VỪA NHÌN, ANH LIỀN THÍCH EM

Làm nghề gì, yêu nghề nấy. 

Ừm. 

Thẩm Khác, anh vất vả rồi. 

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Công xưởng lắp ráp ở ngoại thành phía Tây. 

Đường Vãn Vãn dựa theo hướng dẫn mà tới chỗ này. Cô tháo mũ bảo hiểm xuống, dựng xe gắn máy cẩn thận, sau đó ngẩng đầu nhìn bản hiệu. 

[AI Tiểu Mỹ]

Một cái bảng hiệu như một đống đồng nát sắt vụn, bên trên được phun sơn bốn chữ “AI Tiểu Mỹ”. Bốn chữ này nghiêng ngả vặn vẹo đủ kiểu, lại còn là màu hồng cánh sen, hoàn toàn không phù hợp với cái bảng hiệu đồng nát sắt vụn kia một chút nào. 

Càng khiến người khác cảm thấy khó thở chính là, trên cái biển hiệu này còn quấn một chùm đèn màu, nhấp nha nhấp nha làm mù mắt người nhìn. 

Vừa nhà quê lại vừa mang phong cách Mary Sue*.

(*Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. Mary Sue thường là hình ảnh được lý tưởng hóa hoặc hoàn mỹ của chính bản thân tác giả.)

Không biết tại sao, cô nhìn thấy mấy chữ “AI Tiểu Mỹ” này lại cảm thấy tê cả đầu.

Đường Vãn Vãn có hơi nghi ngờ. Đây thực sự là cái xưởng lắp ráp á hở? Xưởng lắp ráp xe máy cao cấp sao?

Trương Tông Chính hẹn cô tới đây, còn nói anh đã nhờ cái xưởng này lắp ráp một cái xe máy, nhưng anh ta không hiểu nhiều về mấy cái này nên mới mời cô tới đây xem hộ. 

Đường Vãn Vãn gửi tin nhắn cho Trương Tông Chính, nói cô đã đứng ở cửa rồi. Hai phút sau, Trương Tông Chính tự mình ra đón cô. 

“Cảm ơn cô đã tới đây.” Trương Tông Chính cực kỳ khách khí mà nói. 

“Tiện thể thôi mà.” Đường Vãn Vãn cảm thấy cô không nên thể hiện quá nhiều, nếu không lát nữa rơi vào tình huống mà cô không khống chế được. Tự mình vả mặt mình cũng chẳng hay ho gì, vì thế cô bổ sung thêm: “Anh cũng đừng quá tin tưởng vào tôi. Tôi cũng không phải hiểu hết được mấy cái đó đâu.”

Trương Tông Chính dẫn cô đi vào bên trong: “Thì coi như tới đây chơi đi.”

Đừng nhìn biển hiệu bên ngoài có vẻ chẳng ra làm sao. Đi vào trong mới phát hiện đúng là một chân trời khác.

Trong công xưởng không hề có bóng dáng của những chiếc ô tô xe máy đang được tháo lắp để sửa chữa, mà là đủ loại người máy chạy khắp nơi. 

Mỗi người máy trong đám người máy này có một nhiệm vụ riêng. Có con chim Ô Lạp* vừa hát vừa nhảy, có người máy quét nhà xoay xoay, có cả người máy bưng trà rót nước. Thậm chí còn có người máy chạy đến sau lưng người máy khác, ôm lấy nó húc húc mấy cái, húc sướng xong thì lẻn mất. 

(*Con gà trong trò chơi bên Trung Quốc.)

Đường Vãn Vãn thực sự đã được mở rộng tầm mắt: “Anh chắc chắn đây là công xưởng đấy à?”

Trương Tông Chính nói: “Tôi cũng là được người khác giới thiệu tới đây. Nghe nói ông chủ chỗ này thích AI.”

Đường Vãn Vãn lập tức nhớ đến cái biển hiệu “AI Tiểu Mỹ”: “Vãi thật.”

Trương Tông Chính: “…”

Trên tầng. 

Ở chính giữa căn phòng có một cái giường bằng sắt, ở trên cái giường đó có một người đàn nằm. Anh mặt một bộ đồ ngủ, trên mặt đeo bịt mắt, tóc đen, da trắng, vừa nhìn là biết là một mỹ nam an tĩnh. 

Nếu như nhìn kỹ thêm một tí, thì có thể thấy được trên cái bịt mắt ngủ kia có một dòng chữ “Gọi cái con mẹ mày ấy chứ gọi”.

A Tấn vừa đẩy cửa đi vào liền gào to: “Tới rồi, tới rồi, cô gái kia tới rồi.”

Cậu ta chạy thẳng tới giường, đứng sát lại phía giường, nhìn chằm chằm cái bịt mắt, miệng ngậm chặt. 

Muộn rồi. 

Người đàn ông nằm trên giường kéo cái bịt mắt ra: “Mẹ nó, gọi cái con mẹ cậu ấy.”

Đôi mắt mở ra, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt bên phải cực kỳ hút mắt. 

A Tấn: “Cái con mẹ cậu ấy?”

Thẩm Khác mở mắt: “Thử nói lại lần nữa xem.”

“Cậu bảo tôi gọi thế còn gì.” A Tấn lí nhí phản bác: “Cậu vừa nói gọi cái con mẹ cậu ấy còn gì.”

Thẩm Khác tiện tay với lấy cái ống tuýp đập cho A Tấn một cái: “Cút.”

A Tấn chạy ra ngoài nhanh như gió, cậu nghĩ nghĩ một lúc bèn nhét áo sơ mi vào trong quần bỏ, lại đẩy cửa đi vào lần nữa: “Ông Thẩm, tôi là A Giang.”

A Tấn và A Giang là một cặp sinh đôi, vẻ ngoài rất giống nhau, người bình thường sẽ không phân biệt được hai người bọn họ. Nhưng Thẩm Khác lại không phải người bình thường, anh chỉ cần nhắm mắt đánh hơi một cái là có thể biết được ai là nh ai là em. 

Thẩm Khác: “…”

Anh không muốn nói chuyện với tên ngốc này. 

A Tấn: “Không phải cậu nói nếu cô gái kia tới thì gọi cậu sao? Cô ấy vừa tới rồi.”

Thẩm Khác: “Ai cơ?”

A Tấn: “Cái cô bé ngốc chạy xe gắn máy ấy.”

Thẩm Khác dụi mắt ngồi dậy, ngáp một cái: “Chỉ có tôi mới được gọi là bé ngốc, các cậu không được gọi như vậy.”

A Tấn: “Thế chúng tôi gọi cô ấy là gì giờ?”

Thẩm Khác: “Máy xúc.”

A Tấn: “…”

Thẩm Khác xỏ dép lê vào rồi đẩy cửa ra: “Người đàn ông kia cũng tới rồi sao?”

A Tấn: “Phải, Trương Tông Chính tới đây được một lúc rồi, còn… Máy Xúc thì mới tới.”

Thẩm Khác đã nhìn thấy bọn họ. 

Trương Tông Chính đi ở đằng trước, Đường Vãn Vãn nối gót theo sau, vừa đi vừa nhìn những con người máy đang nhảy loạn xạ trên đất mà cười khúc khích. 

Thẩm Khác đặt tay ở sau cổ bóp bóp mấy cái, xoay người đi về phía cái máy tính ở trong phòng, mím môi gõ mã code. Sau đó cầm điện thoại đi tới trước cửa sổ, mở ra chương trình phần mềm, dùng điều khiển từ xa điều khiển người máy giở trò lưu manh.

Đường Vãn Vãn đang đi thì từ đằng sau đột nhiên có một người máy nhảy ra, vỗ (|) cô cái bẹp. 

Đường Vãn Vãn nhảy dựng lên, quay đầu tìm hung thủ.

Người máy kia nói cô, nói: “Cảm giác không được thích cho lắm nhỉ.”

Âm thanh máy móc, ở cuối lại thêm một chữ “Nhỉ”, nghe cực kỳ bỉ ổi. 

Đường Vãn Vãn: “…”

Trương Tông Chính đang đi ở đằng trước, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại nhìn.

Người máy lại chuyển hướng về phía Trương Tông Chính: “Ọe.”

Mặc dù là âm thanh máy móc, nhưng âm thanh nôn mửa nghe chân thực cực kỳ. 

Trương Tông Chính: “…”

Đường Vãn Vãn vậy mà lại tràn ngập hứng thú, cô nhìn người máy: “Em ọe lại một lần nữa cho chị nghe nhé?”

Người máy: “Bé ngốc.”

Thẩm Khác vừa cười vừa gõ code.

Người máy: “Bé ngốc, kiếp này của em chỉ có thể gả cho người họ Thẩm mà thôi. Lêu lêu lêu, cho em tức chết này.”

Đường Vãn Vãn: “?”

“Mày mới là bé ngốc ấy, cả nhà mày đều là bé ngốc.” Đường Vãn Vãn vừa đuổi theo người máy vừa đánh nó: “Mày mới lấy Thẩm Khác ấy, cả nhà mày mới lấy Thẩm Khác.”

Trương Tông Chính lạnh lùng nhìn Đường Vãn Vãn vật lộn với người máy, không thèm nhúng tay.

Người máy chạy đến trước mặt anh ta lại kêu: “Ọe”

Xoay người một cái, nó lại chạy đến trước mặt anh ta: “Đồ đàn ông tồi.”

Trương Tông Chính: “…”

Đường Vãn Vãn vò đầu. Tên người máy vừa rồi chỉ cười hì hì bảo cô cả đời này chỉ có thể gả cho người họ Thẩm, cũng đâu có điểm mặt chỉ tên đích danh là Thẩm Khác đâu. Tại sao đột nhiên trong đầu cô lại lòi ra cái tên của Thẩm Khác chứ?

Họ Thẩm cũng đầu phải họ hiếm hoi gì đâu, bên cạnh cô cũng có nhiều người họ Thẩm mà. Lôi ra mà nói thì quản đốc nhà xe số ba cũng họ Thẩm đấy thôi. Quản đốc Thẩm còn dẫn theo một chuỗi họ hàng đến đây làm thợ ấy chứ, những người họ hàng này ai cũng họ Thẩm cả thôi. 

Đường Vãn Vãn cảm giác bản thân cô đã cho Thẩm Khác được nước lấn tới quá rồi, cái gì cũng có thể liên tưởng đến anh, đúng là hết thuốc chữa.

A Tấn đứng bên cạnh Thẩm Khác, quay đầu tò mò nhìn về phía tầng dưới: “Cô ấy… Máy xúc là ai vậy?”

Thẩm Khác: “Tôi được cô ấy bao dưỡng rồi.”

A Tấn: “Hả?”

A Tấn ngoáy ngoáy lỗ tai mình: “Là cái kiểu bao dưỡng mà tôi đang nghĩ đấy á?”

Thẩm Khác: “Cậu hiểu bao dưỡng như thế nào thì nó là như thế đấy.”

A Tấn: “…”

Tôi là ai? Đây là đâu? Đây là trái đất đấy hả?

Dưới tầng.

Người máy lại đánh lên (|) Đường Vãn Vãn một cái rồi hihi haha chạy đi.

Một người mặc quần áo làm công vội vàng chạy tới giải thích: “Xin lỗi hai vị, chương trình thiết lập người máy này bị loạn mất rồi. Vì để thể hiện sự áy náy, một lát nữa tôi sẽ giảm hai mươi phần trăm cho hai vị.”

Nghiêm túc mà nói thì chỗ này không phải là xưởng lắp ráp, cũng không phải xưởng sửa chữa.

Mảnh đất này là của nhà họ Thẩm, Thẩm Khác xây dựng một cái gác xép ở đây, dùng để vận hành thử và vứt mấy con người máy hàng nhái dỏm vào. 

Mấy ngày trước, anh nghe nói Trương Tông Chính đang tìm cửa hàng lắp ráp xe máy. Thẩm Khác suy nghĩ một hồi, quyết định treo đầu dê bán thịt chó, làm một cái danh thiếp công xưởng lắp ráp, rồi lại để A Giang tìm cách giới thiệu cho Trương Tông Chính.

Vì để làm mấy chuyện này, anh còn đặt mấy cái siêu xe ở đây, ra vẻ là một cửa hàng lắp ráp cực kỳ cao cấp.

“Hai người sửa lại bên ngoài một chút đi.” Thẩm Khác nói với A Tấn và A Giang: “Ít nhất thì phải làm được cái biển hiệu tử tế.”

Kết quả…

Hai anh em sinh đôi A Tấn A Giang này lấy cái gu thẩm mỹ ngọt tựa đường của mình làm cái biển hiệu “AI Tiểu Mỹ”.

Lúc đầu khi Thẩm Khác nhìn thấy cái biển hiệu này, suýt chút nữa thì phun ra máu ngất ngay tại chỗ. Sau đó lại nghĩ, cái gu thẩm mỹ khô không khốc này có khi lại phù hợp với gu thẩm mỹ của Đường Vãn Vãn. Ai mà biết được chứ, thế là thuận theo ý bọn họ. 

Trương Tông Chính cũng là một tên ngốc. Nói cái gì mà có hứng thú với lắp ráp xe máy, thực ra là chẳng biết cái chó gì, không biết là lại đang mưu đồ gì đây.

Chỉ vì muốn có chủ đề nói chuyện chung với Đường Vãn Vãn sao? Không ngờ lại là thật đấy.

Hôm nay Đường Vãn Vãn nói cô có hẹn, buổi tối không ăn cơm ở nhà, để Thẩm Khác tự túc. Mà trùng hợp hôm nay Trương Tông Chính cũng nói xe tới đây để đi thử xe máy, Thẩm Khác lập tức đoán ra có khi anh ta đã hẹn Đường Vãn Vãn nên mới chờ ở đây từ trước, kết quả đúng là đã chờ được. 

Thẩm Khác ném điều khiển từ xa xuống, nhào lên trên giường nằm như một con cá muối.

Để anh chết luôn trên giường đi. 

Anh đã kiểm tra công ty của Trương Tông Chính, không thể nào có ý đồ gì đó với Đường VÃn Vãn. “Bất động sản Tông Chính” đã tiến hành lần kêu gọi góp vốn thứ ba, thứ thiếu nhất chính là tiền. Mà Đường Vãn Vãn thì có bao nhiêu tiền chứ? Vậy nên chắc chắn là không phải anh ta thông qua xem mắt để tới mượn cô tiền. 

Chẳng lẽ anh ta thực sự có tình ý với Đường Vãn Vãn chăng?

Vậy thì cô nhóc Đường Vãn Vãn này cũng hơi bị ghê rồi đấy. Người ái mộ từ tên đạp xe ba bánh ở công trường Triệu Mãnh, giờ nhảy vọt lên CEO của công ty sắp lên thị trường, Trương Tông Chính. 

A Tấn dựa vào cửa sổ hóng chuyện, đề nghị: “Thẩm đại gia, không đi xuống ngó một cái à?”

Ánh mắt của Thẩm Khác trống rỗng, giọng nói mất mát: “Tôi nằm ở đây cũng có thể nghe thấy tiếng xe máy đang nói chuyện.”

A Tấn: “Nói cái gì?”

Thẩm Khác: “Xe máy nó nói, nó muốn đâm chết Trương Tông Chính.”

A Tấn: “…”

A Tấn suy nghĩ một chút: “Máy Xúc không muốn bao dưỡng cậu, mà muốn bao dưỡng tên họ Trương kia à?”

Thẩm Khác: “Cô ấy dám chắc?”

A Tấn: “Tôi cảm thấy cái gì cô ấy cũng dám đấy.”

Cậu ta nói xong thì quay đầu bỏ chạy.

Cậu ta chạy thẳng xuống dưới lầu thì đụng phải A Giang, một bụng bí mật đang nín nhịn một mình cuối cùng có thể lôi ra xì xào: “Thẩm Khác nói cậu ấy đang được Máy Xúc bao dưỡng rồi.”

A Giang: “Ồ.”

“Máy Xúc chính là cô gái đó đó. Vừa rồi Thẩm Khác chính mồm nói cậu ấy được cô gái kia bao dưỡng.” Cảm xúc của A Tấn đang mãnh liệt dâng trào, liền nói: “Cơ mà anh ta bị đá rồi, hiện tại cô gái kia muốn bao dưỡng tên đàn ông kia kìa.”

A Giang: “Ồ.”

A Tấn thở than: “Không phải anh nhiều chuyện đâu, anh chỉ là người truyền tin thôi. Đây đều là những gì Thẩm Khác chính miệng nói với anh mà, anh không bịa đặt một chữ nào luôn.”

A Giang: “Ồ.”

A Tấn trừng mắt nhìn cậu ta một lúc, uể oải nói: “Bỏ đi, nói với em cũng vô dụng.”

Tuy rằng bọn họ là hai anh em sinh đôi, vẻ ngoài giống nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt.

A Tấn là anh, hoạt bát hiếu động, là một tên ngốc ngọt ngào. 

A Giang là em, vô dục vô cầu, cao ngạo lạnh lùng, là một người đàn ông cao lãnh. 

Ở trước mặt người em A Giang này không đạt được mục đích, A Tấn lại vù vù chạy đến khu để xe để quan sát Đường Vãn Vãn và Trương Tông Chính. 

Cậu ta muốn xem xem, Máy Xúc bao dưỡng đàn ông như thế nào. Có phải không cần biết bốn ba hai một gì, đều đó thể đào lên để bao dưỡng hay không. 

Đường Vãn Vãn đang trò chuyện với người lắp ráp, câu nào câu nấy đều dính chặt đến những thuật ngữ lắp ráp xe máy chuyên ngành. Trương Tông Chính đứng ở một bên hoàn toàn không chen miệng được vào. 

A Tấn dựa vào khung cửa quan sát một hồi. Cậu cảm thấy, cứ cái đà này, có khi Đường Vãn Vãn sẽ nhanh chóng đá tên Trương Tông Chính này mà quay đầu bao dưỡng người lắp ráp kia. 

Người lắp ráp này là do Thẩm Khác tốn rất nhiều tiền để mời tới đây, đặc biệt dùng để ngáng đường Trương Tông Chính. 

Hay nói cách khác, xưởng lắp ráp này của bọn họ, chỉ lắp ráp một chiếc xe máy duy nhất, đó chính là cái xe mà Trương Tông Chính chỉ định. Đợi sau khi hoàn thành đơn hàng này xong thì người lắp ráp kia cũng lấy tiền rồi đi, không ở lại chỗ này nữa. 

A Tấn lại nghe thấy cái gì mà thừa trọng lực trục xoay gì gì đó rất cứng nhắc. Cậu ta lại nhìn Đường Vãn Vãn, cậu ta  thấy cô tới đây chỉ đơn thuần là để lắp ráp xe thôi.

Chẳng lẽ cậu nghe nhầm rồi sao? Hay là Thẩm Khác nói là bảo dưỡng chứ không phải bao dưỡng? 

Nhưng mà tại sao lại bảo dưỡng anh mà không phải bảo dưỡng xe máy chứ? 

Không thể hiểu nổi. 

Tám giờ tối, Đường Vãn Vãn lái xe máy về tiểu khu Hạnh Phúc. 

Hôm nay đến xem qua mục lắp ráp xe máy kia với Trương Tông Chính, Trương Tông Chính mời cô ăn cơm, nhưng cô đúng lúc lại nhận được một cú điện thoại gấp ở công ty. Vì thế từ chối lời mời của anh ta, lái xe máy đi tới công ty. 

Sau khi xử lý xong xuôi mọi việc thì đã bảy giờ hơn, cô tùy tiện ăn cơm ở một tiệm cơm nhỏ rồi trở về nhà. 

Ở cửa của tiểu khu có một cửa hàng hoa quả, mùi sầu riêng thơm ngát. 

Đường Vãn Vãn đột nhiên muốn ăn pizza sầu riêng, vì thế dừng xe trước cửa hàng hoa quả mua một quả sầu riêng, định tự mình làm một cái pizza, có thể làm đồ ăn đêm. 

Mua sầu riêng xong, về đến tiểu khu, dừng xe máy ở dưới nhà, ôm lấy sầu riêng đi về phía tòa nhà. Đột nhiên có một ánh đèn xe chiếu lóa mắt cô. 

Một chiếc xe Lamborghini dừng lại ở trước cửa tòa nhà. 

Thời gian này những ông bố bà mẹ trong tiểu khu vừa ăn cơm xong, đến cả những con chó con mèo hoang, người già trẻ nhỏ cũng không quá ồn ào. Đột nhiên có một chiếc siêu xe chạy tới, đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. 

“Tiểu khu bị di dời rồi à?”

Không biết là ai mở đầu, khiến cho tất cả mọi người líu ra líu rít nói ra nói vào. 

Thẩm Khác thế mà lại bước xuống từ chiếc Lamborghini trong bầu không khí muôn vàn sự chú ý này. 

Đường Vãn Vãn: “?”

Thẩm Khác không nhìn thấy cô, ngáp một cái rồi đi về phía cửa tòa nhà. 

Tài xế đưa anh về, trên đường đi anh vừa đánh một giấc trên xe, hiện tại còn có hơi chóng mặt. Đi một hồi, tới khi đụng phải trái sầu riêng trong ngực Đường Vãn Vãn. 

Một giây tỉnh táo. 

“Đường! Vãn! Vãn!” Thẩm Khác nghiến răng nghiến lợi: “Cô gây sự đấy à?” 

“Là tự anh đụng tới mà.” Đường Vãn Vãn ôm trái sầu riêng hướng sang một bên khác: “Thẩm Khác, anh còn được ngồi lamborghini cơ à?” 

Hô hấp trong lòng Thẩm Khác vò xoắn lại,  rầm rì tức giận nói: “Cô bảo Trương Tông Chính bao dưỡng cô đi thì cô cũng ngồi được thôi.”

?!

Đường Vãn Vãn suýt chút nữa thì quên mất, Thẩm Khác còn làm trai bao mà QAQ

Vậy nên chủ nhân của chiếc lamborghini kia là kim chủ của anh sao? Ngủ với anh xong thì đưa anh về đây à? 

Trách không được anh bị sầu riêng đụng trúng một cái, bộ dạng lại mong manh yếu ớt không chịu nổi phong ba bão táp, đúng chất của một kẻ thận hư như vậy. 

Không ngờ tên lười Thẩm Khác này, vậy mà chuyên nghiệp đến thế đấy. 

Đúng là làm nghề gì thì yêu nghề nấy mà. 

Đường Vãn Vãn vỗ vai Thẩm Khác, đồng tình nói: “Anh vất vả rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi