VỪA TỈNH DẬY LIỀN NGHE NÓI TÔI KẾT HÔN RỒI!!!

Song sát.

Hai chữ này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện trong sinh mệnh Thiệu Tư.

[Có ý gì?]

Hệ thống nói: [nói ngắn gọn, chính là hai đối tượng nhiệm vụ trộn cùng một chỗ.]

[Đối tượng nhiệm vụ là ai?]

Tiếng nói chuyện của hệ thống thoáng khựng lại, sau đó chậm rãi nói ra tên hai người, giống như cái máy đã trải qua tu sửa: [Tề Minh, Tề Hạ Dương.]

Khéo, cùng một họ.

Sắc trời mờ tối, lá cây ngoài cửa sổ bị gió thoảng lên, xào xạc rung động.

Không biết có phải là cửa sổ cách vách không đóng kỹ hay không, loáng thoáng còn kèm theo vài tiếng cửa sổ đập vào trên mặt tường.

Thiệu Tư trợn tròn mắt, chốc lát nghĩ tới Lý Quang Tông, lại nghĩ về Tề Minh một lát, cuối cùng gương mặt Cố Duyên Chu phóng đại chiếm cứ hết thảy suy nghĩ của hắn.

Hắn lười nghĩ tiếp, lật người, nhưng mà Cố Duyên Chu tựa như âm hồn không tan, Thiệu Tư dứt khoát một phen kéo chăn lên, thầm nghĩ:

… Người này thiệt phiền mà.

Ngày hôm sau, Cố Duyên Chu mới vừa đi tới cửa phòng trang điểm, Thiệu Tư canh giữ ở nơi ấy, thấy bọn họ vừa đến, lên tiếng chào hỏi: “Anh Dương buổi sáng tốt lành.”

Trần Dương: “Chào buổi sáng.”

Thiệu Tư tựa vào cạnh cửa, vươn tay chỉa chỉa Cố Duyên Chu: “Người này, tôi mượn anh một chốc nhé, lát nữa trả lại anh.”

Không đợi Trần Dương nói gì, Cố Duyên Chu đã bị Thiệu Tư kéo tay đi vào trong phòng thay quần áo.

Trần Dương cứ như vậy mắt mở trừng trừng nhìn cánh cửa căn “phòng thay quần áo” nhỏ hẹp dùng mấy tấm plastic ngăn cách ra ‘rầm’ một tiếng đóng lại trước mặt hắn.

“Đây là làm sao vậy, ” Trần Dương xách túi trong tay đi vào, đặt túi trên bàn trang điểm, chuyển hướng Lý Quang Tông, “Sao om sòm thế.”

Lý Quang Tông: “Tôi cũng không biết, có thể là hai người có chuyện gì muốn nói đi, hiện tại bọn họ rất thân, hai người cùng chơi game ngay cả tôi cũng không chen vào được.”

Trần Dương ngẫm lại, cảm thấy điều này cũng đúng.

Nhưng mà hắn thấy Lý Quang Tông hết sức lễ phép, từ chỗ ngồi đứng lên chào hỏi hắn, lại hoài nghi: “Cậu lại làm sao vậy, quần áo cũng mặc ngược.”

Vừa nãy Lý Quang Tông ngồi ở kia không quá bắt mắt, hiện tại vừa đứng lên, mặt áo nhìn rõ ràng là không thích hợp.

Trần Dương: “Cậu không thấy bị siết hả?”

Lý Quang Tông sửng sốt, cúi đầu nhìn áo, lúc này mới muộn màng phát hiện áo mặc ngược, hắn sờ sờ cổ, cười cười: “Ha, tôi cũng không chú ý, buổi sáng đồng hồ báo thức không kêu, thức dậy muộn, vẫn là Thiệu Tư kêu tôi dậy…”



Nói đến đây, rốt cuộc hắn đã biết cái cảm giác còn kỳ quái hơn cả mặc ngược quần áo ở trong lòng rốt cuộc là cái gì rồi.

Vì sao hôm nay Thiệu Tư thức dậy sớm như vậy?!

Năm năm, hắn chưa từng thấy Thiệu Tư chủ động rời giường vào buổi sáng sáu giờ đâu!

Lúc ấy Thiệu Tư dùng một tay kéo cái chăn mỏng của hắn, mặt không đổi sắc đá đá hắn: “Mấy giờ, còn ngủ. Dậy, thu dọn đi xuống ăn cơm.”

Việc có khác thường tất có kỳ quái.

Lý Quang Tông càng nghĩ càng cảm thấy việc này không đúng lắm.

Cùng cảm thấy không thích hợp còn có Cố Duyên Chu, anh bị Thiệu Tư kéo đến phòng thay quần áo, ngay cả nói cũng chưa kịp nói.

Chỉ nghe Thiệu Tư trực tiếp nói một câu: “Quay phim cho tốt.”

Thiệu Tư hiếm có lúc nghiêm trang chững chạc như vầy, dưới đa số tình huống hắn đều hệt như chưa tỉnh ngủ, bạn nói với hắn cái gì hắn chỉ ừm ừm à à hai tiếng cho xong việc. Trừ khi ngày nào đó nghỉ ngơi tốt, hắn mới có chút tinh lực lại đây ầm ĩ một lát.

Cố Duyên Chu đột nhiên cười: “Lời này tính là cái gì?”

Thiệu Tư: “Ver thăng cấp của học tập cho tốt.”

“Ừm.” Cố Duyên Chu không quá để ý.

Sau đó anh hơi hơi cúi người, hỏi: “Buổi sáng em bôi thuốc chưa.”

“…” Thiệu Tư do dự hai giây, mắt không hề chớp nói, “Rồi.”

Cố Duyên Chu ghé sát vào nhìn hắn, nhẹ tay khẽ nâng dưới cằm hắn, sau đó không hề dự liệu mà, ấn môi lên má phải hắn —— liếm một chút.

“Rồi cái rắm, ” Cố Duyên Chu chẹp đầu lưỡi một cái, ngẩng đầu, “Nào có vị thuốc đông y đâu.”

Thiệu Tư: “…” Mẹ, lưu manh.

Cố Duyên Chu nhìn chăm chú hắn trong chốc lát, thở dài: “Ngày hôm qua nói gì có phải em đều không nghe không?”

Ngày hôm qua rõ ràng là người này thất thần, ngoại trừ lúc sập cửa thoạt nhìn tương đối tỉnh táo, muốn kéo hắn lại nói cho đàng hoàng lại một chút, lại sợ dọa hắn.

“Tôi liền lặp lại lần nữa.”

Cố Duyên Chu buông tay ra, nói: “Không cần em chấp nhận tôi ngay, quyền lựa chọn ở em, nếu em không muốn, tôi cũng chờ được.”

Không gian phòng thay quần áo quả thật là nhỏ, ngoại trừ một cái ghế, trên cơ bản liền không dư lại không gian gì.

Hai người chen cùng một chỗ, dù Thiệu Tư muốn lùi ra sau, cũng không có chỗ để lui.

Lời này không tính là lãng mạn bao nhiêu, nhưng mà Cố Duyên Chu lớn như vậy, có bao giờ từng cam nguyện chờ một người.

Chỉ muốn tốt với hắn, muốn cho hắn biết anh rất thích hắn, chẳng sợ không nhận được hồi đáp cũng tốt.

Âu đạo giám sát xong việc bố trí cảnh tượng quay phim bên ngoài, đi lên trên lầu xem hai diễn viên chính chuẩn bị đến đâu, kết quả xoay chuyển một vòng cũng không thấy người. Kịch bản bị ông nắm chặt trong lòng bàn tay, nắm thành một cái ống tròn, ông dùng ống tròn gõ gõ mặt bàn trang điểm: “—— bọn họ đâu?”

Lý Quang Tông chỉa chỉa căn phòng nhỏ: “Ở bên trong không biết làm gì nữa.”

Âu đạo lập tức hô to: “Mấy giờ rồi! Trang điểm chưa! Lời thoại học thế nào rồi, hai thằng đàn ông sáng sớm rảnh rỗi chen trong đó làm gì! Thiệu Tư trang phục diễn của cậu sau lưng có dây kéo hay là cái gì, hả?!”

Thiệu Tư mặt không đổi sắc kéo cửa ra: “…”

Cố Duyên Chu từ phía sau hắn đi ra, Thiệu Tư nghe anh vô liêm sỉ mà giải thích: “Tập diễn thôi, trang 68 kịch bản, cảnh thứ 27, ngài trở về lật xem.”

Thật sự là làm khó cho anh, một cảnh mật thất nhỏ xíu như vậy cũng nhớ rõ.

Thời gian một ngày quay phim trôi qua rất nhanh, gần lúc kết thúc, Thiệu Tư lại liên tiếp trang điểm luôn phần của vài ngày, bởi vì tiết kiệm thời gian, những cảnh về ‘hát hí khúc’ đều tập trung quay chung chỗ. Qua vài ngày, Cố Duyên Chu có cần mẫn dặn dò hắn, bảo hắn một ngày bôi thuốc ba lần như thế nào nữa cũng hết cứu.

Trên mặt Thiệu Tư không thể tránh né mà mọc lên một đám thứ giống như nốt sần đỏ.

“Em còn mang khẩu trang cho ngộp, cẩn thận lại càng nghiêm trọng hơn đó.” Thời gian nghỉ ngơi, Cố Duyên Chu đi qua lấy nước, trực tiếp vươn tay từ phía sau Thiệu Tư kéo khẩu trang của hắn xuống.

Thiệu Tư cũng bất chấp ván game chưa đánh xong trong tay, trực tiếp ném di động, che mặt: “Đừng nhìn.”

Cố Duyên Chu có ý đồ mở tay hắn ra, Thiệu Tư nhất thời bùng nổ, hai người chỉ thiếu nước lao vào đánh nhau.

Lý Quang Tông ngồi ở đối diện Thiệu Tư, nhấc mí mắt lên, nói: “Cố ảnh đế anh đừng để ý đến hắn, cái tật xấu này. Trước kia hắn cũng như vậy, trên mặt bị quẹt ra vết sẹo dài như móng tay cái thôi mà cũng đeo khẩu trang đến nửa tháng, chết sống không cho ai nhìn, giống như nhìn một cái liền phải cưới hắn vậy.”

Cố Duyên Chu nói: “Đã nhìn ra, rất thẹn thùng.”

Thiệu Tư lại đeo khẩu trang lên, bởi vì ghế tương đối lùn, lúc này chân dài của hắn gấp lại, vạt áo lông không chỉnh lý đàng hoàng: “Không biết ăn nói thì câm miệng… với lại thẹn thùng cái rắm.”

Lý Quang Tông: “À.”

Lý Quang Tông ‘à’ xong, lại “lặng lẽ” nói với Cố Duyên Chu: “Anh xem xem, cái tật xấu này.”

Thiệu Tư ngoắc ngoắc tay với hắn ta: “Cậu lại đây.”

“A tôi quên, vừa rồi anh Dương tới tìm tôi.” Lý Quang Tông đứng dậy, lủi ra ngoài cửa, “Hai người trò chuyện trước đi, tôi đi ra xem.”

“Đừng chết nhát, về đây.”

“… Hẹn gặp lại.”

Cố Duyên Chu đứng ở bên cạnh hắn, không nhanh không chậm uống mấy ngụm nước: “Ngày kia đóng máy, tiệc chia tay em có tới không.”

Trải qua lần trước, Thiệu Tư vốn cho rằng giữa hắn và Cố Duyên Chu sẽ có chút xấu hổ, có điều hiển nhiên là hắn đánh giá thấp EQ của Cố Duyên Chu.

Cố Duyên Chu rất biết khống chế đúng mực, lúc nói chuyện phiếm rất ít khi vi phạm.

Đương nhiên… cũng thường thường mà, có ngoại lệ.

“… Không nhất định.” Thiệu Tư nghĩ nghĩ, “Có thể là ngày kia có việc phải về công ty họp, chuyện đổi người đại diện cần bàn giao.”

Chuyện Thiệu Tư đổi người đại diện, Cố Duyên Chu hơi có nghe nói. Tuy Thiệu Tư và Lý Quang Tông đều làm như không có việc này, nên làm gì thì làm đó, tần suất móc đến mỉa đi bình thường cũng không có bởi vậy mà ít lại, Lý Quang Tông vẫn mỗi ngày bị Thiệu Tư chọc tức đến bùng nổ. Cho dù như vậy, Cố Duyên Chu vẫn cảm giác được, giữa hai người bọn họ còn lâu mới chấm dứt rõ ràng như thoạt nhìn.

“Lúc đầu nhìn thấy Lý Quang Tông, tôi rất hoài nghi hắn làm thế nào lên làm người đại diện.” Cố Duyên Chu nói, “Tuy rằng nói tương đối khó nghe, nhưng tôi nói thẳng, năng lực của hắn không được. Nhiều nhất là tiêu chuẩn của trợ lý, thế mà lại đi theo em làm người đại diện hơn năm năm.”

Thiệu Tư cúi đầu, di động tối đi, dùng hai ngón tay kẹp lấy nó, nhẹ xoay vài vòng.

Nửa ngày, Thiệu Tư mới thấp giọng nói: “Hắn vẫn luôn cho rằng, năm đó tiếp nhận tôi là do công ty quyết định, kỳ thật tôi vẫn luôn chưa nói, người đại diện là tôi tự mình chọn.”

Cơ hội hắn và Lý Quang Tông gặp được nhau ở trong công ty không nhiều lắm, ngẫu nhiên mấy lần, cũng chỉ là gặp thoáng qua.

Lý Quang Tông thật sự không được coi là loại người mạnh mẽ, thường xuyên bị nghệ nhân dưới tay chỉ vào mũi mà mắng.

“Ngày đó đại khái là họp hằng năm, một nghệ nhân của hắn uống rượu, tôi vừa vặn ở cửa chờ Tề Minh, liền nhìn thấy hắn khiêng một người đi ra.”

Nghệ nhân không biết tên là gì ấy, ở ngay cửa tránh khỏi hắn ta, há mồm mắng: “Sao anh vô dụng như vậy hả?! Một năm nay anh nhận được cho tôi mấy nhân vật, hả? Những người cùng đợt với tôi hiện tại đều đã chen vào hạng hai, chỉ mình tôi còn đạp nước bên ngoài hạng mười tám, cả buổi họp hằng năm ngay cả nhắc cũng không nhắc tên của tôi.”

Lúc ấy Thiệu Tư liền thấy người đàn ông kia có chút buồn bã hơi hé hé miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn chưa nói.

Tận đến khi tên nghệ nhân kia càng mắng càng quá đáng.

Hắn mới nghe thấy Lý Quang Tông nói: “Tôi không muốn xem các cậu thành món hàng, muốn các cậu tận khả năng làm chút chuyện mình thích… Không cần giống người ta, dựa vào quy tắc ngầm và chiêu trò internet mà thượng vị… chúng ta từ từ sẽ đến, cứ đi từng bước một.”

“Chuyện mình thích?! Chỉ cần có phim —— có đạo diễn chịu bao là tôi vui rồi, ngược lại nếu anh có năng lực thì cũng tìm cho tôi một người đi, làm thêm chút scandal, gia tăng độ sáng —— chứ không phải giống như bây giờ, tôi con mẹ nó hiện tại không đeo khẩu trang đi ở trên đường cũng không ai muốn chụp tôi!”

“Lúc ấy tôi đã nghĩ, thằng ngốc đâu ra vậy, còn rất đáng yêu.”

Tuy rằng Thiệu Tư dùng ngữ điệu trào phúng, có điều lời nói lại là thật lòng thật dạ.

Cố Duyên Chu nhìn ngoài cửa, một bóng người “im ắng” thoảng qua.

Thiệu Tư chỉa chỉa ngoài cửa: “Anh xem xem, có ngốc không, nghe lén cũng không biết núp cho kỹ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi