VỪA TỈNH DẬY LIỀN NGHE NÓI TÔI KẾT HÔN RỒI!!!

“Cậu chịu nghe rồi?” Trong chung cư, Từ Hoàn Dương đứng ở bên cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú bị đêm tối nhuộm thành màu đen, không biết là thứ gì phản chiếu lên mặt hắn, lúc sáng lúc tối, hắn vừa nói chuyện vừa kéo rèm lại, che đi tầm mắt người khác nhìn qua ngoài cửa sổ.

Người ở đầu kia điện thoại nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tìm tôi có việc hả?”

Dù là chính Từ Hoàn Dương, mỗi khi nghe thấy giọng nói này —— giọng nói không có chút nào khác biệt mình, cũng sẽ nhịn không được tóc gáy dựng thẳng, thật giống như là đang nói chuyện với chính mình: “Tôi…”

Hắn đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy đầu kia điện thoại có tiếng con nít khóc la.

Khóc đến dữ dội.

Là một bé gái. Giọng con nít non nớt đã khóc khàn, một tiếng lại một tiếng, ruột gan đứt từng khúc, vừa kêu ‘ba’ vừa kêu ‘mẹ’, nghe vào làm người ta nát lòng.

“…”

Tất cả lời nói đều đảo quanh tại đầu lưỡi, cuối cùng vẫn không thể nói ra, sau lưng Từ Hoàn Dương tuôn ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng manh: “Lúc này mà cậu còn bắt người về nhà à?!”

Người nọ cũng không trả lời hắn, chỉ nói: “Không còn chuyện khác thì đừng phiền tôi, cút.”

Từ Hoàn Dương run rẩy lên tiếng: “Thu tay lại đi có được không? Còn như vậy tiếp, cậu sẽ không quay đầu được.”

“Tao đã không quay đầu được rồi  ——” giọng nói kia đột nhiên gian cất cao, “Dù muốn chết, mày cũng phải cùng chết với tao.”

Như là nguyền rủa tới từ địa ngục.

Giống như một con rắn độc đang phân bố nước bọt, thè lưỡi, chậm rãi tới gần hắn, nó có thân thể dài nhỏ, từ mắt cá chân một đường leo lên trên, bò tận đến yết hầu, quấn quanh, siết chặt. Tầm mắt nó ngang bằng với hắn, đôi mắt nhỏ máu lạnh không hề chớp, làm người ta phát lạnh cả người.

Từ Hoàn Dương chưa bao giờ biết giọng của mình còn có thể sinh ra loại hiệu quả này.

“Thân phận, địa vị, hoa tươi, vỗ tay, đều là của anh. Hiện tại tôi chỉ thu một chút lợi tức từ chỗ anh thôi, đừng khẩn trương như thế.”

“Chúng ta là một thể, anh chính là tôi, tôi chính là cái bóng của anh.”

“Không…”

Từ Hoàn Dương lắc đầu, cả người đột nhiên chống đỡ không nổi, trượt xuống: “Không —— ”

“Đây là một trò chơi cuối cùng, ” giọng nói ấy nói ra những lời khiến người nghe không hiểu lắm nói, “Lần cuối cùng.”

Từ Hoàn Dương kinh hoàng.

Trò chuyện gián đoạn.

Chỉ còn một chuỗi tiếng báo bận.

Từ Hoàn Dương ngồi ở trên sàn nhà nửa ngày không nhúc nhích, tận đến mười phút sau, một cú điện thoại của Chu Lực gọi vào, hắn mới miễn cưỡng nhúc nhích hai cái.

Chu Lực đi thẳng vào vấn đề: “Nói rõ với gã chưa?”

Hắn ta cực kỳ gấp, mấy năm nay nên kiếm cũng kiếm đủ rồi, hiện tại hắn chỉ nghĩ nên kết thúc như thế nào. Tiền và danh lợi tất nhiên là một thứ tốt, nhưng mạng sống hiển nhiên quan trọng hơn. Thậm chí hắn ta đã từng nghĩ, lúc album phát hành trực tiếp tuyên bố ẩn lui.

Ca thần ẩn lui, nếu truyền ra thì cũng là một đoạn giai thoại.

Hơn nữa dựa vào những album lúc trước, đã đủ ăn, nửa đời sau không cần sầu.

Giọng điệu Chu Lực hấp tấp nóng nẩy, Từ Hoàn Dương cũng cực phiền: “Anh cảm thấy có thể nói rõ sao? Gã lại không ngốc, vẫy thì đến đuổi thì đi? Huống hồ hiện tại gã phạm nhiều chuyện như vậy, sao lại đáp ứng giải tán với chúng ta.”

Chu Lực: “…”

“Cậu hãy nghe tôi nói, chúng ta nhất định phải ngưng hợp đồng. Con người gã quá nguy hiểm, còn như vậy tiếp, tám chín phần là chúng ta cùng nhau xong đời.” Gần đây Chu Lực càng ngày càng lo sợ bất an, có thể là lớn tuổi, hắn cũng gần bốn mươi rồi, có được càng nhiều thứ, làm việc càng không quả quyết giống trước kia, “Chúng ta phải vứt bỏ gã.”

Từ Hoàn Dương im lặng một hồi: “Vứt thế nào?”

Vương đội chống cánh tay bên cạnh bàn, cúi người hỏi: “Ghi âm lại chưa?”

Trong một căn phòng làm việc nho nhỏ, tất cả mọi người đều đang làm việc, bọn họ đeo tai nghe nghe lén, quanh mình là dây điện máy móc linh ta linh tinh. Dựa vào những dụng cụ đó, bọn họ có thể ở nơi này dễ dàng chặn lại cuộc trò chuyện của người khác, nghe trộm nội dung trò chuyện của nghi phạm.

Số của Từ Hoàn Dương, từ vài ngày trước họ đã giám thị, nhưng mà thứ nghe lén được đều là mấy chuyện công việc, cũng không có nội dung liên quan tới vụ án.

Nhưng mà dựa theo kinh nghiệm làm cảnh sát nhiều năm, trong khoảng thời gian này hắn ta không có khả năng ngồi chờ chết.

Quả nhiên, không quá vài ngày, hắn liền kiềm chế không nổi, thương lượng với người đại diện nên thoát thân như thế nào.

Mặc kệ cảnh sát có tra được đến hắn hay không, cuộc triệu tập ngày đó với hắn mà nói vẫn là một lời nhắc nhở: hắn phải mau chóng nghĩ một biện pháp bo bo giữ mình, hắn phải tự bảo vệ mình.

“Vừa rồi là giọng Cố Sanh ư?” Bọn họ phát ghi âm lên, lấy ra một đoạn trong đó, tiếng con nít khóc la trải qua xử lý xóa tạp âm trở nên càng thêm rõ ràng.

Cổ họng Cố Duyên Chu lăn lộn hai cái, xác nhận: “Phải.”

Ba.

Mẹ.



Thiệu Tư đứng ở bên cạnh, không nói chuyện, chỉ nắm tay Cố Duyên Chu, nắm chặt mới phát hiện tay anh lạnh băng đến lạ thường.

Mà Cố Duyên Chu cũng không nghĩ gì, đụng tới đồ vật liền dùng sức nắm chặt nó.

Thiệu Tư bị đau, nhưng cũng không lên tiếng nhắc nhở anh, tùy ý anh nắm như vậy.

Tận đến khi Vương đội cắt đứt không khí yên tĩnh này: “Đừng vội, khẳng định gã sẽ còn liên hệ cậu. Nếu không thì các cậu đến phòng nghỉ chờ trước đi, bên chúng tôi vừa có tin tức liền thông báo cho cậu.”

Lúc này đây, hung thủ cũng không có che che lấp lấp, gã trắng trợn lái xe, cũng không trốn tránh các loại camera theo dõi dọc đường đi. Điểm này tuy rằng khác thường, nhưng đối với họ mà nói cực kỳ có lợi, họ đang lấy video giám sát trên đường, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức.

Vương đội vừa dứt lời, lúc này Cố Duyên Chu mới hoàn hồn, buông tay ra, nhìn thấy mu bàn tay Thiệu Tư đỏ ửng: “Xin lỗi, đau không?”

Thiệu Tư hoạt động các đốt ngón tay hai cái, không quá để ý: “Không có gì, anh sao, ổn chút chưa?”

“Anh… có lẽ không ổn lắm.”

Cố Duyên Chu xoa xoa thái dương, tiếp tục nói: “Một chốc không cách nào điều chỉnh tốt cảm xúc. Đã khuya, nếu không thì em đi về trước đi, anh bảo tài xế lái xe lại đây đón em.”

“Em không về, ” Thiệu Tư đẩy cửa phòng nghỉ ra, chọn vị trí ngồi xuống, “Em ở với anh.”

Tuy rằng giọng điệu Cố Duyên Chu nói chuyện bình thường, nhưng hai mắt lại đỏ lên, vằn từng đường tơ máu. Người đàn ông hai tay giao nhau, móng tay gần như bấm vào tận trong da thịt.

Thiệu Tư vươn tay sờ soạng nửa ngày trong túi áo khoác của anh, lấy ra một hộp thuốc, rút một điếu, dùng bật lửa châm lên, tự mình hút một hơi rồi lại đưa cho anh: “Hút không?”

Cố Duyên Chu nhận lấy.

[Tình huống hiện giờ, gấp cũng vô dụng.] hệ thống nói, [nếu người kia muốn chơi trò chơi với hắn, thì nhất định sẽ nói cho hắn biết quy tắc trò chơi.]

Làm thế nào định thắng thua.

Thiệu Tư nói: [loại kẻ điên này chưa chắc sẽ cho quy tắc.]

Hệ thống: [Nhất định. Gã không chỉ điên, quan trọng nhất là, gã tự phụ.]

[Sao lúc này mày có vẻ thực hiểu gã vậy?]

[Cũng không phải, chỉ là hai ngày này đọc rất nhiều sách tâm lý học, được chút dẫn dắt.]

Hiện tại trong đầu Thiệu Tư cũng rất loạn, không rảnh nói cái này với hệ thống: [có manh mối liền nói, không có liền cút đi.]

Hệ thống: [… Không có.]

Hệ thống lại nói: [Tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi…]

Thiệu Tư: [Cút đi.]

[…]

“Kịch bản Nhà giam dục vọng còn đó không?” Thuốc hút đến một nửa, Cố Duyên Chu ấn gãy nó, ném trong gạt tàn thuốc, quay đầu hỏi, “Bản ebook cũng được.”

Tốc độ người đàn ông này tỉnh táo lại thật nhanh. Cố Duyên Chu luôn rất biết xử lý những cảm xúc vô dụng, lúc này cả người anh mặc dù nhuộm đầy mùi thuốc, ý nghĩ lại rất rõ ràng.

Thiệu Tư nói: “Có, em tìm xem.”

Thiệu Tư tìm được văn kiện đề hai chữ ‘kịch bản’ trong nhóm công việc gia nhập lúc trước, tải lại một lần.

Nhóm công việc này đã thật lâu không có động tĩnh, tin nhắn cuối cùng là của Phương đạo: mọi người bảo trọng.

Thời gian biểu hiện là hơn nửa tháng trước.

Trong phòng nghỉ, chỉ có hai người bọn họ. Tuy rằng không cần nói thêm gì, nhưng cả hai đều có thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương. Cố Duyên Chu xem từ đầu tới đuôi những cảnh diễn có liên quan tới “Caesar” —— từ động tác nhân vật, ngôn ngữ đến tâm lý hoạt động cùng độc thoại.

Đối với nhân vật đó, lúc trước Cố Duyên Chu vẫn luôn không có hứng thú gì, cũng không vì nguyên nhân đặc biệt gì khác, chỉ là không quá hợp mắt.

Có điều bởi vì lúc trước Thiệu Tư muốn thử nhân vật đó, nên anh cũng lật qua loa hai lần, nhưng đó đều là lúc Thiệu Tư tìm anh luyện diễn, cũng không có tinh tế nghiền ngẫm.

Nếu đối phương nhất định muốn chơi cái này với anh.



Người thua còn không biết là ai đâu.

Rạng sáng hơn một giờ.

Cố Duyên Chu lại nhận được một tin nhắn: số 170 đường Hương Sơn, đến một mình, hiện tại, lập tức, lập tức. Hai giờ không thấy mày, tao không dám cam đoan sẽ phát sinh cái gì đâu.

“Đường Hương Sơn?” Vương đội nói, “Không chênh lệch bao nhiêu với chỗ mà hiện giờ chúng tôi truy tung được, hẳn không phải là địa chỉ giả.”

Vương đội nói xong, lại quay đầu phân phó: “Đi điều tra, số 170 này là nơi nào.”

Từ lúc nhìn thấy địa chỉ trên tin nhắn, Thiệu Tư liền mơ hồ cảm thấy có vài phần ấn tượng, một chốc lại không nghĩ ra đây là nơi nào: “Đường Hương Sơn… số 170. Có phải một quán rượu không?… Không đúng, hình như là quán bar ngầm.”

Hắn nhớ không lầm, quả thật là quán bar.

Hơn nữa chỗ này nhiều năm trước đã bỏ hoang, ông chủ dọn đi, đi rất gấp, mặt tiền cửa tiệm thậm chí còn chưa tìm được người sang tên, vẫn luôn để trống.

“Em từng đến hả?”

Thiệu Tư sờ sờ mũi: “Trước kia lúc còn đi học, có trốn học đi với bạn.” Có điều hắn chỉ vào cửa, liền bị cảnh tượng sương khói lượn lờ tục tằng bên trong đẩy lùi ra.

Vừa thuốc vừa rượu, hiệu ứng ánh đèn đỏ tím luân phiên, còn có thân thể kề sát với nhau vặn vẹo.

“Tôi đi một mình.” Sau khi nhận được địa chỉ, Cố Duyên Chu cầm áo khoác liền đứng dậy muốn đi.

Vương đội cũng không tiện đề xuất thỉnh cầu cho bọn họ cùng đi, nếu phát hiện có cảnh sát đi theo, không biết phạm nhân sẽ làm ra chuyện gì.

Nguy cơ này bọn họ không mạo hiểm nổi.

Cuối cùng vẫn trang bị máy trò chuyện mini trong lỗ tai Cố Duyên Chu, giống loại lúc trước bọn họ đã dùng qua, giấu ở trong lỗ tai, sẽ không bị phát hiện, cũng có thể làm cho cảnh sát đúng lúc biết được tình huống bên trong.

Lúc Cố Duyên Chu xuất phát đã là 1:06.

2:00 là ranh giới tử vong, từng giây từng phút đều không thể trì hoãn.

Thiệu Tư cũng không chậm trễ anh, lời muốn nói rất nhiều, cuối cùng nắm tay rồi lại buông ra, chỉ nói một câu: “Chú ý an toàn.”

Cố Duyên Chu cúi đầu hạ xuống một nụ hôn trên môi hắn, bên ngoài gió lớn, nhiệt độ ban đêm lại thấp, trên môi anh không có độ ấm gì, nhưng mà lời nói ra thì quả thật cực kỳ bừa bãi: “Có chút tin tưởng đối với người đàn ông của em đi, cho tới bây giờ anh chưa từng thua. Trái lại là gã, người dám đụng đến anh, chán sống.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi