VỪA TỈNH DẬY LIỀN NGHE NÓI TÔI KẾT HÔN RỒI!!!

Từ Hoàn Dương.

Thừa dịp bọn họ đang quay không rảnh, Thiệu Tư lên mạng tra một chút tư liệu về người này.

Thời gian Từ Hoàn Dương debut muộn —— đối với một người mười bảy tuổi đã thanh danh truyền xa mà nói, hai mươi ba tuổi mới debut, sáu năm cách xa nhau trong đó thoạt nhìn càng kỳ quái.

Từ sau khi Từ Hoàn Dương biến thành đối tượng nhiệm vụ, Thiệu Tư nhìn hắn ta liền cảm thấy cổ quái.

Giống như toàn thân chỗ nào cũng là điểm đáng ngờ.

Ngón tay Thiệu Tư nhẹ nhàng lướt xuống, lật đến một trang.

Lúc Từ Hoàn Dương mười sáu tuổi, nặc danh gửi một ca khúc cho công ty đĩa nhạc, ca khúc tên là «Kiếp phù du».

Bài hát này Thiệu Tư có chút ấn tượng —— dẫu rằng bình thường hắn không nghe nhạc nhiều, nhưng đối với bài hát đứng đầu đã từng nổi tiếng khắp đại giang nam bắc này, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể hừ ra vài câu.

Công ty đĩa nhạc kia làm một cái “kênh âm nhạc internet”, ước nguyện ban đầu khi thiết lập cái kênh này là rất tốt, nhưng mà mấy năm qua trong hòm thư nhồi đầy thư tự tiến cử chả ra sao, dần dần họ cũng rất ít khi lật xem.

Dù sao thì trong công ty đã có một đám tác giả ca khúc hạng nhất cố định có kinh nghiệm, hà tất hao phí thêm nhân lực vật lực đổ vào đó.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bài hát ấy sẽ giống như những bưu kiện khác, nằm ở trong hòm thư của công ty, vĩnh viễn gắn nhãn “chưa đọc”.

Nhưng mà trời xui đất khiến bị người đại diện của Từ Hoàn Dương hiện giờ —— Chu Lực đào móc ra.

Chu Lực nhiều lần đề cập trong phỏng vấn: tôi như là một kẻ lữ hành không cẩn thận đào được bảo tàng, nhạc của Hoàn Dương, thật sự chính là bảo tàng. Thiên phú của cậu ấy ở phương diện âm nhạc rất cao, có đôi khi thậm chí còn khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Chu Lực cười nói: tôi cảm thấy có khả năng cậu ấy không phải người, rất trâu bò.

Từ Hoàn Dương mười sáu tuổi sáng tác  «Kiếp phù du», công ty bỏ ra số tiền lớn mua đứt bản quyền, giao cho một nam ca sĩ nổi tiếng trong giới âm nhạc lúc ấy cầm đi làm ca khúc chủ đề của album mới, vào ngày album phát hành trực tiếp nhảy dù lên đứng đầu các bảng xếp hạng.

Lúc ấy chắc là Từ Hoàn Dương không muốn debut.

Thiệu Tư nhìn qua một vòng, loáng thoáng có chút cảm giác này.

Sau đó hắn ta cũng lục tục viết nhạc cho rất nhiều ca sĩ nổi tiếng, đương nhiên cũng có tự mình hát —— hắn có một tài khoản clone trên trang web âm nhạc official, mỗi bài hát đều đặt quyền hạn, khóa lại không cho bất cứ ai nghe.

Tận đến sau này, để kỷ niệm Từ Hoàn Dương ra mắt tròn năm năm, Chu Lực mới công bố cái clone này, còn mở quyền hạn ca khúc ra, xem như phúc lợi cho fan.

Trên giao diện dán một cái link, nhấn vào vừa vặn là trang web official kia, bài hát thứ nhất chính là sáu năm trước, hắn tự hát bài hát đầu tiên mà chính mình sáng tác, «Kiếp phù du». Lúc Từ Hoàn Dương debut tròn năm năm, Chu Lực xem tài khoản này như quà cho fan, công bố trên weibo.

XHY: [link ca khúc] bản hát thử Kiếp phù du.

Thời gian đăng: ngày 23 tháng 8 năm 2004, rạng sáng ba giờ rưỡi.

Trên đài, thợ ánh sáng đang điều chỉnh hiệu ứng đèn, Từ Hoàn Dương mặc tây trang, bộ dáng đặc biệt trầm tĩnh, hắn ngồi trước cây đàn dương cầm, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên phím đàn, vài nốt nhạc lưu loát bay ra.

Đạo diễn duỗi tay chỉ huy khắp nơi: “Camera đừng có luôn đứng đó không động đậy, cậu ở vị trí số mấy? Chỉnh âm! Thợ chỉnh âm, chờ một lát Hoàn Dương đàn xong khúc nhạc dạo, lúc chuyển tiếp lưu loát chút.”

Bất luận dưới đài có bao nhiêu hỗn loạn, Từ Hoàn Dương vẫn rũ mi mắt, bộ dạng không đếm xỉa đến, giống như tất cả ồn ào đều cách hắn đi xa vào khoảnh khắc ngón tay hắn chạm đến phím đàn.

Thiệu Tư mở bài «Kiếp phù du» đó lên, giọng Từ Hoàn Dương lúc mười sáu tuổi còn tương đối non nớt, thiết bị ghi âm cũng tương đối đơn sơ, thậm chí còn có một ít tạp âm rất nhỏ xen lẫn trong khúc nhạc dạo.

Ngay sau đó, nhạc beat từ từ nhỏ xuống, Từ Hoàn Dương há mồm hát ra câu đầu tiên khiến cho Thiệu Tư nghe mà thẳng cả lưng.

Âm sắc hắn vô cùng đặc biệt, không thể định nghĩa nó thành bất cứ một loại hình nào, nhưng tuyệt đối là khiến người ta nghe qua tai liền không quên. Nhất là cách nhả chữ, chuyển âm cũng tự thành một trường phái riêng. Không có bất cứ kỹ xảo gì, thật sự chỉ là đang yên yên tĩnh tĩnh mà hát.

Thiệu Tư nhớ trước đây lúc nhóm nhạc của hắn ra mắt, người sản xuất từng biểu lộ lo lắng với họ, không chút nào che giấu mà nói: “Các em không được. Không biết công ty nghĩ thế nào, cứ yên ổn đi con đường diễn viên phái thần tượng đi, rảnh rỗi đi thành lập nhóm nhạc nam cái gì? Các em không hát được, không hot được. Biết cái gì gọi là nhạc hay, cái gì gọi là ca sĩ giỏi không—— nhạc hay chính là hát đến tận trong lòng người.”

Tiếng ca của Từ Hoàn Dương mười mấy năm trước, thông qua internet, theo tai nghe điện thoại chậm rãi chảy vào trong lỗ tai Thiệu Tư.

Thiệu Tư lại ngẩng đầu nhìn nhìn Từ Hoàn Dương trên sân khấu —— bởi vì cách khá xa, hắn híp mắt nhìn kỹ, cũng chỉ có thể thoáng nhìn thấy mặt nghiêng bị ngọn đèn rọi có chút mông lung của Từ Hoàn Dương.

Từ Hoàn Dương cũng há miệng, khớp khẩu hình theo ca từ.

Có lẽ hắn ta không kiềm lòng nổi mà hát theo, nhưng vì hiệu quả thu âm, cái microphone trước mặt hắn ta cũng không có cắm điện.

“Ca thần hát thật sự siêu hay, ” Lý Quang Tông không kiềm được cảm thán, “Nếu như không có Cố ảnh đế, hắn tuyệt đối chính là người đàn ông đứng hạng nhất trên bảng xếp hạng nam thần của tôi.”

Thiệu Tư kéo tai nghe xuống, nghiêng đầu, mặt không đổi sắc nhìn hắn ta hỏi: “Tôi đã sớm muốn nói, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, một tên đàn ông như cậu sao cứ gay gay, cứ thích theo đuổi nam thần tượng, chưa từng nghe được tên phái nữ nào từ trong miệng cậu, con trai à đừng có giấu ba, có phải con không bình thường lắm không?”

Lý Quang Tông: “… A, cậu còn có mặt mũi nói tôi, cậu có phát hiện mình nhột nhột không.”

Lý Quang Tông lại giải thích: “Fan nam bọn tôi đều rất chính trực, thưởng thức trên nhân cách thôi.”

Thiệu Tư không cho là đúng: “Cố Duyên Chu có nhân cách gì? Nhân cách lưu manh hả?”

Lý Quang Tông: “Cậu đừng nói nữa, tôi cũng sắp thoát fan rồi  —— aizz, sao lại đầu óc đen tối như vậy chứ, tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy nhất định là hệ cấm dục, cái loại mà đặc biệt tao nhã chính nhân quân tử đó.”

Cơ mà hiện thực luôn tràn ngập các loại ngoài ý muốn.

Bất ngờ. Kích thích.

Đối với vấn đề này, Thiệu Tư không muốn nói chuyện nhiều, hắn đóng giao diện tìm kiếm, theo lời đã hứa với Trì Tử Tuấn, quay một đoạn video Từ Hoàn Dương đánh đàn dương cầm gửi qua cho cậu ta.

[Trì Tử Tuấn]: a a a a! Muốn biến thành cây đàn dương cầm kia! Muốn ảnh đánh lên em! Ngón tay lướt qua thân xác em!

[Trì Tử Tuấn]: [kích động].

“…”

Thiệu Tư để điện thoại xuống, kêu thợ trang điểm đến bổ trang, tiếp đó không chút để ý dựa vào ghế: “Fan nam mấy người, ừm, quả nhiên rất chính trực.”

Chạng vạng, quay phim thuận lợi chấm dứt, Chu Lực nói được thì làm được, thu xếp muốn mời mọi người ăn bữa cơm tạ tội.

Lý Quang Tông đã chuẩn bị tốt theo ba Thiệu về sớm, hắn thu dọn xong mọi thứ, đeo túi lên lưng, vỗ vỗ vai Thiệu Tư: “Chúng ta im ắng từ cửa sau trốn về, thừa dịp không ai chú ý tới bên này, bảo tài xế lái xe qua, mau mau mau, xoay người, chạy lẹ!”

Thiệu Tư đứng ở tại chỗ không động đậy: “Chờ một lát, cậu để tôi suy nghĩ chốc đã.”

Hắn rất buồn ngủ, chỉ muốn trở về tắm rửa một cái sau đó quăng mình trên giường liền ngủ. Hơn nữa buổi sáng lúc ra cửa Cố Duyên Chu nói sẽ đợi hắn ăn cơm chiều, nhưng bữa cơm này lại là cơ hội tốt để tiếp cận Từ Hoàn Dương.

[Đương nhiên là đi theo ăn cơm rồi.]

Hệ thống nói: [tôi nói gì có đó mà, người rơi vào bể tình, chính là không khiến người ta bớt lo.]

Thiệu Tư nói: [hiện tại trạng thái thân thể hắn không tốt lắm, vừa rồi lúc cùng lên sân khấu với hắn, cả người hắn đều nóng hổi, Chu Lực lên đài đo nhiệt độ cơ thể cho hắn, hơn ba mươi chín độ. Ăn cơm cái gì chứ, không muốn sống nữa sao.]

Lúc quay phim bọn họ có một cảnh, yêu cầu Thiệu Tư nhảy về phía trước hai bước, sau đó một tay ôm lấy cổ Từ Hoàn Dương, thuận thế đứng bên cạnh hắn, bày ra một loại cảm giác tràn ngập sức sống.

Nhưng mà tay Thiệu Tư vừa đụng tới cổ hắn, liền cảm thấy lòng bàn tay có hơi nóng, cả người Từ Hoàn Dương dường như không đứng vững mà lắc lư một chút.

Đạo diễn vừa kêu cắt, Chu Lực liền đặc biệt lo lắng từ dưới đài xông lên: “Tối hôm qua uống thuốc, rõ ràng hạ nhiệt rồi, sao lại sốt nữa.”

“Về đi, trở về ngủ.” Thiệu Tư nói xong, lại lẩm bẩm, “Nếu lúc mình phát sốt tới ba mươi chín độ mà ai còn ở bên tai mình ong ong ong ong nói đông nói tây, có lẽ mình sẽ đánh chết hắn.”

Công lực chuồn êm của hai người họ có thể nói là hạng nhất, thần không biết quỷ không hay từ phía sau lẩn mất.

Chờ những người khác thương lượng xong là nên đi đâu ăn, lúc này mới để ý, nhìn xung quanh một vòng: “Có phải còn thiếu một người không? Thiệu Tư đâu?”

Đạo diễn lắc lắc di động, trên màn hình di động rõ ràng là tin nhắn về sớm Thiệu Tư gửi tới, có lí lẽ có căn cứ, lấy cớ không hề có sơ hở: “Đã sớm nghe nói ba Thiệu này kết thúc công việc đặc biệt tích cực, vừa kêu ‘cắt’ người liền biến mất, lúc này xem như mở rộng tầm nhìn.”

Từ Hoàn Dương còn đeo khẩu trang, đạo diễn nói xong lời này, hắn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về hướng cửa sau một chốc.

Trên xe.

Lý Quang Tông đặc biệt đau lòng vì nam thần thứ hai của mình, không ngừng nói: “Đám người tổ đạo diễn cũng không thức thời một chút, người ta đã sốt thành như vậy, ca thần ngại không nói muốn về nghỉ ngơi sớm một chút, bọn họ cũng liền mặc kệ tình hình sức khỏe của người ta, còn thật sự để ca thần đi ăn cơm chung nữa.”

Thiệu Tư không hiểu lắm: “Hắn không thể cự tuyệt sao?”

“Cậu cho là trong giới có mấy ai giống cậu, không sợ đắc tội người ta không muốn kết bè kết phái, phóng mắt toàn bộ giới giải trí, chỉ mình cậu. Kiêu căng muốn chết, cũng nhờ fan thích cái kiểu này của cậu, chứ đổi thành người khác là không lăn lộn nổi ngay tắp lự.” Lý Quang Tông giải thích, “danh tiếng của ca thần ở trong giới đặc biệt tốt, tính cũng tốt, hắn cảm thấy chuyện hôm nay bị trễ đặc biệt có lỗi với mọi người… Không được rồi, vẫn tức, đau lòng quá.”

Thiệu Tư nghĩ nghĩ, mở danh sách người liên hệ ra.

Ngày hôm qua mới vừa gặp mặt Từ Hoàn Dương, xuất phát từ lễ phép, hai người chào hỏi, cũng trao đổi phương thức liên lạc. Hai người đại diện càng tích cực, mở tài khoản của hai nghệ nhân, nhanh nhẹn follow nhau một phát.

Thiệu Tư: [lần đầu tiên nói chuyện, nên thận trọng một chút.]

Hệ thống tỏ vẻ vô cùng đồng ý: [ưm.]

Sau đó hệ thống mắt mở trừng trừng nhìn cái tên đàn ông ngoài miệng nói phải ‘thận trọng’, gửi cho Từ Hoàn Dương một bản tâm đắc nhiều năm về sớm, còn gọi là “các loại phương thức chuồn êm”.

Hệ thống: [ê, chờ một lát, cậu dạy người ta làm thế nào chuồn êm cho tao nhã lại không mất phong độ, cái này gọi là thận trọng hả?]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi