VỪA TỈNH DẬY LIỀN NGHE NÓI TÔI KẾT HÔN RỒI!!!

Kế hoạch đặt ra thực vội vàng, mỗi một phân đoạn đều không thể cân nhắc, nhưng bọn họ vẫn phải kiên trì.

“… Đến lúc đó cậu nghĩ biện pháp từ trong phòng này đi ra, tầng hầm ngầm không có tín hiệu, định vị GPS không biết có thể dùng hay không… phạm vi từ nơi này, đến nơi này, cậu phụ trách. Nếu máy định vị bị quấy nhiễu thất thường, chúng ta hội hợp ngay chỗ này… Còn có gì nghi vấn không?”

“Có, ” Thiệu Tư nghe xong nửa ngày, nhấc tay hỏi, ”giữa tôi và Vương Sơn nhất định phải định vị quan hệ như vậy hả? Mặc kệ nói từ phương diện nào, tôi đều mạnh hơn gã, bao gồm cả năng lực tình dục.”

Cố Duyên Chu nghe mà chân mày cau lại.

Thiệu Tư hỏi ra trọng điểm: “Cho nên vì sao, tôi là bên ở dưới?”



Mười một giờ tối.

Một chiếc xe chậm rãi lái vào ga ra ngầm của ‘Sống trong cơn say’.

Bảo vệ cửa đón đèn xe chói mắt, ngăn xe lại, sau đó tiến lên xoay người gõ cửa sổ xe: “Ngài là ai, có hẹn trước không?”

Cửa sổ xe chất liệu đặc biệt, từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong, tận đến khi cửa sổ chậm rãi kéo xuống, lộ ra đầu tóc sạch sẽ lưu loát của một người đàn ông, hai mắt cực kỳ sâu, đi xuống nữa chính là cánh mũi cao thẳng.

Bảo vệ chỉ cảm thấy người trước mắt nhìn sâu không lường được, khi nói chuyện lại theo thói quen hơi hơi nâng mắt, hòa tan đi hình dạng mắt sắc bén, chuyển thành mấy phần ôn hòa.

Cố Duyên Chu cười cười với hắn, nói: “Không có hẹn trước.”

“Nếu không có hẹn trước là không thể vào…”

Tay Cố Duyên Chu khoát lên tay lái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Có điều Vương tổng kêu, tôi trực tiếp báo tên của hắn.”

Lúc này bảo vệ mới nhớ tới, quả thật Vương Sơn đã phân phó đêm nay có khách quý tới, bảo hắn để ý chút. Bảo vệ buông tay xuống, thật cẩn thận hỏi: “Ngài là… Cố tiên sinh ư?”

Thiệu Tư cuộn tròn ở ghế sau, tư thế duy trì quá lâu có chút khó chịu, hắn lén giật giật chân, sau đó lại thật cẩn thận nhấc mắt lên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.

Cố Duyên Chu và bảo vệ đơn giản nói xong, bảo vệ liền tránh ra một con đường, Cố Duyên Chu lại nâng cửa sổ xe lên, vừa nâng vừa nhắc nhở: “Đừng lộn xộn.”

“Còn bao lâu? Chân tôi cũng sắp tê rần rồi.”

“Ngay đây.” Cố Duyên Chu tùy tiện tìm chỗ đỗ xe, sau khi đưa xe vào, thân xe liền khựng lại, tắt máy.

Sau khi tiếng động cơ biến mất, trong xe lập tức yên tĩnh, không khí cũng khẩn trương hơn rất nhiều.

Cố Duyên Chu chống một tay trên lưng ghế, cả người hơi hơi nghiêng sang, một tay kia duỗi ra xoa tóc Thiệu Tư: “Hành động chính thức bắt đầu, chú ý an toàn. Chờ kết thúc, tôi có một bí mật muốn nói với cậu.”

Thiệu Tư nghe vậy muốn mở mắt ra, Cố Duyên Chu nhanh tay che đi cặp mắt hắn. Lông mi dài giống như cây quạt nhỏ, phất hai cái trên lòng bàn tay anh.

“Vương Sơn lại đây, đừng mở mắt.”

Thiệu Tư giống như thi thể thẳng tắp nằm ở chỗ ngồi phía sau, tay vô lực rũ xuống, bên tai là tiếng khách sáo của Vương Sơn và Cố Duyên Chu, cùng với tiếng cười ha hả đặc trưng của Vương Sơn.

Tiếng cười kia hắn nghe một lần buồn nôn một lần, đại khái cũng chỉ có Cố Duyên Chu còn có thể tựa như anh em với gã, tán gẫu đến hăng say.

[Thống Thống, tình huống bên ngoài thế nào, báo cáo một chút.] Tuy rằng cửa xe mở rộng, nghe được âm thanh bên ngoài, có vài hình ảnh hoàn toàn có thể dựa vào tường tượng —— nhưng có một ít lại không được.

Chẳng hạn như cậu trai đột nhiên nhảy ra, nghe giọng vô cùng kệch cỡm kia.

Hệ thống: [Cố Duyên Chu, Vương Sơn, còn có một người không biết, ba người bọn họ đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm, tôi không biết cái này có gì hay để báo cáo, hay là cậu muốn biết vị trí đứng hiện tại của bọn họ? Cố Duyên Chu đứng ở cửa xe, Vương Sơn ở đối diện hắn…]

[…] Thiệu Tư nói, [nói cụ thể về cái người không biết kia một chút đi.]

[Mắt to, làn da đặc biệt trắng, rất thanh tú, cao cao gầy gầy. Hẳn chính là người mẫu mông vểnh mà Vương Sơn nói, xem ra cậu ta còn là fan của Cố Duyên Chu.] Hệ thống quan sát xong, điện quang hỏa thạch nhảy ra một suy đoán, [để ý người ta như vậy, cậu ghen hả?]

Bên tai là giọng tên người mẫu sùng bái nói ‘trời ạ, em siêu thích anh, mỗi bộ phim của anh em đều xem nhiều lần~’, ngón trỏ Thiệu Tư hơi hơi cuộn tròn, trả lời: [thúi lắm. Tao không có.]

Kế hoạch lần này tiến hành tương đối thuận lợi, giống như định mệnh có ai đó đang phù hộ vậy.

Cố Duyên Chu đưa tên người mẫu vào căn phòng Vương Sơn cung cấp, phát hiện phòng ngủ có cameras theo dõi, phòng tắm cũng có, cuối cùng anh dứt khoát cố ý đánh đổ ly nước, ướt đẫm cả giường, thành công đổi phòng.

Căn phòng thứ hai không có vấn đề gì, sau khi Cố Duyên Chu đánh ngã tên người mẫu, liền ra cửa, dọc theo hành lang vừa đi vừa tra tìm.

Từ năm mươi tuổi tới hơn sáu mươi tuổi.

Hoàn cảnh sinh hoạt không tốt.

Có khả năng đang làm lao công.

Mang theo vài điều kiện này, Cố Duyên Chu liên tiếp tìm vài nơi.

Cuối cùng anh dừng lại tại chỗ ngoặt ở trước cửa một nhà vệ sinh công cộng —— bên trong có một bóng người lưng còng, đang cầm giẻ lau, lau rửa phòng WC.

Anh đang định tiến lên thăm dò, thình lình bả vai bị người ta vỗ một cái, sau đó cái tay phía sau hung hăng ấn bờ vai anh, lấy tốc độ cực nhanh kéo anh vào gian WC gần nhất!

Cố Duyên Chu trở tay đặt hắn trên vách tường, chờ lao công rời đi, mới lớn tiếng chất vấn: “Ai đó?”

Người nọ run rẩy bả vai, không đáp lời, chỉ run giọng không ngừng nói: “… Cậu là cảnh sát phải không, cậu tới cứu chúng tôi sao?”

Cùng lúc đó, bên kia.

Trong khoảnh khắc Vương Sơn đè lên, Thiệu Tư liền dùng khăn tay đã sớm chuẩn bị tốt che lại miệng mũi gã, trên khăn tay đổ lượng thuốc mê vừa phải, Vương Sơn một câu cũng chưa kịp nói ra, mắt trừng lớn, không bao lâu liền hôn mê bất tỉnh.

Hắn và Cố Duyên Chu hội hợp, là ở mười phút sau đó.

Không gian căn hội sở ngầm này vốn dĩ đã không lớn, hơn nữa không phân tầng, muốn gặp gỡ rất dễ dàng. Lúc ấy Thiệu Tư đang đè một người trong phòng kho đánh, người nọ đã mặt mũi bầm dập, miệng còn bị lung tung nhét giẻ lau bẩn.

“Thiệu Tư?”

Cửa phòng kho đột nhiên bị mở ra, khoảnh khắc Cố Duyên Chu xuất hiện trước mắt, tay Thiệu Tư run lên, một gậy cuối cùng rắn rắn chắc chắc nện trên đầu người nọ.

“Tôi theo máy định vị tìm tới, ” Cố Duyên Chu giơ cổ tay lên, trên đồng hồ rõ ràng là một cái máy định vị nho nhỏ, anh lại tiện đà nói, “Cậu chặn người ở đây làm gì.”

Thiệu Tư ném gậy, hơi mệt, cong thắt lưng, hai tay chống trên đầu gối thở dốc: “Vừa rồi hắn vẫn luôn đi theo tôi, còn muốn kêu người lại đây. Phỏng chừng chuyện Vương Sơn một mình ngất ở trong phòng không giấu được bao lâu, anh tìm được người chưa? Tôi tìm bên đây một lần, cũng không tìm được người.”

“Tìm được rồi.” Cố Duyên Chu dịch sang bên cạnh hai bước, người đứng ở phía sau anh nhất thời bại lộ trong tầm mắt Thiệu Tư.

—— Đây là một người đàn ông trung niên quần áo mộc mạc, hoàn toàn không giống hình tượng ‘lao công’ mà Dương Trạch miêu tả trước đó, nhìn ra được, chất lượng sinh hoạt của hắn cũng không kém.

“Anh xác định sao? Hắn là người sống sót à?” Thiệu Tư có chút hồ nghi.

Cố Duyên Chu không trả lời, ngược lại là người đàn ông trung niên vươn tay, nói: “Chào cậu, tôi… tôi là Hồng Chí Cường.”

Nếu cẩn thận quan sát, không khó phát giác ngón tay hắn đều đang run rẩy.

“Còn những người khác không?”

“Chúng tôi ban đầu là sáu mươi tám người, trong lúc đó… nhiều năm như vậy, lục tục có người ra đi… Hiện tại trừ tôi, còn dư mười ba người.”

“Bọn họ ở đâu?”

Hồng Chí Cường chỉa chỉa sàn nhà: “Phía dưới này, dưới này còn có một tầng.”

Hồng Chí Cường đi theo bên cạnh Vương Sơn nhiều năm như vậy. Hắn là người thông minh nhất trong số sáu mươi tám người.

Hắn hiểu nhất là làm thế nào chiều theo sở thích, làm thế nào cúi đầu với hiện thực, làm thế nào tham sống sợ chết, cho nên hắn mới có thể thường thường đạt được vài bộ quần áo sạch sẽ để mặc, lúc muốn tắm rửa cũng được cho phép đi lấy chút nước lau thân thể, cả người thoạt nhìn có thể diện một chút.

“Tôi dẫn các cậu đi qua, các cậu nhìn liền biết.”

Hai người đi theo hắn vào một cửa thông đạo bí ẩn, cánh cửa kia vị trí hẻo lánh, hơn nữa thoạt nhìn vô cùng cũ kĩ, trên cửa có khóa, Hồng Chí Cường lấy từ trong ngực ra một cái chìa khóa, trong khoảnh khắc mở cửa —— một luồng mùi hư thối ập vào mặt.

Ánh vào mắt bọn họ chính là một tình cảnh trước nay chưa từng có, mười mấy người rúc trong căn phòng âm u ẩm ướt, trong phòng chỉ có mấy cái giường ngủ rách rưới, vài cái thau, một cái bàn xiêu xiêu vẹo vẹo. Nghe có người đến, bọn họ không hẹn mà cùng ngẩng đầu, trong mắt có vài thứ đã sớm bị thời gian làm phai mờ, nhưng một vài thứ khác, vẫn cực kỳ sáng.

Cố Duyên Chu im lặng, nhấn nút cảnh báo giấu ở trong quần áo.

Vương đội dẫn người cắm chốt quanh ‘Sống trong cơn say’, sau khi nhận được tin tức, hắn mãnh liệt đứng lên, cái áo vốn dĩ khoác trên người cũng thuận thế rơi xuống: “Vài người tới đây, đi theo tôi, những người khác ở trên xe đợi lệnh!”

Rạng sáng hai giờ cùng ngày, ổ bán dâm ngầm ‘Ngợp trong vàng son’ bị phá, nhưng mà quan trọng nhất là —— phía dưới tầng ngầm, một căn phòng năm mươi thước vuông, cầm tù mười ba người.

Trong phòng thẩm vấn, mười ba gương mặt khác nhau, bọn họ ngồi ở đối diện bàn dài, dùng trật tự từ ngữ khác biệt, thậm chí là phát ngôn bừa bãi, chậm rãi kể rõ một câu chuyện cực kỳ tàn ác.

“Hắn (Vương Sơn) làm cái này từ rất lâu rồi…”

“Hắn uy hiếp chúng tôi, tội đó vào thời ấy, bị quản rất nghiêm, bị bắt được liền xong đời, bởi vì chúng tôi đều là ‘đồng chí’, kỳ thật sau này ngẫm lại, còn không bằng vào ngục giam, lao động cải tạo cũng tốt hơn vầy… lúc ấy bị hắn hù dọa, hắn tổ chức chúng tôi bán dâm, năm 97 chính sách sửa lại, chúng tôi cho rằng rốt cuộc có thể giải thoát…”

“Diệp tiên sinh dẫn dắt chúng tôi, cậu ấy nói, chúng ta cùng đi kiện hắn, chúng ta người nhiều như vậy, nhất định có thể kiện ngã hắn, hiện tại ‘đồng chí’ không phải tội, chúng ta phải đứng lên, chúng ta phải tranh thủ.”

Nhưng mà đây mới là bắt đầu của ác mộng.

Vương Sơn làm sao lại mặc kệ bọn họ đi kiện mình? Cuối cùng, gã cầm tù tất cả mọi người. Sau đó làm giả hồ sơ, tùy tiện xếp đặt một kết cục cho bọn họ, mất tích mất tích, tử vong tử vong.

Trong phòng thẩm vấn, Vương đội nghe vậy, ý bảo người đó dừng một chút, hắn buông bút xuống, nghiêng người hỏi: “Diệp tiên sinh mấy người nói là ai?”

Ngày kế, hồ sơ tử vong năm đó của Diệp Thanh bị điều ra, cảnh sát tuyên bố tra rõ lại lần nữa, gây ra oanh động kịch liệt.

[Nhiệm vụ hoàn thành, đạt được thọ mệnh ba năm.]

Chờ Thiệu Tư phối hợp điều tra xong, trở lại khách sạn, trời đã sáng lên. Hắn nằm ở trên giường, mắt khô khốc, nhưng lại cảm thấy thứ đè nặng mình rốt cuộc đã buông lỏng.

Lúc này di động ‘đinh’ một tiếng, không biết lại thông báo cái gì.

Thiệu Tư không quá để ý mà mở màn hình, nhìn thấy Cố Duyên Chu tag hắn trên weibo.

Trên đó chỉ có một câu ít ỏi:

Cố Duyên Chu: @Thiệu Tư [mặt trời] ☀️.

Mắt Thiệu Tư hơi hơi nheo lại, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, quả nhiên, mặt trời mới vừa lộ ra một đường viền đỏ đến tỏa sáng.

—— Là ngày nắng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi