VỪA TỈNH DẬY TÔI ĐÃ TRỞ THÀNH MỘT ĐỨA LẲNG LƠ ĐÊ TIỆN

Mao Cát Tường sẽ đi nói với Bạch Dư, chào anh, kỳ thực, vì em có ý đồ riêng nên mới tiếp cận anh?

____ đương nhiên không thể.

Hắn cũng không phải kiểu người đàng hoàng như Tần Ý.

Mao Cát Tường gặp phải chuyện này, não theo thói quen lại bắt đầu vận dụng hết công suất, hắn không ngừng não bổ ra các loại kết cục của bản thân, mà cái nào cũng bê bét thảm hại.

Chính là mấy cái tưởng tượng tiêu cực, phải liều mạng, không giải thích được với đối phương các thứ.

Nói thí dụ như:

Bạch Dư lẩy ra một khẩu súng, người đàn ông lạnh lùng trước đây còn nhu tình với hắn, yêu thương phút chốc biến thành hận thù. Anh sẽ đè nòng súng lên đầu hắn, tàn bạo cảnh cáo: “Mao Cát Tường, tôi nói rồi, tôi ghét nhất người khác gạt tôi, nếu cậu không phải người của thế giới này, vậy thì biến mất đi!”

Ờm, rất tốt, thiết lập tính cách của Bạch Dư trong đầu Mao Cát Tường đều tan vỡ đến long trời lở đất rồi.

Cho nên, việc Mao Cát Tường có thể làm là đăng nhập vô một website toàn dân tham gia, cùng mọi người thương thảo kế sách.

[Nguyên một cọng lông lưu lạc dị thế: Chuyện gấp đây, làm thế nào để nói với bạn giường tui không phải người của thế giới này?] rạng sáng năm giờ rưỡi, trong tianya đột nhiên có một bài post như vậy.

Ban đầu không có ai để ý tới, đến trưa, mọi người tựa hồ đều nghỉ trưa, bài post này lại không giải thích được mà lọt vào top đầu.

Bạch Dư mấy ngày nay đều rất bận, đi hết đông lại tây. Sau khi trở về từ sự kiện du thuyền, hai người là Bạch Dư cùng Đường Ngự Thiên kỳ thực đều bộn bề công việc, rất nhiều gia tộc đều bị ảnh hưởng, thanh trừ; động tĩnh lớn đến độ khiến thành phố A rung chuyển trong một đêm.

Trời mới biết Đường Ngự Thiên làm thế nào mà rút ra thời gian bồi Tần Ý chạy bộ.

Lại nói, cái ông Trình Quốc Cường kia, trải qua mấy ngày bị Đường Ngự Thiên chỉnh cơ hồ đã suy sụp, chống gậy ngủ tại băng ghế công viên, bà vợ môn đăng hậu đối lão cưới về ngược lại cũng không bị ảnh hưởng gì, sau khi ly hôn lại quay về nhà mẹ đẻ tiếp tục làm đại tiểu thư.

Nghe đâu Trình Quốc Cường cũng bỏ mặt mũi đi tìm cô ta, kết quả bị bảo vệ ngăn ngoài cửa, người vợ trẻ tuổi xinh đẹp của lão cách cửa sắt nhìn lão cười lạnh: “Tôi xem ông cũng thật khờ, ông không thể nào không rõ việc hôn nhân của tôi và ông mang tính chất thương mại đi, hiện tại ông thành ra như vậy… Sống khó khăn thì hy vọng tôi sẽ giúp đỡ ông? Tiện nói luôn, tôi cũng phải cảm ơn Đường Ngự Thiên. Mỗi ngày hầu hạ dưới thân ông, nói thực tôi không nhịn được mà mắc ói.”

Theo dân gian, thắng làm vua thua làm giặc.

Trình Quốc Cường trải qua mấy ngày chìm nổi, buổi tối lúc run lẩy bẩy nằm ngủ trên băng ghế công viên, trong mơ nhìn thấy một cánh cửa.

Đẩy mạnh một cái, là vào thời đểm lão vẫn còn chưa thăng chức nhanh như vậy, chỉ sống trong một ngôi nhà nhỏ, vừa khốn cùng vừa chán nản.

Bốn phía là vách tường, trong góc là một cái bô đựng nước tiểu, mỗi lần hè đến sẽ bị hun đến khai mù cả căn phòng, cũng may có bà ấy chăm chỉ dọn dẹp.

Trong trí nhớ… Hình như bà ấy tên là Hoàng Tiểu Phương.

Không phải là một cái tên thường thấy. (*đoạn này không chắc lắm.)

Trong mơ, Trình Quốc Cường tựa hồ như cười, mà hai hàng nước mắt lại chảy ra chua xót, thấm vào tóc mai.



Nhưng, căn bản không có ai để ý tới lão già gieo gió gặt bão này, thời gian trôi như thoi đưa, thoáng một cái đã tới chạng vạng.

“Bạch thiếu,” Đại Cơ Nhục gõ gõ cửa, “Đã năm giờ, Đường tổng ở sát vách cũng đã tan làm, hay là, ngài cũng về đi thôi?”

Hai hãng công ty đều trụ tại trung tâm thành phố, tuy rằng cũng không tính là quá gần, nhưng cũng là nhìn thấy nhau từ xa. Bởi vậy nhân viên hai bên đều biết mặt nhau, mỗi ngày không có chuyện gì làm thì sẽ so sánh, bàn luận xem quần áo công ty nhà bên hôm nay thay đổi thế nào, thời gian tan tầm ai sớm hơn ai, phúc lợi với kỳ nghỉ của công ty nhiều ít ra sao…

Mà trong những người này, Đại Cơ Nhục lại càng chú ý thời gian tan tầm của Đường Ngự Thiên hơn cả.

Mỗi ngày đều đúng giờ đi làm, lúc tan tầm thì so với ai cũng sớm hơn, thường thì cái xe thể thao khoa trương đậu ở ga ra kia 4, 5 giờ đã thấy phóng ra như bay rồi.

Không công bằng, quá không công bằng.

Bạch thiếu của bọn họ thực sự quá vất vả, lượng công việc quá mức lớn.

Đại Cơ Nhục nói xong, Bạch Dư đầu cũng không ngẩng, nói: “Đi ra ngoài.”

“…”

Nghe được tiếng cửa đóng lại, Bạch Dư mới từ đống văn kiện ngẩng đầu lên.

Tay cầm bút máy đến xuất thần.

Không phải anh không muốn về sớm một chút, về nhà để gặp lại người kia.

Nhưng anh biết, anh cần cho hắn một chút không gian.

Trong mắt Bạch Dư, Mao Cát Tường lúc này không phải là trốn tránh, em ấy chỉ là vẫn chưa biết nên đối mặt thế nào.

Người tên Mao Cát Tường này, nói ngốc thì ngốc, nhưng nói thông minh cũng thông minh, em ấy luôn biết bản thân đang trong hoàn cảnh gì, lúc đó phải khoác lên mình lớp da thế nào mới an toàn, như một con tắc kè hoa. Nhưng cũng không thể coi là dối trá, bởi vì, cho dù có khoác lên mình bao nhiêu lớp da, đều vẫn chỉ là Cát Tường của Bạch Dư.

Cho nên, khi anh thấy Mao Cát Tường tự cho là thông minh trước mặt anh, tâm tình vẫn khó giải thích được mà thấy rất tốt.

Kỳ thật, bữa tiệc rượu năm đó cũng không phải lần gặp gỡ thứ nhất của bọn họ. Có lẽ là Mao Cát Tường hoàn toàn không có ấn tượng, thế nhưng, đối với anh mà nói, từ thời khác một Mao Cát Tường tràn ngập sức sống kia xuất hiện trước mặt anh, thế giới chỉ hai màu đen trắng nơi anh mới trở nên rực rỡ sắc màu.

Hai năm trước, vào một ngày hè.

Bạch Dư có thể nói ra thời gian chính xác đến từng giây từng phút.

Chuyện kể ra cũng đơn giản, tiểu công tử vô công rồi nghề Mao gia, lúc qua đường tiện tay cứu một bé gái.

Dĩ nhiên, cũng không phải loại cứu đại nghĩa, nhảy vọt ra giữa đường, giành giật từng giây với xe tải lớn, hoàn cảnh khốc liệt gì đó.

Bạch Dư vẫn nhớ, bên phải giao lộ là một ngã ba nhỏ, người dân phụ cận có lúc sẽ quẹo xe vào ngã ba này, lúc đó chính là tình huống như thế. Vẫn là một thân áo hoodie đen, màu da hơi tái, túm cổ áo bé gái, kéo bé về sau, miễn cưỡng tránh được cái xe kia, chỉ bị sượt qua người.

Nhưng Mao Cát Tường không thể lấy được cân bằng, vì vậy cùng với bé gái ngã xuống đất, cả người trở thành tấm đệm thịt cho bé.

“Lần sau, lúc qua đường em cẩn thận một chút.” Cậu trai dáng vẻ hơi suy nhược pha chút lạnh nhạt, ngoại hình không hề tầm thường kia xoa xoa đầu bé gái, “Nếu bị đâm chết thì không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu.” (*má =))))) cháu doạ con nhà người ta thế à)

Bé gái đang muốn cảm ơn anh trai này, đột nhiên nghe thấy nửa câu sau, rùng mình một cái.

Mà anh trai này, tuy không biết nói chuyện, nhưng cũng quá đẹp trai luôn ấy.

“Em cảm ơn anh.”

Mao Cát Tường vung vung tay, ép mũ xuống, lảo đảo đi mất.

Xe của Bạch Dư vừa vặn bị chết máy tại ven đường, Đại Cơ Nhục gọi một tài xế khác, lái xe từ nhà đến đây, lúc chờ xe thấy tình cảnh như vậy, cũng chỉ là đứng bên thờ ơ quan sát không hơn.

“Bạch thiếu, tầm hai phút nữa lão Vương sẽ đến.” Đại Cơ Nhục cúp điện thoại, liền thấy Bạch thiếu nghiêng người, mắt không biết đang nhìn cái gì, anh ta cũng thuận tiện nghiêng theo xem thử.

Không có gì, cái gì cũng không có.

Mới vừa nghĩ là không có gì, cậu trai áo hoodie đen phía trước lại nhảy ra, giống như vừa xảy ra một việc bất ngờ gì, còn thốt lên: “Cái đệt!”

Sau đó, áo hoodie đen quay lại, lấy ra một cái túi gấm trong túi quần, một mặt sợ hãi: “Mẹ nó, thế mà cũng vỡ? Ngọc hetian dễ vỡ như vậy?”



Quả thực là thay đổi phong cách đột ngột.

Sau đó Bạch Dư thấy cậu ta lấy điện thoại di động ra, vừa run lập cập vừa ồn ào: “Ba ba, để con kể cho ba chuyện này.”

Cũng không biết đầu dây bên kia nói cái gì, Mao Cát Tường tiếp tục run, thân thể run dữ dội, giọng điệu ngày càng chân thực: “Ba biết con vừa gặp phải chuyện gì không, bị người cướp ngay trên đường luôn đó, nhất định là vừa thấy con ___ sinh ra đã đẹp trai ngời ngời, cả người có một loại khí chất quý tộc khó có thể ngăn cản, tên cướp kia trong biển người lại nhắm trúng ngay con… Đúng đấy, không phải nhờ có ba ba đẹp trai như vậy, thế nên con cũng thành một ông nhỏ có tiếng sao.”

Đại Cơ Nhục: “…” Ông nhỏ gì cơ, người anh em này đang nhảm cái gì vậy.

Không phải, người anh em kia nói gì không quan trọng, quan trọng là… Biểu tình Bạch thiếu có chút quái, ngoài cười nhưng trong không cười.

Mỉm, cười?!

Bên kia, hoodie đen lại tiếp tục kể lể: “Con bị cướp rồi, ba còn nhớ khối ngọc ba kêu con chuyển cho mommy không, vỡ rồi! Con tức quá trời luôn, năm triệu cũng không tính là gì, nhưng đó là tình yêu của ba dành cho mommy mà! Lúc đó con liền đạp gã một cái, rồi đuổi gã chạy suốt ba con phố!”

“… Nhưng mà chân gã ta tương đối nhanh, con thực sự sợ, nhưng ba biết đấy, thỏ nhỏ bị sói xám ép cũng phải bạo phát, vâng, lại nói, con lợi hại như vậy, không phải bởi vì có một ba ba tài giỏi sao.”

Ngày ấy, trên đường trở về, Đại Cơ Nhục phát hiện vai Bạch thiếu run nhẹ hoài, không để ý sẽ không phát hiện.

Bạch Dư lần đầu tiên biết, hoá ra có cảm xúc, hoá ra cảm thấy vui vẻ là như vậy.

Tâm trạng thoải mái.

Như thể người nọ là chất gây nghiện của anh vậy.

Mà thứ chất gây nghiện kia, lúc này đang lằm dài trên giường, lướt tianya.

Đang lướt, thấy được bốn chữ Thiên Đạo Thù Cần quen thuộc kia, hắn suy nghĩ một hồi, tại sao lại không thay ID nhỉ.

Hắn cho rằng đồng minh hồi trước lướt tianya là một việc trăm năm khó gặp, tôi coi cậu là đồng chí cán bộ kỳ cựu, lại không ngờ cậu chăm chỉ tối nào cũng lướt tianya.

Hơn nữa, đồng chí Thiên Đạo Thù Cần lần này nói một đống lớn, cái gì mà nhân sinh này cần đưa ra nhiều lựa chọn, mỗi lựa chọn sẽ đưa anh đến một con đường khác nhau, thế nhưng, đi theo con tim, phương hướng sẽ không sai...

Cuối cùng còn kết thúc bằng một chuỗi sóng lượn (* ~ là cái này), rồi còn thêm ba chữ: “Moa moa ta” ( *tôi thàiiiii =))))

Thật là doạ người.

Đồng minh của hắn nói chuyện yêu đương nên bị choáng đầu à.

Mao Cát Tường gửi tin nhắn cho anh: “Này, cậu... bị trộm số à?”

Qua mấy ngày, tốc độ tay cả Thiên Đạo Thù Cần cũng nhanh hơn một chút, lát sau đã nhắn lại: “Ha ha, không có mà:).”

Nguyên một cọng lông lưu lạc dị thế: “Ha, vậy cậu biết moa moa ta có nghĩa gì sao?” Thiên Đạo Thù Cần: “Không phải để biểu hiện ý tốt sao? Tôi thấy bọn họ đều dùng như vậy.”

Nguyên một cọng lông lưu lạc dị thế: “Được rồi, tôi phục cậu, moa moa ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi