VỪA NHÌN, ANH LIỀN THÍCH EM

Lá bài nói năm nay tôi nhất định sẽ kết hôn. 

Vì vậy hôm nay tôi quyết định sẽ kết hôn với Transformers.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Chu Châu đảm nhận vai trò thầy cố vấn xem mắt, dạy dỗ Đường Vãn Vãn cả một ngày. 

Cuối cùng Chu Châu chốt lại một câu: “Chắc chắn tên thanh mai trúc mã của cậu có ý đồ với cậu.”

Đường Vãn Vãn: “Lẽ nào anh ta muốn hạ độc cho mình chết à?”

Chu Châu: “…” Hộc máu. 

Dạy dỗ tư vấn cả một ngày vô ích rồi.

Khuôn mặt của Đường Vãn Vãn khó hiểu: “Cậu làm gì vậy?”

Chu Châu: “Thở.”

Đường Vãn Vãn: “…”

Điện thoại cô rung lên, một tin nhắn xuất hiện, là Trương Tông Chính hẹn cô ăn cơm.

Đường Vãn Vãn sờ bụng, trả lời: [Tôi vừa mới ăn no xong.]

Trương Tông Chính: [Được, vậy lần sau tôi hẹn cô trước vậy.]

Thực ra bây giờ còn chưa tới giờ ăn cơm, nhưng Đường Vãn Vãn vừa ăn no đồ ăn vặt và hoa quả mất rồi.

Chu Châu nhìn cuộc trò chuyện của hai người họ, hỏi: “Có phải Trương Tông Chính thích cậu không?”

Đường Vãn Vãn: “Nào có. Anh ấy có hứng thú với xe máy. Lần trước ảnh lắp ráp một con xe máy nên nhờ mình qua xem giúp, sau đó nói muốn mời mình ăn cơm, nhưng mình có việc nên không đi. Chỉ là một bữa cơm cảm ơn mà thôi, mình cũng chẳng muốn đi, mà mình cũng chẳng giúp gì được ảnh. Lần trước mình gặp được một thầy lắp ráp cực kỳ lợi hại, mình học được nhiều thứ lắm. À đúng rồi, ở đó có nhiều người máy cực, toàn bộ nhân viên ở đó đều là người cậu, giỏi cực kỳ luôn, còn biết đùa giỡn nữa cơ… Hiện tại mình rất có hi vọng với sự phát triển trí tuệ nhân tạo của quốc gia mình đó. Nhưng trí tuệ nhân tạo cũng cần phải chia làm nhiều giai đoạn, nếu để cho người máy có suy nghĩ của riêng mình…”

Đường Vãn Vãn nói một đống lý luận trí thức cúng nhắc liên quan tới xe máy cùng trí tuệ nhân tạo.

Chu Châu chóng hết cả mặt, cô ấy chỉ muốn biết là Trương Tông Chính có thích Đường Vãn Vãn không thôi mà a a a a, không ngờ lại bị lý thuyết và kiến thức khoa học đẩy ngã đau như vậy. 

“Cậu có biết tại sao sau mỗi lần cậu xem mắt đều không có kết quả gì không?” Chu Châu ôm đầu hỏi. 

“Không biết.” Đường Vãn Vãn trả lời: “Dù sao mình cũng chẳng có hứng thú gì với việc kết hôn. Mình đi xem mắt cũng chỉ là để đối phó với mẹ, không có kết quả gì lại vừa đúng ý mình.”

“Vãn Vãn.” Chu Châu cực kỳ chân thành nhìn cô: “Cậu còn nhớ cái người theo đuổi cậu hồi đại học không?” 

Đường Vãn Vãn bất ngờ: “Có người từng theo đuổi mình á?”

Chu Châu: “…”

Tuy rằng tính cách của Đường Vãn Vãn là một cô gái khô không khốc, nhưng vẻ ngoài lại thanh tú ngọt ngào, đặc biệt là lúc cười, hai bên khóe miệng sẽ có hai hạt gạo nho nhỏ, khiến người khác vừa nhìn sẽ cảm thấy yêu thích. Tuy rằng không phải cô xinh đẹp mỹ miều tới mức hại nước hại dân gì, nhưng trong mắt những người bình thường đã được coi là rất xuất chúng rồi, huống chi là ở cái chốn toàn hòa thượng như học viện cơ điện.

Chuyên ngành thiết kế chế tạo máy móc tự động hóa, trong lớp có khoảng ba mươi người, chỉ có duy nhất Đường Vãn Vãn là nữ. Vì vậy cô nghiễm nhiên trở thành hoa khôi của lớp, còn là người được cưng nhiều nhất lớp này.

Đối với những người bình thường, với điều kiện như vậy thì không thể nào độc thân chỏng chơ suốt thời gian học đại học được. Nhưng Đường Vãn Vãn nào có phải người bình thường, trong mắt cô chỉ có gang sắt thép, nào có một người đàn ông nào.

Có lần khi thi đấu tạo khuôn lắp ráp, trong cuộc phỏng vấn trước khi thi đấu, Đường Vãn Vãn đẩy mắt kính, khuôn mặt không biểu cảm nói: “Những người nào tạo khuôn lắp ráp kém hơn tôi thì chỉ xứng làm em trai tôi mà thôi.”

Phóng viên: “Em trai rất đáng yêu nha. Hiện tại các bạn nữ sinh đều thích cậu bạn nam kiểu nũng nịu như cún con vậy.”

“Không phải.” Đường Vãn Vãn nói: “Em trai trong ý của tôi chính là xếp sau của xếp sau hay chính là rác trong số rác rưởi ấy.”

Phóng viên: “…”

Sau khi kết thúc cuộc thi, Đường Vãn Vãn lấy được giải nhất.

Toàn bộ học sinh nam: “…”

Chuyện như thế này không chỉ xảy ra một lần, mà gần như ngày nào cũng diễn ra. 

Lúc mới đầu còn có người không tin, còn thể hiện tâm ý với cô. Nhưng không ai là ngoại lệ, đều bị bộ não khô không khốc của Đường Vãn Vãn đánh cho gục ngã quay về. 

Những bạn học nam bị cô từ chối này, sau đó dần dần cũng tiêu tán, toàn bộ đều đi tới học viện ngoại ngữ tìm bạn gái. Đến khi gặp lại Đường Vãn Vãn, đều tôn trọng gọi cô một tiếng: “Đại ca.”

Đường Vãn Vãn, không hiểu vì sự kì diệu gì được gọi là đại ca: “Em trai đúng là chỉ là em trai mà thôi.”

Tuy rằng Chu Châu và Đường Vãn Vãn không phải cùng một học viện, nhưng hai người ở chung ký túc xá với nhau, mấy chuyện này cơ bản cô ấy đều biết rõ. Cô ấy còn có ấn tượng rất kỹ với cậu bạn học nam có vẻ trưởng thành. 

“Cậu có nhớ Hồ Kỳ Chính không?” Chu Châu nói: “Một bạn học ở lớp số 3, cùng chuyên ngành với cậu ấy.”

Đường Vãn Vãn ở lớp số 2.

“Hồ Kỳ Chính không phải là tên một loại trà sao?” Đường Vãn Vãn nói. 

“Biệt danh là Hồ Kỳ Chính, tên thật là gì thì mình quên mất rồi.” Chu Châu nói: “Cậu ta đeo mắt kính, rất thật thà, không thích nói chuyện. Đêm Giáng Sinh còn tặng cho cậu một cái nồi sắt do cậu ta tự làm ấy. Hiện tại nhớ lại mình vẫn buồn cười vãi.”

Chu Châu vừa cười vừa nhớ lại sự tích thú vị về Hồ Kỳ Chính mà ít ai biết. 

Đêm giáng sinh năm ba đại học năm đó, Trương Kỳ Chính, học sinh lớp số ba tặng cho Đường Vãn Vãn một cái nồi sắt do chính tay mình làm ra, nhất thời đã biến thành trò cười của học viện cơ điện. 

Đường Vãn Vãn đang cầm một cốc nước lạnh trong tay, cảm giác mát lạnh theo đầu ngón tay thấm vào tứ chi, máu trên người như bị đông cứng lại vì lạnh, đầu cô có chút tê tê. 

“Vãn Vãn, đưa điện thoại cậu đây.” Chu Châu đang ăn đồ ăn vặt, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt của Đường Vãn Vãn. Cô ấy dùng khăn ướt lau tay, sau đó cầm lấy điện thoại của Đường Vãn Vãn: “Mình thử nghiệm một chút nhé.”

Chu Châu tìm thấy nhóm phân loại [Xem mắt] trong wechat của cô, sau đó phát đồng thời cho tất cả mọi người trong nhóm đó ba cái link liên kết quảng cáo sản phẩm nào đó. 

Kết quả là nhận lại một cái dấu chấm than màu đỏ. 

[Tin nhắn đã được gửi đi nhưng đối phương từ chối nhận.]

[XXX đã mở chế độ không nhận tin nhắn từ người lạ, bạn chưa nằm trong danh sách bạn bè của anh (cô) ấy. Xin hãy gửi lời mời kết bạn trước, đợi anh (cô) ấy chấp nhận thì có thể trò chuyện.] 

Chu Châu nhìn những dấu chấm than đỏ dày đặc, hít thở không thông mà nói: “Vãn Vãn, hình như cậu bị tất cả những người xem mắt chặn rồi thì phải.”

Đường Vãn Vãn chậm rãi ngẩng đầu: “Hả?”

Chu Châu cầm di động hướng về phía cô, để cho cô nhìn những tin nhắn bị từ chối: “Nếu không mình giúp cậu dọn dẹp danh sách bạn bè nhé.”

Đường Vãn Vãn cậu móc gật đầu: “Ừ.”

Chu Châu không chút nương tay mà xóa hết toàn bộ những đối tượng xem mắt này, đầu ngón tay lướt qua Trương Tông Chính còn suýt chút nữa xóa nhầm. 

Trương Tông Chính không rep tin nhắn, có lẽ đã coi tin nhắn liên kết kia là rác rồi xóa đi rồi. 

Chu Châu nghĩ, nếu trong khoảng thời gian này Đường Vãn Vãn vẫn còn liên lạc với Trương Tông Chính thì cô nhất định sẽ phải đi tìm hiểu về người đàn ông này. Cô rất muốn biết người đàn ông này là yêu quái phương nào, sao có thể hạ gục được Thẩm Khác. 

Nhóm bạn bè [Xem mắt] gần như đã hết sạch, chỉ còn lại một mình Trương Tông Chính và một người nữa có biệt danh là [Người xem mắt 1].

Đúng lúc này, người xem mắt 1 lại gửi tới một tin nhắn, nội dung vô cùng hấp dẫn. 

[Người xem mắt 1]: [Tin nhắn đã bị báo cáo đến trung tâm. Sẽ xác minh lại sau.]

Chu Châu: “Vãn Vãn, người xem mắt 1 này là ai vậy?”

Đường Vãn Vãn nhìn một cái, hồi tưởng: “Người xem mắt đầu tiên của mình, à, cậu gặp rồi đấy, là vị cảnh sát tối hôm đó ở quán bar Lục Dạ đó.”

“Cao Bằng Phi.” Chu Châu nói ra tên anh ta một cách chính xác, sau đó thần bí cười cười: “Anh ấy đáng yêu ghê.”

Đường Vãn Vãn: “Đáng yêu chỗ nào?”

Chu Châu: “Chỗ nào cũng đáng yêu hết á, nói chuyện đáng yêu mà không nói chuyện cũng đáng yêu.”

Đường Vãn Vãn: “…”

“Anh ấy đáng yêu quá đi, không nỡ xóa luôn ấy. Thôi, không xóa ảnh nữa.” Chu Châu nhìn avatar của Cao Bằng Phi, hỏi Đường Vãn Vãn: “Hai người chắc chắn không thử một chút xem sao à?”

“Thử cái gì?”

“Yêu đương kết hôn ấy.”

Đường Vãn Vãn kiên định lắc đầu: “Anh ta vừa mở miệng là mình cảm giác như đang thẩm vấn phạm nhân ấy.”

Hai mắt Chu Châu vụt sáng: “Có chút kích thích nha.”

Đường Vãn Vãn: “?”

Chu Châu che mặt: “Mấy cái mà còng tay, dây lưng, giáo huấn ấy.”

Đường Vãn Vãn: “Cậu trực tiếp kết bạn với anh ta đi, có khi hiện tại anh ta vẫn độc thân đấy.”

“Để mình bói xem.” Chu Châu lấy ra một bộ bài tarot, làm như thật mà rút ra một lượt, nói: “Anh ấy sẽ chủ động tới tìm mình.”

Đường Vãn Vãn mắt chữ A mồm chữ O, đầu đầy dấu hỏi chấm. 

Chu Châu: “Cậu không tin chứ gì? Để mình bói cho cậu và ông thanh mai trúc mã nhé.”

Một lượt kết thúc. 

Giọng của Chu Châu đầy quả quyết: “Năm nay cậu sẽ kết hôn với anh ta.”

Đường Vãn Vãn bĩu môi: “Bói kiểu quái gì vậy, không chính xác không thể nào được.”

Chu Châu: “Dù sao biểu tượng của lá bài cũng rất rõ ràng rồi, năm nay cậu nhất định sẽ kết hôn.”

Đường Vãn Vãn vội vàng giải thích: “Vậy thì cũng không thể là Thẩm Khác. Anh ta ngày ngày đến nhà mình ăn chực là có lý do cả.”

Chu Châu chỉ cười chứ không nói gì. 

Đường Vãn Vãn: “Thì là… Chuyện này… Không nói ra được.”

Vẻ mặt của Chu Châu kiểu mình hiểu mà. 

Đường Vãn Vãn có chuyện nhưng không thể nói thành lời, cô đã đáp ứng với Thẩm Khác sẽ không kể chuyện nhà anh ta phá sản ra ngoài.

Hơn nữa, Thẩm Khác còn nói, lý do cổ phiếu nhà anh xuống giá là do ngày đó cô đẩy anh một phát từ trên giường mỹ nhân xuống đất. Nói ra thì có chút mơ hồ đấy nhưng hình như cũng có chút hơi hơi liên quan một xíu thì phải (?) 

*

Đường Vãn Vãn về nhà bố mẹ một chuyến, chổng mông lục hết chỗ này đến chỗ kia. 

Cô đang tìm mô hình Transformers làm thủ công. Đó là mô hình Transformers thủ công đầu tiên mà cô nhận được trong cuộc đời, có ý nghĩa vô cùng. 

Mấy lá bài mà Chu Châu bốc cho cô, khiến trong lòng cô cực kỳ rối loạn. 

Năm nay mà phải kết hôn với Thẩm Khác, không bằng giết cô luôn đi. 

Chu Châu còn rất quả quyết mà nói, lá bài chỉ năm nay cô nhất định phải kết hôn. 

Nếu như đối tượng kết hôn không phải là Thẩm Khác, mà là một người lạ nào đó. Không được, nghĩ thôi cũng hít thở không thông. 

Đường Vãn Vãn quyết đình mình sẽ phải ra tay trước vậy. 

Năm nay nhất định phải kết hôn? Làm khó được tôi chắc? Hôm nay tôi sẽ kết hôn với Transformers ha! 

y yô, không ngờ chứ gì, tôi cơ trí như vậy đấy, không tốn một tí tiền gì mà thoát được khỏi cái kiếp coi như bỏ này. 

Kết quả là, cô lục tung cả căn nhà lên cũng không tìm được mô hình Transformers thủ công. 

Mẹ Đường và bố Đường vừa mở cửa nhà, nhìn thấy căn nhà vô cùng hỗn loạn, còn tưởng nhà có trộm. 

“Bố mẹ, hai người có nhìn thấy mô hình Transformers thủ công của con không? Cái mô hình đầu tiên trong đời của con ấy. Quần áo màu đỏ, cánh tay có những nấc gập giống trong xe xúc ấy ạ.” Đường Vãn Vãn khua tay múa chân mà nói: “Là mô hình thủ công mới ra lúc năm con học lớp 11 á.”

“Đây là lý do con lục tung cả cái nhà lên hả?” Mẹ Đường cầm chổi lông gà vừa đuổi theo cô vừa đánh.

Đường Vãn Vãn: “Hôm nay con muốn kết hôn với mô hình Transformers.”

Cô lại bị mẹ Đường đập cho một cái. 

Đường Vãn Vãn: “Hôm nay Chu Châu bói bài cho con, nơi con năm nay nhất định sẽ kết hôn. Vậy nên con nhất định phải tìm thấy cái mô hình kia.”

Mẹ Đường giơ chổi lông gà lên rồi lại hạ xuống, mặt cậu hớn hở: “Chu Châu đúng là một đứa trẻ ngoan, hôm nào mời nó đến nhà ta ăn cơm đi. Bố nó này, mồm của Chu Châu linh lắm đấy, ông còn nhớ Chu Châu chứ, bạn cùng phòng ký túc xá đại học của Vãn Vãn đấy. Hôm Vãn Vãn tốt nghiệp còn chụp với chúng ta một bức. Hôm đó con bé nói tôi ra ngoài mà đi hướng Đông thì nhất định sẽ gặp phải chuyện tốt, kết quả là chúng ta vừa rời khỏi trường theo hướng đông thì gặp bạn gái cũ của ông đó.”

Đường Vãn Vãn nhỏ giọng: “Nhìn thấy bạn gái cũ của bố mà là chuyện tốt à? À không, đối với bố mà nói, đúng là chuyện vui mà.”

Kết quả lại bị mẹ Đường đập cho một cái. 

Mẹ con hai người phá nhà, để bố Đường âm thầm lặng lẽ thu dọn. 

Đợi đến khi mẹ Đường phá gãy một cái chổi lông gà, thì bố Đường đã dọn dẹp nhà cửa xong xuôi. 

Bố Đường đóng thùng giấy, nói với Đường Vãn Vãn: “Bố nhớ đồ của con hồi cấp ba đều để ở tiểu khu Hạnh Phúc, lúc chuyển nhà cũng không dọn theo.”

“Cảm ơn bố, bố tốt quá đi.” Đường Vãn Vãn lấy từ trong tủ lạnh ra một cây kem, vừa bóc vừa đi về phía cửa. 

“Con và Trương Tông Chính vẫn liên hệ với nhau đấy chứ?” Mẹ Đường hỏi với theo. 

Đường Vãn Vãn ậm ừ trả lời một tiếng, thay giày đi ra cửa nhà. 

“Đến giờ cơm rồi, ở lại ăn cơm đi.” Mẹ Đường nghe thấy cô và Trương Tông Chính vẫn còn liên hệ, tâm trạng lập tức vui không chịu nổi. 

“Không cần đâu ạ.” Đường Vãn Vãn cắn một miếng kem: “Ở nhà có người đợi con về ăn cơm. Nếu con về muộn thì anh ta chỉ còn nước nhặt rác trong thùng rác để ăn thôi.”

Mẹ Đường vẫn còn đang chìm đắm trong sự hạnh phúc, nên không nghe rõ câu cuối cùng của cô. 

Trở lại tiểu khu Hạnh Phúc, cô lại một lần nước lục hết thùng này thùng kia, cuối cùng cũng tìm thấy mô hình Transformers thủ công. 

Bởi vì món đồ thủ công này quá to, không dễ dàng bọc lại, nên phải gỡ hết ra rồi để ở trong thùng giấy. Cũng may là bọc cẩn thận, không có tí bụi nào, cũng không có tí dấu vết tàn phá nào của thời gian. 

Đường Vãn Vãn ôm một đống linh kiện này thở một cách điên cuồng, đột nhiên muốn xuyên vào làm nhân vật truyện tranh trong không gian hai chiều khác ghê á. 

Thở đủ rồi, có cảm giác sống lại một lần nữa.

Không thể đợi đến lúc lắp ráp cho hoàn chỉnh, cô chụp một bức ảnh với đống linh kiện này trước, sau đó đăng lên vòng bạn bè: [Tôi tuyên bố, hôm nay tôi kết hôn rồi, đây là chồng của tôi.]

Thời khắc tuyên bố chuyện này, tròng mắt của cô của hơi nong nóng ẩm ẩm, lồng ngực cô chất chứa quá nhiều cảm xúc, đến nỗi không biết nên dùng từ ngữ nào để biểu đạt cảm xúc của mình lúc này. 

Thiểu năng cũng được, ngốc nghếch cũng được, nói tóm lại, mô hình Transformers này có ý nghĩa vô cùng lớn đối với cô, không thể dùng từ “Bạn trai ở giới 2D*” để mà hình dung được. 

(*Ý có thể hiểu là Transformers là nhân vật hoạt hình, Đường Vãn Vãn cũng muốn làm nhân vật hoạt hình trong thế giới ấy để kết hôn cùng ảnh.)

Khu bình luận ai nấy đều tung hoa chúc mừng. 

Dạo gần đây trong vòng bạn bè ngày nào cũng có người tuyên bố mình kết hôn với idol XXX cả. Nên chuyện Đường Vãn Vãn muốn kết hôn với mô hình Transformers mọi người cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc và kỳ quái cho lắm. Dù sao mấy thứ kỳ quái này họ cũng nhìn thấy quá nhiều lần rồi. 

Giữa một đống đám tung hoa chúc mừng, lòi ra một Chu Châu phá hư đội hình: [Ôi chúa ơi, cậu phân chia mô hình Transformers theo ngày đấy à?*] 

(*Có thể hiểu là Chu Châu muốn nói mỗi ngày Đường Vãn Vãn yêu một bộ phận của transformers.)

Đường Vãn Vãn: […] 

Đường Vãn Vãn: [Mô hình Transformers là người đàn ông chân chính của mình. Cậu đừng có mà vấy bẩn ảnh.]

Thẩm Khác, người đã tuyệt giao với cả con AI Đường Mông Chó và Đường Vãn Vãn: “…”

Anh nhìn phần bình luận trong vòng bạn bè, trong não tự động hiện ra cậu cảnh tượng dưới mười tám cộng không nên nhìn, lập tức không khỏi hoài nghi nhân sinh và vũ trụ. 

Sự phát triển của tổ quốc đúng thật là, ngày ngày thay đổi, ngày ngày tiến lên, ngày dồn tháng góp, ngày ngày đêm đêm rồi đến ngày mô hình Transformers.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi