VỪA NHỚ THÀNH NGHIỆN

Lý Thương Mạc ngừng xe, lập tức chạy về phía Diêu Bảo Châu, xe lộn vòng, tuy nhiên đèn chiếu trước xe vẫn sáng, nhưng thật sự không thấy rõ tình huống bên trong.

"Bảo Châu! Bảo Châu!"

"Bảo Châu, em ở nơi nào? Anh đây!"

"Bảo Châu em có xảy chuyện gì không?"

"Bảo Châu, em trả lời anh!"

Lúc Lý Thương Mạc vọt tới bên này, Diêu Bảo Châu đã từ trong xe lật nghiêng leo ra rồi.

Cô nhổ ngụm cát trong miệng, nhìn Lý Thương Mạc sững người bên cạnh xe, nhịn không được vẻ mặt ghét bỏ nói: "Em muốn hỏi anh, anh có thể cho em khoảng trống không?"

Lý Thương Mạc muốn thò tay đỡ Diêu Bảo Châu, nhưng cô đã chống xe leo ra rồi.

Diêu Bảo Châu nhảy vào cát, cười tủm tỉm nói với Lý Thương Mạc: "Anh xem không phải em vẫn còn tốt đấy sao?"

Lúc này Lý Thương Mạc mới thở phào một hơi, ôm chặt lấy Diêu Bảo Châu, vẫn chưa hết hoảng hồn.

"Làm anh sợ muốn chết, vất vả lắm mới tìm được em, nếu lại bị anh đụng chết, anh đây thật sự muốn đem mình chôn sống ở đây!"

"Sao có thể chứ, trong sa mạc lật xe không sao đâu." Diêu Bảo Châu chỉ cảm thấy Lý Thương Mạc thật sự buồn cười, lúc này cũng có thể làm ra chuyện dở khóc dở cười, trêu ghẹo nói: "Chỉ có điều kỹ thuật lái xe của anh thật sự không được, vậy mà có thể tông vào đuôi xe em."

Nghe được Diêu Bảo Châu nói như vậy, Lý Thương Mạc buông tay nói: "Xem xe thế nào đã."

Lý Thương Mạc chiếu đèn pin xem, đuôi xe bị đụng nát rồi, lật nghiêng toàn cát ở bên trong, có lẽ là hỏng rồi.

"Chiếc xe kia của anh vẫn là chất lượng tốt hơn, loại xe rởm của chúng em không thể trêu vào." Diêu Bảo Châu nhìn đuôi xe mình nhịn không được cảm thán nói: "Quả nhiên vẫn là phải kiếm được nhiều tiền."

Tuy Diêu Bảo Châu còn đang nói đùa, nhưng trong lòng Lý Thương Mạc cũng rất sợ.

"Bảo Châu, em giết anh đi, anh không còn mặt mũi gặp em." Vẻ mặt Lý Thương Mạc xấu hổ và giận dữ nói, chỉ hận không thể lấy cái chết tạ tội ở đây.

"Được rồi, một chiếc xe thôi mà." Diêu Bảo Châu đi qua mở cốp, lấy đồ vật bên trong ra, ném cho Lý Thương Mạc nói: "Anh bỏ những thứ này vào xe anh đi."

Lý Thương Mạc đành phải mang thả vào xe mình, chiếu đầu xe, xe của anh vẫn tốt, ngoại có chút vết trầy thì không có gì.

Chờ anh thu thập xong trở lại, đã thấy Diêu Bảo Châu đứng trước xe, vẫn không nhúc nhích nhìn chiếc xe đã hỏng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Lý Thương Mạc dừng bước, tự trách hối hận cũng không dám đi qua, nhưng vẫn kiên trì đi tới.

Nghe được tiếng bước chân Lý Thương Mạc, lúc này Diêu Bảo Châu mới hoàn hồn, cô quay đầu lại nhìn Lý Thương Mạc, mỉm cười, không chút nào lưu luyến nói: "Được rồi, bên này không có gì, chúng ta tranh thủ thời gian lái xe của anh đi, đừng lãng phí thời gian."

"Không cần xe nữa sao?" Lý Thương Mạc chột dạ áy náy nói: "Nói không chừng còn có thể sửa đấy, nếu không để anh xem một chút."

Lý Thương Mạc biết rõ ý nghĩa chiếc xe này, anh biết trong lòng Diêu Bảo Châu chắc chắn rất thương tâm, chỉ là không muốn làm anh áy náy mới giả vờ không thèm để ý.

Diêu Bảo Châu lắc đầu nói: "Không sửa được, đừng lãng phí thời gian."

Lý Thương Mạc cố ý bày ra dáng vẻ ngầu lòi, khoác lác nói: "Em quên anh là ai chăng? Có chuyện anh không làm được sao? Lần trước nó hư chẳng phải anh vẫn sửa được sao? Em chờ đó, để cho em biết cái gì gọi là khởi tử hồi sinh."

Tuy trong lòng không nắm chắc, nhưng tuyệt đối không thể để cho Bảo Châu thất vọng, Lý Thương Mạc quay người trở về xe mình cầm thùng dụng cụ.

Diêu Bảo Châu giữ chặt anh.

"Được rồi, xem như là sửa được, nhưng trong sa mạc này, anh lấy cái gì để sửa?"

"Không thử làm sao biết?" Lý Thương Mạc có đôi khi vô cùng bướng bỉnh, không sửa được cũng phải sửa, anh không muốn làm cho Diêu Bảo Châu thất vọng khổ sở.

"Cho dù sửa tốt, cũng không có giá trị, chỉ là một chiếc xe mà thôi, trong sa mạc phải giữ thể lực. Anh nghe em, đừng sửa, tiếp tục đi là được rồi."

Nhìn thấy dáng vẻ Diêu Bảo Châu không muốn như vậy, Lý Thương Mạc lại nóng nảy, anh kích động nói: "Đây là xe của anh trai em đấy."

Diêu Bảo Châu dở khóc dở cười nói: "Em biết chứ, là xe anh em, sao anh còn sốt ruột hơn em vậy?"

"Bởi vì anh biết em khổ sở."

"Em không có."

"Em chắc chắn khổ sở, em quý chiếc xe này thế mà, lúc trước anh thuận miệng nói muốn phá xe em còn đen mặt với anh, muốn chết cũng phải chết cùng nó, hiện tại nó vỡ thành như vậy sao không đau lòng? Chúng ta tuyệt đối không thể mặc kệ nó ở nơi này. Chúng ta nhất định phải lái nó đi ra ngoài, sửa không được thì cùng nó chết ở chỗ này."

Diêu Bảo Châu thật sự không biết nói gì cho phải, lại cảm thấy Lý Thương Mạc ngu đần, lại cảm thấy anh đáng yêu muốn chết, chỉ có thể cười.

"Em cười cái gì?" Lý Thương Mạc hổn hển nói: "Em nghiêm túc cho anh."

"Cười anh đấy, anh lớn lên hư hỏng như vậy, nhưng sao trong lòng lại đơn giản lương thiện như vậy." Diêu Bảo Châu nhìn Lý Thương Mạc, ánh mắt dịu dàng nói: "Gặp anh thực sự là vận may của em."

Lý Thương Mạc bị Diêu Bảo Châu đột nhiên khích lệ ngơ ngác, nhanh chóng nghiêng mặt đi, vì che dấu chính mình thẹn thùng, còn cố ý "chậc" một tiếng.

"Chậc cái gì?"

"Em cho rằng anh không biết em đang nói sang chuyện khác sao? Đừng nói nhảm, anh đi lấy dụng cụ, em chiếu đèn pin cho anh."

"Thật sự không cần." Diêu Bảo Châu kiên định lôi kéo Lý Thương Mạc không cho anh đi. "Anh em mất rồi, em giữ lại xe của anh ấy có ý nghĩa gì?"

Lý Thương Mạc nhìn Diêu Bảo Châu, không xác định cô có nói thật hay không.

Giọng Diêu Bảo Châu bình tĩnh lại kiên định, nói: "Quá khứ đều không thể trở lại, em muốn làm một người dũng cảm, không sa vào bi thương, tiêu sái vứt bỏ quá khứ, không tự oán hối tiếc, tiêu sái không quay đầu lại đi về phía trước. Lý Thương Mạc, em thật sự rất nghiêm túc không cần chiếc xe này nữa."

"Thật sao?"

"Thật đấy. Cho dù cuộc sống của em không dài, đó cũng là cuộc sống mới. Chúng ta đi thôi."

Diêu Bảo Châu nới lỏng tay Lý Thương Mạc, xoay người rời đi, đi vài bước nhìn thấy Lý Thương Mạc không đi, dừng lại ngoắc anh.

"Mau tới đây, trong sa mạc tối lắm, cho dù chỉ cách vài mét đều có thể đi lạc đấy." Diêu Bảo Châu nhíu mày có chút hờn dỗi nói: "Để em đi lạc thì không tìm được nữa đâu."

Lúc này Lý Thương Mạc mới hoàn hồn, vội chạy tới dắt tay Diêu Bảo Châu, nắm chặt không buông.

Không thể bỏ ra, tuyệt đối không thể lại bỏ ra.

Diêu Bảo Châu cảm giác được Lý Thương Mạc túm chặt tay mình, quả thực phát đau, còn tưởng rằng anh vì chuyện tông xe trong lòng không yên.

"Em thật sự không để ý, anh không cần áy náy." Diêu Bảo Châu an ủi anh nói: "Hai ngày anh không ngủ rồi, tí nữa em lái xe, anh nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều."

"Bảo Châu." Lý Thương Mạc muốn nói lại thôi.

"Vâng?"

Lý Thương Mạc dừng bước lại, vẫn không nói lời nào.

"Nói đi." Diêu Bảo Châu nóng nảy, "Ấp a ấp úng."

"Diêu Bảo Châu, mặc dù cuộc sống của chúng ta không dài. Không đúng, cho dù cuộc sống của chúng ta dài bao nhiêu, chúng ta đều không xa rời nhau được không?"

Diêu Bảo Châu không nói lời nào, Lý Thương Mạc căng thẳng đến mức mặt đỏ lên, may mắn hôm nay tối mịt, Diêu Bảo Châu thấy không rõ dáng vẻ bối rối của anh.

"Anh muốn cùng em trải qua cuộc sống mới." Lý Thương Mạc nói nốt.

Trong lòng bàn tay nong nóng, ẩm ướt, Diêu Bảo Châu cúi đầu cười.

"Vâng."

Rung động mập mờ, điên cuồng, hoặc là mất đi, hoặc là bị thuần phục. Vậy cứ như thế đi, để cho anh trở thành em, toàn bộ tính mạng của anh, cho dù dài ngắn, đều thuộc về em.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi