VỪA NHỚ THÀNH NGHIỆN

Hôm nay Diêu Bảo Châu luôn vô cùng dễ dàng cảm thấy mệt, một mình ngồi trong chốc lát, thì có loại cảm giác chóng mặt nặng nề, cô lập tức từ trần xe bò xuống, lấy thanh năng lượng ra hít hai cái.

Xa xa có một ánh lửa dần dần tới gần, là Lý Thương Mạc đi trở về.

Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng ở chung không lâu, giúp nhau đều không nhiều lắm, nhưng nhìn thấy anh đến gần, Diêu Bảo Châu thậm chí có cảm giác tim đập nhanh chậm dần, lòng bình tĩnh hơn.

Lúc Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc trở lại bên cạnh xe, Diêu Bảo Châu đang ở phía sau cốp xe trong cảnh tối lửa tắt đèn không biết đang lục gì, Lý Thương Mạc cũng không nói chuyện, tuy lượng pin điện thoại không còn nhiều, nhưng vẫn bật đèn pin chiếu sáng cho cô.

"Tìm cái gì thế?"

"Tìm xem có quần áo có thể mặc hay không."

Bởi vì sa mạc giữ nhiệt không tốt, đến ban đêm nhiệt độ sẽ giảm xuống mạnh, Diêu Bảo Châu vốn thể hàn, mặt trời vừa xuống núi bắt đầu cảm thấy lạnh.

"Điện thoại tôi sắp hết pin rồi, xe của cô có chuẩn bị đèn pin không?"

"Sau cốp có lẽ có một cái."

Lý Thương Mạc tìm được đèn pin, tiếp tục chiếu sáng cho Diêu Bảo Châu, không nói một lời đứng bên cạnh cô, im lặng nhìn cô, tuy Diêu Bảo Châu quay lưng về phía Lý Thương Mạc, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt sâu xa của anh.

Chắc không phải là ảo giác.

Trong nháy mắt, Diêu Bảo Châu vậy mà cảm thấy có chút không thú vị, thậm chí không có ý quay đầu lại.

Tuy trước đó Lý Thương Mạc cũng luôn không nói lời nào quan sát cô, nhưng lần này không hiểu sao có một loại cảm giác rất chấp nhất kì quái.

Diêu Bảo Châu không muốn nghĩ nhiều, chuyên tâm tìm quần áo, nhưng lục túi mấy lần, phát hiện quần áo mình mang toàn là áo ba lỗ và chống nắng, căn bản cũng không có gì có thể chống lạnh.

Sau này vẫn phải cẩn thận một chút, không thể chỉ biết quan tâm đến tạo hình.

"Anh có bộ quần áo nào dày không cho tôi mượn? Tôi hơi lạnh." Diêu Bảo Châu bất đắc dĩ nhìn Lý Thương Mạc xin giúp đỡ.

Nếu là lúc trước, Lý Thương Mạc thấy Diêu Bảo Châu gặp phải phiền toái, tuy đều giúp cô, nhưng chắc chắn phải lưu manh vài câu, trêu chọc cô, sau đó tìm được điểm xấu mới giúp cô, thuận tiện lại giả vờ đẹp trai, ngầu lòi.

Nhưng lúc này Lý Thương Mạc chưa nói hai lời cởi áo ra, đưa cho Diêu Bảo Châu, động tác nhanh đến mức Diêu Bảo Châu phản ứng không kịp.

Sao lại ân cần như vậy?

Vô sự mà ân cần, không phải gian sảo tức là đạo chích.

Nếu là người khác, Diêu Bảo Châu còn có thể phân tích phương thức hành vi, thái độ khác thường ví dụ như nguyên nhân xảy ra chuyện, nhưng Lý Thương Mạc này Diêu Bảo Châu thật sự không hiểu nổi.

Bởi vì lúc này anh đối với cô ân cần chứ không phải mập mờ, không phải ân cần muốn chiếm tiện nghi, mà là một loại...

Diêu Bảo Châu đột nhiên cảm giác được, trạng thái hiện tại của Lý Thương Mạc có chút giống mấy con mọt sách trạch nam ở bên trong trường học của bọn họ mê luyến cô, song cái này hoàn toàn không hợp với anh.

"Anh làm sao vậy?" Diêu Bảo Châu nghi thần nghi quỷ hỏi: "Anh thật sự là Lý Thương Mạc sao? Bỗng nhiên trở nên săn sóc như vậy, rừng núi hoang vắng, anh đừng làm tôi sợ."

Lý Thương Mạc nghẹn họng, cau mày nói: "Tôi chỉ cho cô mượn áo, chẳng lẽ không được sao? Nói như thể trước đó tôi đối xử rất tệ với cô vậy."

Đúng vậy, Diêu Bảo Châu không muốn đi sâu tìm hiểu, cười nói: "Vậy tôi không khách sáo."

"Ừ, đừng để bị đông lạnh."

Nói xong câu đó, Lý Thương Mạc lại không biết nói gì nữa, nhìn Diêu Bảo Châu, xấu hổ nghiêng đầu, hắng giọng một cái.

Diêu Bảo Châu nhịn không được cười, Lý Thương Mạc đang căng thẳng gì thế?

"Chúng ta đi lại một chút đê." Diêu Bảo Châu giúp anh giảm bớt cảm xúc căng thẳng, nói: "Tôi lái xe cả ngày, ngồi lâu cũng khó chịu, chúng ta tranh thủ có sao đi dạo nhé?"

"Ừ."

Ở đây chỉ có hai người bọn họ, cũng không lo lắng sẽ đụng vào ai, trên mặt đất là sa mạc, cũng không có trở ngại gì, căn bản không cần lo lắng xem đường.

Cho nên Diêu Bảo Châu vẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời đi lên phía trước.

Lý Thương Mạc không xa không gần theo sát bên cạnh Diêu Bảo Châu, cũng không nói chuyện, hút thuốc, chậm rãi bước đi.

Trong bầu trời đêm ánh sao sáng rực, trong sa mạc không có ánh đèn, có thể nhìn thấy Ngân Hà.

Diêu Bảo Châu bỗng nhiên dừng bước lại, không hề báo trước nằm xuống đất, sau đó vẫy tay với Lý Thương Mạc.

"Tới đây."

Lý Thương Mạc cảm thấy động tác vừa rồi của Diêu Bảo Châu giống như gọi chó, nhưng anh vẫn đi qua, nằm ở bên cạnh cô.

Từ nhỏ Lý Thương Mạc đã sinh hoạt trong bốn bức tường xi măng, hoạt động giải trí thích nhất là chơi game, làm gì có thời gian thoải mái ngẩng đầu ngắm sao, ở đâu chính thức thấy được Ngân Hà?

Cho nên trong chốc lát, anh bị vẻ đẹp Ngân Hà rung động không thể diễn tả bằng lời.

"Đẹp không?" Diêu Bảo Châu hỏi.

"Ừ."

Diêu Bảo Châu nhìn lên ánh sao sáng trên trời, vẻ mặt sung sướng, rung đùi đắc ý nói: "Chúng ta bây giờ như vậy gọi là bầu trời cảnh ban đêm lạnh như nước, ngồi xem sao Ngưu Lang Chức Nữ."

Lý Thương Mạc rất thích dáng vẻ Diêu Bảo Châu rung đùi đắc ý, như là một cô bé đang làm bài.

"Nhìn tôi làm gì?" Diêu Bảo Châu không cần quay đầu cũng có thể cảm giác được ánh mắt Lý Thương Mạc, đá anh một cái nói: "Ngắm sao đi."

Anh cười, quay đầu, gối lên cánh tay của mình, nhìn về phía trời sao, hỏi: "Sao Ngưu Lang, Chức Nữ ở đâu? Bầu trời nhiều sao như vậy, chúng ta làm sao phân biệt được?"

"Từng nghe qua truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ chưa?" Diêu Bảo Châu hỏi Lý Thương Mạc.

"Đương nhiên nghe qua." Chút văn hóa ấy anh vẫn phải có.

"Cho nên rất dễ tìm, sao Ngưu Lang Chức Nữ là ánh sao sáng ở bên trong tam giác lớn mùa hạ, hiện tại đúng là thời điểm tốt nhìn thấy nó. Anh có nhìn thấy dải Ngân Hà không? Cách một đầu Ngân Hà, một bên là sao Ngưu Lang, một bên là sao Chức Nữ." Diêu Bảo Châu kiên nhẫn giải thích cho Lý Thương Mạc: "Anh thấy góc vuông hình tam giác kia không vậy?"

"Không."

"Aiz, tôi giúp anh."

Diêu Bảo Châu đụng Lý Thương Mạc, bắt lấy tay của anh, chỉ lên bầu trời.

"Anh xem đây là tam giác."

Lý Thương Mạc cảm giác mùi thơm nhàn nhạt của cô xông vào trong mũi mình, nhịn không được hơi căng thẳng, may mắn đêm tối giúp che giấu tâm trạng của anh.

Anh dựa theo phương hướng Diêu Bảo Châu chỉ, nhìn thấy ba ngôi sao sáng ngời trên trời đêm hè, tạo thành một góc vuông.

"Ngôi sao sáng nhất trong góc vuông kia là sao Chức Nữ, chòm sao Thiên Cầm α, là ngôi sao sáng nhất chòm sao Thiên Cầm, đứng vị trí thứ năm trong bầu trời đêm, là ngôi sao sáng thứ hai Bắc bán cầu, cách chúng ta rất gần, đại khái chỉ có 25.3 năm ánh sáng."

Lý Thương Mạc nghe giọng Diêu Bảo Châu êm ái, chỉ cảm thấy hình ảnh cô lúc này đã trùng khớp với những năm trước.

Chính là cô rồi.

Anh mấp máy miệng, yên lặng cười, trong lòng như là bị người nhẹ nhàng đụng thoáng một cái.

"Ngôi sao xa nhất ở bên trong góc vuông tam giác là sao Ngưu Lang, nó và sao Chức Nữ cách bởi Ngân Hà, là ngôi sao sáng thứ mười hai, thuộc về chòm sao Thiên Ưng, còn gọi là chòm sao Thiên Ưng α."

"Alpha là có ý gì?" Lý Thương Mạc hỏi.

"Alpha là alpha, chữ cái đầu tiên trong chữ Hy Lạp, ý là số một."

"Tức là giỏi nhất ư?"

Diêu Bảo Châu cười, Lý Thương Mạc này thật sự như là trẻ con, mọi thứ đều muốn tranh giành số một.

"Anh cũng có thể hiểu như vậy."

Alpha, Diêu Bảo Châu là α, anh cũng muốn làm α, muốn trở nên càng mạnh hơn nữa.

"Vậy cái nào là cầu Hỉ Thước?" Lý Thương Mạc lại hỏi.

Vấn đề này làm khó Diêu Bảo Châu rồi, cô thật sự không biết.

Diêu Bảo Châu suy nghĩ một chút nói: "Tôi cũng không rõ lắm, nhưng nếu là cầu Hỉ Thước, có lẽ ở ngay trong Ngân Hà, cầu à, có lẽ có một ngôi sao nối liền, cho nên tôi cảm thấy có lẽ là chòm sao Thiên Nga. Phần lớn chòm sao Thiên Nga đều ở bên trong Ngân Hà, ngôi sao cuối cùng ở bên trong góc vuông lớn mùa hạ, Thiên Tân Tứ thuộc về chòm Thiên Nga. Thấy không, chính là nó, tuy tương đối tối, nhưng thật ra nó là một trong những ngôi sao sáng nhất mà nhân loại đã biết, so với mặt trời còn sáng hơn gấp sáu vạn lần, ở đuôi chòm Thiên Nga, tôi cảm thấy nếu như cầu Hỉ Thước là chòm Thiên Nga, vậy Thiên Tân Tứ là bến đò."

Lý Thương Mạc nghe Diêu Bảo Châu nói như vậy, thực sự rất thích giọng điệu của cô khi nói về những vì sao.

Anh nhớ tới ngày hôm qua trong tiệm lẩu, Diêu Bảo Châu nhìn lên bầu trời, nhẹ nhàng nói: "Vì sao đều xa."

Vào khoảnh khắc kia, thật ra anh đã có loại cảm giác giống như từng quen biết.

Lý Thương Mạc không nỡ chấm dứt đề tài này, tiếp tục hỏi: "Không phải nói Ngưu Lang và Chức Nữ một năm gặp một lần sao? Lúc nào có thể chứng kiến bọn họ gặp gỡ?"

"Làm sao có thể gặp gỡ? Đều là người xưa tưởng tượng lãng mạn thôi." Diêu Bảo Châu dường như không hề bị ảnh hưởng chút nào bởi câu chuyện tình yêu bi thương, vô cùng không lãng mạn nói: "Chòm sao Thiên Ưng và chòm sao Thiên Cầm cách tầm 16.4 năm ánh sáng, bọn họ muốn truyền ánh sáng đến đối phương cần 16.4 năm ánh sáng, cho nên cho dù Ngưu Lang và Chức Nữ có thể nhìn thấy đối phương, cũng là dáng vẻ 16. 4 năm trước."

Lý Thương Mạc cười.

"Cười cái gì?"

"Cười nhà khoa học các cô chả hiểu gì về lãng mạn."

Giọng Diêu Bảo Châu bỗng nhiên dịu xuống, cô chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy như vậy rất lãng mạn nha, thời gian trôi đi mau, năm tháng để lại dấu vết trên mặt chúng ta, nhưng trong mắt lẫn nhau, bọn họ vẫn là dáng vẻ khi còn trẻ."

Trái tim lại thoáng bị đụng một phát.

Lý Thương Mạc quay đầu nhìn về phía Diêu Bảo Châu, dưới ánh sao, chỉ có thể lờ mờ trông thấy mặt cô, không rõ ràng lắm, nhưng ánh mắt cô ướt át mà sáng ngời.

Dưới chân giẫm phải mặt đất gồ ghề, đỉnh đầu lập loè chính là ánh sao sáng chói, Lý Thương Mạc trong lòng lấp lánh, bởi vì chỗ đó có thể nhìn thấy bóng dáng của cô.

Lý Thương Mạc nghĩ sao mình lại không nhận ra cô chứ?

Sao có thể quên đôi mắt khi nhìn lên bầu trời, hồn nhiên, thành kính, kiên định, dịu dàng cỡ nào.

Dịu dàng đến mức có thể đánh mất tính mạng.

"Lại nhìn tôi làm gì?" Diêu Bảo Châu quay đầu hỏi.

Lý Thương Mạc vẫn im lặng, vươn tay nói: "Cô có thoải mái không? Nếu không gối lên cánh tay tôi đi, hạt cát sa mạc quá thô, đừng để bị dính vào người."

Diêu Bảo Châu cười mà không nói, xê dịch lên trên, gối lên cánh tay Lý Thương Mạc.

"Sao bỗng nhiên dịu dàng như vậy? Tôi không quen nha." Diêu Bảo Châu nói.

"Tôi vốn rất dịu dàng mà." Lý Thương Mạc hé miệng cười, cười đến có chút thẹn thùng, nhưng mà ngoài miệng lại không chịu thừa nhận, nói: "Tôi không dịu dàng với cô sao? Tôi là người rất phong độ đấy."

Diêu Bảo Châu suy nghĩ, cũng không gọi là dịu dàng.

"Không thể gọi là dịu dàng, có lẽ gọi là tùy hứng, nhưng bây giờ bỗng nhiên đối với tôi trịnh trọng như vậy... Như thế nào? Sau khi biết rõ tôi là nhà vật lý thiên văn học không dám lãnh đạm với tôi nữa hả?"

Diêu Bảo Châu suy nghĩ, có lẽ cũng chỉ có lý do này.

Lý Thương Mạc không phải vô cùng tôn trọng đối với phần tử trí thức sao? Trước kia cảm thấy cô là loại ngực to mà không có não ngốc nghếch, hiện tại cảm thấy cô là nhà thiên văn học, cho nên cả người đều trở nên rụt rè rồi.

"Một giờ trước cùng với hiện tại, tôi có gì thay đổi sao? Sao anh lại thay đổi thái độ?" Diêu Bảo Châu rất thích dáng vẻ tuỳ ý của Lý Thương Mạc, nói: "Anh tự nhiên chút được không, tôi thích dáng vẻ lưu manh vô lại của anh cơ."

Lý Thương Mạc nhịn không được cười, lại biến thành tên lưu manh miệng đầy hoa hoa.

"À? Thích tôi?"

Diêu Bảo Châu bật cười.

"Anh còn rất biết trọng điểm nhé, chỉ nghe được hai chữ kia?"

"Tất nhiên, năng lực tiếp nhận tri thức của tôi rất mạnh."

Hai người cười một lát, rồi cùng im lặng, bầu không khí bỗng nhiên hơi kì lạ, bọn họ đều cảm giác được giữa hai người dường như có gì đó không giống với lúc trước.

Sa mạc ban đêm rất lạnh, cho dù ban ngày có thể lên tói 60 độ, nhưng buổi đêm còn chưa đến 10 độ.

Diêu Bảo Châu hơi lạnh, hơn nữa bầu không khí vô cùng mập mờ, vội ngồi dậy.

"Chúng ta trở về đi, bên ngoài quá lạnh rồi."

Lý Thương Mạc có cảm giác mộng đẹp bị gõ tỉnh, không tình nguyện đứng dậy, nhìn xung quanh hỏi: "Chúng ta đi quá xa rồi, đã không thấy xe rồi, như thế nào trở về?"

"Nhưng chúng ta có thể thấy được vì sao." Diêu Bảo Châu chỉ về phương bắc nói: "Vừa rồi tôi đi theo phương hướng sao Bắc Cực, bây giờ chúng ta đi về phía nam là được."

Lý Thương Mạc nhịn không được trong lòng sợ hãi thán phục, khó trách vừa rồi Diêu Bảo Châu vẫn nhìn bầu trời, sợ là đã tính toán trước không lo bị mất dấu xe.

Sao cô thông minh, ưu tú, không giống người thường như vậy?

"Làm sao vậy?" Diêu Bảo Châu thấy Lý Thương Mạc vẫn không nhúc nhích nhìn cô, "Sao lại sững người ra đấy?"

"Không có gì."

"Đi thôi." Diêu Bảo Châu ngoắc tay với Lý Thương Mạc nói: "Biển khổ vô bờ, đi theo ta đi."

Lý Thương Mạc lại nhịn không được cười, im lặng theo sát sau lưng Diêu Bảo Châu.

Đúng vậy, biển khổ vô bờ, quay đầu lại là em.

Hai người trở lại bên cạnh xe, tiến vào trong xe, đóng kỹ tất cả cửa sổ, nhưng Diêu Bảo Châu vẫn cảm thấy lạnh.

"Anh có lạnh không?" Diêu Bảo Châu hỏi Lý Thương Mạc: "Anh mặc áo ngắn tay thế này, tôi trả lại áo cho anh nhé."

"Không cần, nhiệt độ cơ thể tôi cao."

"Vậy cũng không chịu được nhiệt độ này."

"Thật đấy, cô sờ đi."

Diêu Bảo Châu đưa tay sờ, trên người Lý Thương Mạc thật sự nóng.

"Sao tay cô lạnh như vậy?" Lý Thương Mạc cau mày hỏi: "Lạnh như vậy sao?"

"Ừ, hơi hơi."

"Có thảm hay gì không?"

Diêu Bảo Châu co lại thành một đoàn nói: "Có thì tôi đã sớm lấy ra."

Lý Thương Mạc do dự một chút, thử thăm dò hỏi: "Cô có muốn ôm tôi không? Tôi không có ý gì khác, chỉ là sưởi ấm, sợ cô ngủ cả đêm bị bệnh."

"Được."

Diêu Bảo Châu hoàn toàn không khách sáo, cô thật sự lạnh, đứng dậy leo đến chỗ ngồi của Lý Thương Mạc, vươn tay ôm lấy anh, như là một con bạch tuộc quấn ở trên người anh, khẽ thở ra một hơi.

Ấm quá.

Lý Thương Mạc vốn chỉ là đề nghị, không nghĩ tới Diêu Bảo Châu vậy mà thật sự cứ như vậy ôm lấy anh, một chút do dự cũng không có.

Anh nhất thời căng thẳng không dám nuốt nước bọt, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ khiến cô sợ.

"Chúng ta làm sao bây giờ?" Lý Thương Mạc thử dời di sự chú ý của mình, hỏi: "Đợi đến hừng đông?"

"Trước tiên ngủ một giấc, con đường này ngày mai nhất định sẽ có người đi qua."

Hai người lại im lặng, trong xe tối om, không ai nhìn thấy mặt của đối phương. Diêu Bảo Châu cảm thấy hơi mệt mỏi, nhắm mắt lại, đang muốn ngủ, lại nghe thấy một tiếng nuốt nước bọt.

Là Lý Thương Mạc đang nuốt nước bọt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi