VỪA TỈNH DẬY LIỀN NGHE NÓI TÔI KẾT HÔN RỒI!!!

Hai người duy trì tư thế này, ai cũng không hề nhúc nhích.

Tận đến khi chuông cửa vang lên ——

Một anh shipper mặc đồng phục màu đỏ đứng ở cửa nhà, tóc cắt rất ngắn, bộ dạng trẻ tuổi. Hắn nói vào trong chuông cửa đàm thoại ở cạnh cửa: “Tiên sinh, tôi là người đưa cơm ngoài, cơm ngài đặt đến rồi.”

Cố Duyên Chu đang muốn đứng dậy mở cửa, Thiệu Tư giành trước một bước từ trên sofa nhảy dựng lên, dép lê cũng không mang đã chân trần đi ra cửa, còn ho nhẹ một tiếng nói: “Anh ngồi đi, tôi đi lấy.”

Cố Duyên Chu nhắc nhở hắn: “Khoảng cách từ phòng khách tới cửa, đại khái là khoảng hơn hai mươi bước.”

Thiệu Tư không hiểu có ý gì: “… Hửm?”

Cố Duyên Chu: “Em nghĩ kỹ chưa? Nếu hối hận thì bây giờ còn có cơ hội trở về tiếp tục nằm ì trên sofa đó.”

“…”

Hắn đã không muốn quản xem đến tột cùng mình là cái dạng người gì ở trong lòng Cố Duyên Chu rồi: “… Tôi chỉ là làm biếng, không phải liệt nửa người.”

Thiệu Tư túm lấy khẩu trang ở trên kệ cửa đeo lên xong mới mở cửa ra.

Người tuổi trẻ ở ngoài đặt tay trên cửa, phòng ngừa hắn lập tức đóng lại, vội vội vàng vàng thêm vào: “Tiên sinh, chúc ngài dùng cơm vui vẻ… phiền ngài cho shipper cái khen ngợi năm sao nhé, cám ơn nhiều nha.”

Thiệu Tư cầm cơm, không hiểu khen ngợi năm sao là cái gì. Trước đây những việc này đều là Lý Quang Tông một mình xử lý, tuy rằng năng lực nghiệp vụ của hắn ta không ổn, nhưng mà lại giống như cái “rada mỹ thực”, luôn có thể ngắm trúng quanh phim trường có chỗ nào ăn ngon.

Lý Quang Tông thường xuyên ăn no rửng mỡ vỗ vỗ bụng, nấc ợ ợ, ngâm nga điệu hát dân gian sai nhịp: “Tôi đã nói với cậu rồi, cái ‘ăn’ này thật sự rất quan trọng —— mỗi ngày ăn ngon, tâm tình cũng tốt theo.”

Kết quả chính là hai người ăn rõ ràng không khác nhau lắm, Lý Quang Tông lại hệt như quả bong bóng càng ngày càng căng, thể trọng Thiệu Tư thì lại ăn thế nào cũng không thay đổi.

Đồ ăn của bữa cơm này còn coi như thông qua, chỉ là cơm ăn đến một nửa, di động Cố Duyên Chu luôn rung lên không ngừng.

Thiệu Tư ngậm thìa nhìn sang: “Không nhận hả?”

Khó khăn tiễn bước cái bóng đèn Cố Sanh, hai người ngồi cùng một chỗ ăn bữa cơm thật ngon, Cố Duyên Chu tự nhiên là không muốn bị người ta quấy rầy. Đang muốn tắt máy, trên màn hình nhảy ra một tin nhắn, trên đó là vài chữ ít ỏi, lại không khó nhìn ra hiện giờ người đại diện Trần đang bị vây trong trạng thái nóng nảy.

Trần Dương: có việc gấp! Cậu nghe coi!

Cách hai giây, Trần Dương lại gửi tới một cái: bộ ảnh tuyên truyền hai ngày trước chúng ta chụp cho Dalx xảy ra một chút vấn đề, nhìn thấy gọi lại cho tôi!

Chuyện công việc, tránh không khỏi.

Cố Duyên Chu để đũa xuống, gọi lại cho Trần Dương.

Trần Dương thật vất vả rốt cuộc nhận được điện thoại, kích động hô: “Cậu làm gì đó, giữa trưa đã gọi cho cậu hai cuộc, cũng không ai nhận.”

Cố Duyên Chu: “Giữa trưa? Có khả năng đang ở chợ mua thức ăn, nhiều người ồn ào, không nghe thấy.”

Thiệu Tư thừa dịp Cố Duyên Chu gọi điện thoại, lặng yên không tiếng động đem chiếc đũa nhắm ngay một miếng thịt cuối cùng trong đĩa.

Cố Duyên Chu nhìn hắn một cái, Thiệu Tư mặt không đỏ tim không đập loạn gắp miếng thịt kia vào trong bát ăn của mình.

Trần Dương muốn hỏi anh không có việc gì một mình chạy đến chợ làm gì, lại nghĩ chuyện phải phân nặng nhẹ, cũng không vòng vo, nói thẳng: “Đám người bên Dalx không biết đang làm cái gì, rõ ràng lúc ấy đã chụp xong, hơn nữa sau khi in ảnh ra bọn họ cũng nói không có vấn đề, hiện tại lại nói phong cách không được, bảo chúng ta tìm thời gian chụp lại.”

Hắn bàn chuyện hợp tác với nhiều nhãn hiệu như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp được loại chuyện này: “Lúc đầu tôi cự tuyệt, tôi nói chúng tôi không có nghĩa vụ gánh trách nhiệm cho việc thất trách của mấy người, huống hồ trong khoảng thời gian này nghệ nhân không có thời gian trống thích hợp.”

Cố Duyên Chu nghe, không mặn không nhạt ‘ừm’ một tiếng.

“Bọn họ nói bọn họ cũng khó xử, đều là cấp trên công ty truyền xuống —— vị giám đốc kia rất lợi hại, nhãn hiệu lớn như Dalx, bình thường đều bỏ đó không quản, nuôi thả hệt như con hoang, căn bản không để tâm, lần này không biết thế nào, hỏi bọn họ đòi hình đại diện sản phẩm mới quý này… sau khi xem xong liền nói không hợp phong cách.”

Cố Duyên Chu nói chuyện điện thoại với Trần Dương xong, cả cơm cũng không tiếp tục ăn, cầm áo khoác liền đi ra ngoài: “Tôi phải đến công ty, em ngoan ngoãn đừng có chạy lung tung.”

“Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có chuyện lớn gì, chỉ là chụp lại hai tấm ảnh tuyên truyền thôi.” Cố Duyên Chu vắt áo khoác ở khuỷu tay, đổi giày, chưa nói được hai câu đã kéo đề tài về trên người Thiệu Tư, “Gần đây bên ngoài rất nhiều lời đồn về em, Tề Minh và Dương Vũ không biết sẽ liên thủ làm ra tin tức gì, em vẫn nên tận lực giảm đi ra ngoài.”

Chờ Cố Duyên Chu ra cửa, lúc này Thiệu Tư mới để đũa xuống uống hai ngụm nước, uống hơi gấp, thiếu chút nữa bị sặc.

[Ba Thiệu, phái thực lực. Cái diễn xuất của ba cũng là không ai sánh bằng, đủ vờ vịt.]

Hệ thống âm thầm rình coi thật lâu, trực tiếp chọt rách ngụy trang của Thiệu Tư: [rõ ràng tim đập nhanh đến không chịu được, trong đầu còn rối một nùi, nổ lung tung y như pháo hoa… tôi cũng sắp bị cậu ảnh hưởng rồi.]

Trên mặt Thiệu Tư không có biểu tình gì: [tao phát tình, mày cũng phát tình à?]

Hệ thống: [hai chữ phát tình này dùng tốt đó, nhận định của cậu đối với chính mình vô cùng chính xác. Rất hình tượng, rất sinh động, mà còn thẳng thắn thành khẩn. Mặt khác tôi mạo muội hỏi một câu, vừa rồi Cố Duyên Chu chứa đầy tình ý nói câu nói kia với cậu, cậu cảm thấy thế nào?]

Hệ thống nói xong, sứt sẹo học theo hai tiếng: [kiêu ngạo lên liền hệt như biết phát sáng…]

Thiệu Tư: [mày câm miệng.]

Hệ thống cười nhạo: [Hahaha.]

Có điều qua chốc lát, Thiệu Tư nghĩ nghĩ, tổng kết một chút tâm trạng của mình: [thật ra… còn rất thích.]

Nói thật, chính là thích.

Thích đến độ hắn cũng muốn trực tiếp bỏ cái mác thần tượng xuống luôn rồi.

Thiệu Tư cũng không phải cái loại người thích chơi trò mập mờ, trong khoảng thời gian này đều suy nghĩ đáp lại Cố Duyên Chu như thế nào mới tốt.

Hệ thống vốn chỉ là ké náo nhiệt, lịch sử tình cảm của Thiệu Tư từ lúc sinh ra đã trống rỗng đến hiện tại, thật vất vả thông suốt, thế nào thì nó cũng phải chứng kiến cho kỹ, nhưng hiện tại nó lại có loại sầu não khó hiểu: [sao tôi cứ cảm thấy ba Thiệu hắt ra ngoài hệt như nước gả ra ngoài ấy.]

Thiệu Tư: [sao tao cảm thấy lời mày nói hình như có vấn đề chỗ nào đó.]

Hệ thống lại nói: [cậu thật sự nghĩ kỹ rồi hả? Vậy cậu đã nghĩ là nói như thế nào chưa, đừng chờ Cố Duyên Chu người ta vừa về đến, cậu trực tiếp há mồm chính là một câu ‘tôi có xúc động tình dục với anh’.]

[…]

Buổi tối Cố Duyên Chu trở về đã khuya, tuy rằng hắn cũng vội vã nhanh chóng làm xong công việc, nhưng mà tổng tài công ty hàng xa xỉ nước ngoài Dalx tự mình ở hiện trường giám sát —— đó là một nữ tổng tài mà trong ngoài nước đều hiếm gặp.

Ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, bảo dưỡng cực tốt. Trên người mặc một bộ đồ công sở màu trắng xám, tao nhã lại không mất nghiêm túc, ngồi ở chỗ kia không giận tự uy. Búi tóc, lộ ra một đoạn cổ tao nhã.

Thời gian chụp ảnh cũng không dài, người phụ trách ban đầu của đối phương giải thích với họ ở trong phòng trang điểm: “Không biết tại sao, Catherine tiểu thư đột nhiên từ nước ngoài bay về, chúng tôi đều không hề biết, bình thường cô ấy chưa bao giờ quản việc này… Thật sự xin lỗi, chờ xong việc, tôi mời mọi người ăn bữa cơm.”

Trần Dương nhìn nhìn sắc mặt Cố Duyên Chu, cũng không so đo nữa: “Được, vậy mấy người mau chóng nhé, thời gian của chúng tôi cũng không nhiều lắm, đều là giành giật từng giây đó.”

Nữ tổng tài tên ‘Catherine’ kia, toàn bộ hành trình không nói lời nào, chỉ là ánh mắt của cô khiến Trần Dương cảm thấy khiếp đến hoảng.

Lúc chụp ảnh xong trở về, trời đã từ từ đen xuống. Trần Dương nhịn không được, suy đoán: “Cái này không phải là, muốn quy tắc ngầm cậu chứ.”

Cố Duyên Chu đang trò chuyện wechat với cái vị tổ tông trong nhà, không ngẩng đầu lên nói: “Đoán mò cái gì vậy.”

Buổi chiều trong lúc chụp ảnh, anh và Thiệu Tư câu được câu không trò chuyện vài lần, đề tài chủ yếu quay quanh vấn đề ‘cách đấu phó bản cái game nào đó’ với lại ‘buổi tối ăn gì’.

[Ba Thiệu của mi]: ván buổi chiều tôi vốn dĩ có thể thắng, đồng đội quá ngốc.

[Ba Thiệu của mi]: với lại, anh không quá thích hợp với phòng bếp, không cần làm khó chính mình.

[Cố Duyên Chu]:…

[Cố Duyên Chu]: cơm chiều tôi bảo dì tới làm, không gặp dì ấy sao?

Hai tin nhắn của Thiệu Tư gửi vào một giờ trước, lúc ấy hết thời gian nghỉ ngơi, Cố Duyên Chu trò chuyện với hắn hai câu liền không có thời gian hồi âm nữa. Hiện tại anh trả lời, bên Thiệu Tư lại chậm chạp không có động tĩnh.

Cố Duyên Chu nhìn thời gian, cân nhắc có thể là người này đang ngủ.

Thiệu Tư đúng là đang ngủ.

Hắn tắm xong, liền nằm trên giường. Di động đặt ở bên gối, vốn đang chờ hồi âm wechat, kết quả chờ chờ liền ngủ mất.

Cố Duyên Chu trở về nhà, dì giúp việc đã làm cơm xong. Thấy anh trở về, lau lau tay, vừa vặn muốn xách túi về: “Đúng lúc, cơm mới vừa nấu xong, đồ ăn cũng đều còn nóng, không có chuyện khác dì liền đi về trước.”

Cố Duyên Chu cởi áo khoác, gật gật đầu, sau đó lại nghĩ tới một chuyện, ngăn dì giúp việc lại hỏi: “Hắn ở đâu?”

Dì ở trong phòng này bận việc gần một tiếng, không gặp được người nào, nghe vậy sửng sốt: “Ai? Trong nhà không có ai mà.”

Cố Duyên Chu đoán được đại khái, anh xoay người lên lầu, vòng đến trước cửa phòng Thiệu Tư gõ hai cái.

Phản ứng đầu tiên khi Thiệu Tư nghe được tiếng gõ cửa, là trực tiếp kéo chăn trùm lên lỗ tai.

Cố Duyên Chu đẩy cửa ra, đứng ở cửa nhìn hắn chốc lát, sau đó đi qua, kéo chăn từ trên mặt hắn xuống: “Nếu trong nhà có ăn trộm vào, đại khái em cũng chỉ lo ngủ.”

Thiệu Tư nửa mê nửa tỉnh vươn ra một chân, lộ ra bàn chân và một đoạn cẳng chân, đạp Cố Duyên Chu hai cái: “… Đừng ồn.”

Cố Duyên Chu: “…”

Thiệu Tư đang định lật người tiếp tục ngủ, mơ hồ cảm giác được gì đó, chậm rãi mở mắt ra, quay đầu liền nhìn thấy Cố Duyên Chu đứng ở bên giường. Há mồm nói ra câu đầu tiên, âm sắc có hơi khàn: “Anh về rồi à?”

Cố Duyên Chu nhìn hắn hai cái: “Dậy đi, ăn cơm.”

Thiệu Tư nắm nắm tóc, ôm chăn ngồi dậy, tạm hoãn một trận, lại giương mắt, phát hiện Cố Duyên Chu đã đi đến cửa: “Anh chờ lát.”

Nói xong, hắn lại ho nhẹ một tiếng: “Có một câu muốn nói với anh.”

Cố Duyên Chu dừng bước lại: “Hửm?”

Thiệu Tư nói thẳng: “Những lời này tôi nghĩ thật lâu, nói ra có khả năng sẽ bị đánh. Là như vầy, tuy rằng anh không đẹp trai bằng tôi, có điều tôi cảm thấy ánh mắt anh rất tốt.”

“Sợ anh nghe không hiểu, tôi tổng kết một chút… ánh mắt anh rất tốt, tôi chấp nhận anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi