìn thấy hết một màn này, cô ta nhìn nước uống trong tay mình một chút, cảm thấy lúc này mình có hơi buồn cười, thế là mở chai, tự mình nhấp một hớp rồi quay người rời đi.
 
Khúc Dĩ Phồn là người con trai ưu tú lại thu hút người, từ lần đầu tiên cô ta trông thấy Khúc Dĩ Phồn đã cảm thấy trên người anh có một lực hấp dẫn không nói ra được, mới đầu cô ta rất kiềm chế, gắng sức để hai người duy trì trong phạm vi bạn bè. Về sau Ôn Phi cũng không thường xuyên đến, Giang Vũ cho rằng giữa bọn họ xuất hiện một chút vấn đề, thế là dần dần nồng nhiệt với Khúc Dĩ Phồn, bọn họ đóng phim mấy tháng, mới vừa rồi còn sợ diễn cảnh hôn, cô ta vốn cho rằng bản thân mình có cơ hội.
 
Nhưng bọn họ không thường xuyên ở cùng một nhau, không có nghĩa là bọn họ không bên nhau, bọn họ không thường khoe ân ái, không có nghĩa là bọn họ không ân ái.
 

Giang Vũ về đến đoàn làm phim, sau khi cô ta ngồi trên ghế chờ đợi những diễn viên phụ khác diễn xong kết thúc công việc, chẳng được bao lâu hai người mới vừa rồi còn ôm hôn ở bên bờ sông đã tay nắm tay giống như con nít nhảy nhảy nhót nhót đi tới.
 
Giang Vũ không biết Ôn Phi ở bên cạnh Khúc Dĩ Phồn thế nào, cô ta cũng không biết thật ra Ôn Phi chính là nhân vật bên trong bộ phim cô ta diễn kia, cô ta càng không biết Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn là thanh mai trúc mã hơn mười năm, cách trăm sông vạn núi, Ôn Phi cũng đều muốn theo đến bên cạnh anh.
 
Chẳng qua Giang Vũ biết quy củ của ngành giải trí, cho dù cô ta có cơ hội ở bên cạnh Khúc Dĩ Phồn, cũng không có nghĩa là bọn họ có thể công khai yêu đương, huống chi nhìn ánh mắt Khúc Dĩ Phồn liền hiểu rõ, trong mắt của anh không có người khác.
 
Sau khi đoàn làm phim kết thúc công việc, Ôn Phi móc ra chìa khóa xe từ trong túi của Khúc Dĩ Phồn ra: “Hôm nay em lái.”
 
Khúc Dĩ Phồn gật đầu: “Lúc qua siêu thị nhớ mua một ít sữa tắm, trong nhà dùng hết rồi.”
 
Ôn Phi gật đầu: “Còn có dầu cũng không có thừa bao nhiêu.”
 
Khúc Dĩ Phồn xoa gương mặt của cô, Ôn Phi trừng anh, nhe răng, Khúc Dĩ Phồn cảm thấy cô như thế khỏi nói cũng biết có bao nhiêu đáng yêu, trong lòng nghĩ lúc hổ nhỏ xù lông thì vuốt lông cho cô, cô sẽ đặc biệt nghe lời.
 
Hình thức bọn họ ở chung vẫn luôn như vậy, cho dù là khi còn bé, hay là trưởng thành rời nhà đi thành phố S, bọn họ đều mở một cánh cửa, là có thể trông thấy khoảng cách của đối phương.

 
Phó đạo diễn buôn chuyện hỏi Vương Á: “Hai người bọn họ sống cùng nhau à?”
 
Vương Á sửa lại: “Hai người bọn họ hàng xóm.”
 
Khoảng cách như vậy, chưa bao giờ thay đổi.


 
 
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi