VỪA VÀO HÀO MÔN RA KHÔNG ĐƯỢC



Edit: Su ???????????? 06/04/2021
Tiêu Chính Vũ ở bên cạnh không nói lời nào, Tiêu Kim Duy mở miệng nói: "Thanh Dao, thích cái gì liền ăn cái đó, ở đây không cần quá khách khí."
"Đúng vậy, không cần quá khách khí, coi như nhà mình vậy." Chu Tuệ Tâm nói.
Nhạc Thanh Dao gật gật đầu, "Dạ, được."
Ăn cơm xong đã 9 giờ tối.

Nhạc Thanh Dao vốn định ăn cơm xong liền đi, ai ngờ Chu Tuệ Tâm lôi kéo cô ngồi ở trên sô pha tâm sự, cô cũng không thể nói đi là đi.
Tiêu Chính Vũ cùng Tiêu Kim Duy vào thư phòng nói chuyện công ty.
Nhạc Thanh Dao nghĩ sáng mai còn phải dậy sớm hoá trang, đóng phim, vẫn luôn thất thần.
Chu Tuệ Tâm nói: "Chính Vũ cũng không còn nhỏ, mấy tháng nữa là tròn 29, bác và ba nó đều hy vọng nó có thể lập gia đình sớm chút.

Đàn ông qua 30 tuổi còn không lập gia đình thì không được."
Nhạc Thanh Dao cười khan vài tiếng, "Chính Vũ ưu tú như vậy, không sợ không lấy được vợ đâu ạ."
"Nói như vậy, trước kia bác và ba nó cũng không lo lắng chuyện tình cảm của nó.

Nhưng mà nó đối với ai cũng đều quá lạnh nhạt, lúc này mới làm bác lo lắng."
Nhạc Thanh Dao hiểu được sự lo lắng của Chu Tuệ Tâm, Tiêu Chính Vũ ngày thường đúng thật là có chút lạnh nhạt.
"Thanh Dao, về sau nếu Chính Vũ có làm chuyện gì khiến cháu không vui thì cứ nói với bác.

Bác sẽ giúp cháu dạy dỗ nó." Chu Tuệ Tâm nói: "Đừng chuyện gì cũng để ở trong lòng, sẽ làm ảnh hưởng tới tình cảm."

Chu Tuệ Tâm nói có ám chỉ, Nhạc Thanh Dao hiểu được.

Nhưng lúc này cũng không thể nói thật, cô và Tiêu Chính Vũ kỳ thật là diễn kịch.
"Bác gái, cháu cùng Chính Vũ bình thường không có gì mâu thuẫn."
Chu Tuệ Tâm vui vẻ mà cười cười, "Không mâu thuẫn đương nhiên là tốt nhất."
Hơn mười giờ, Tiêu Chính Vũ rốt cuộc từ thư phòng ra tới, đi xuống cầu thang, ngồi xuống sô pha.
Nhạc Thanh Dao vài lần dùng ánh mắt ý bảo hắn, muốn hắn hỗ trợ, nhưng Tiêu Chính Vũ thờ ơ.
10 giờ rưỡi, Chu Tuệ Tâm nói: "Hôm nay quá muộn, Thanh Dao, hôm nay cháu ngủ lại đi."
Nhạc Thanh Dao mặt cứng đờ mà cười cười, liếc mắt nhìn Tiêu Chính Vũ, " Ngày mai cháu còn phải đóng phim, vẫn là về khách sạn đi ạ."
"Giờ này rồi, nếu lại trở về khách sạn, thì cũng 2,3 giờ sáng mất rồi, vẫn là đêm nay nghỉ ngơi ở đây, ngày mai lại chạy về phim trường."
Nhạc Thanh Dao nghĩ nghĩ, đúng thật là vậy.
Chu Tuệ Tâm đứng lên nói: "Thời gian cũng không còn sớm, hai đứa nghỉ ngơi sớm đi."
Nhạc Thanh Dao ngốc nghếch hỏi, "Cháu ngủ ở phòng nào ạ?"
Chu Tuệ Tâm dùng cằm ý bảo Tiêu Chính Vũ, "Đương nhiên là phòng của Chính Vũ rồi."
Nhạc Thanh Dao: "......"
Chu Tuệ Tâm thấy phản ứng của Nhạc Thanh Dao, khanh khách mà cười vài tiếng, "Không phải hai đứa còn chưa từng ở cùng phòng chứ?"
Nhạc Thanh Dao mặt không đỏ tim không loạn mà đáp: "Không phải, đã từng ạ."
" Nếu đã từng ở cùng nhau thì ở nhà sao lại phải phân phòng chi nữa."
"Dạ." Nhạc Thanh Dao xấu hổ mà cười cười.
Phòng của Tiêu Chính Vũ xa hoa giống như cô tưởng tượng, so với tưởng tượng còn sạch sẽ hơn.


Nhạc Thanh Dao liếc mắt một cái liền thấy được sô pha đơn gần cửa sổ sát đất, cô chỉ chỉ sô pha, "Tôi ngủ sô pha là được."
"Có ngủ cũng là tôi ngủ." Tiêu Chính Vũ bỏ áo khoác, mở tủ quần áo treo vào.
Nhạc Thanh Dao qua chiếm lấy sô pha, "Anh đừng đoạt với tôi, tôi thích ngủ sô pha."
Tiêu Chính Vũ nhìn cô, "Ở trước mặt tôi, em có thể ích kỷ hơn một chút."
Nhạc Thanh Dao cười cười, "Tôi hiện tại đã đem anh chiếm thành của riêng, có tính là ích kỷ không?"
Tiêu Chính Vũ không nói, trên mặt có ý cười nhàn nhạt.
Nhạc Thanh Dao từ trong túi móc ra một đồng tiền xu, "Nếu không như vậy đi, công bằng mà nói, tung tiền xu quyết định ai ngủ giường, ai ngủ sô pha."
Tiêu Chính Vũ: "......"
"Chính diện hướng về phía trước tôi ngủ giường, chính diện xuống phía dưới tôi ngủ sô pha." Nhạc Thanh Dao hướng lên trên tung tiền xu, tiền xu rơi xuống, tiếp ở lòng bàn tay, mở ra vừa thấy, cô nhe răng cười, "Xem ra, là trời định tôi phải ngủ sô pha."
Ngoài cửa có người gõ cửa, Tiêu Chính Vũ xoay người đi mở cửa, ngoài cửa là Chu Tuệ Tâm.
Chu Tuệ Tâm đi vào phòng, "Thanh Dao."
Nhạc Thanh Dao nghe được có người kêu mình, từ trên sô pha đứng lên, "Bác gái."
Chu Tuệ Tâm trên tay cầm một bộ quần áo, "Bác mới vừa xem hình như cháu không mang quần áo tới đây, bác có một bộ áo ngủ mới vẫn chưa mặc.

Cháu mặc tạm nhé."
Nhạc Thanh Dao duỗi tay tiếp nhận, "Cảm ơn bác gái."
Chu Tuệ Tâm nhìn con trai, lại nhìn nhìn Nhạc Thanh Dao, "Bác đây không quấy rầy các cháu nữa."
Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Chờ Chu Tuệ Tâm đi rồi, Tiêu Chính Vũ chỉ chỉ, "Phòng tắm ở bên kia."
"À, được." Nhạc Thanh Dao hôm nay đóng phim mặc đồ cổ trang vừa dày vừa nặng, ra không ít mồ hôi, cầm áo ngủ tơ tằm mà Chu Tuệ Tâm đưa đi vào phòng tắm.

Nhạc Thanh Dao tắm xong, thay một bộ quần áo khác, thân thể thoải mái hơn nhiều.
Tiêu Chính Vũ ngồi ở trên sô pha, mở laptop xử lý bưu kiện.
Nhạc Thanh Dao tắm ra tới, nói với hắn: "Tôi xong rồi, Anh đi tắm đi."
Tiêu Chính Vũ lên tiếng, khép lại laptop.
Chờ Tiêu Chính Vũ từ phòng tắm ra, Nhạc Thanh Dao nghiêng người ngủ trên sô pha rồi.
Ở trên xe ngủ ba tiếng, bây giờ lại ngủ say đến như vậy, Nhạc Thanh Dao một ngày đóng phim chắc hẳn rất mệt.
Thân thể nhẹ bẫng, Nhạc Thanh Dao từ từ chuyển tỉnh, phát hiện mình nằm trong vòng tay của Tiêu Chính Vũ, kinh ngạc một chút, "Làm, làm cái gì vậy?"
"Đi lên giường ngủ."
Nhạc Thanh Dao phản ứng lại, "Không cần, chúng ta là đồng minh, anh đừng khách khí với tôi."
Tiêu Chính Vũ đắp chăn lên người cô.
Nhạc Thanh Dao từ trong chăn vươn tay, kéo lấy vạt áo Tiêu Chính Vũ, "Giường còn rộng như vậy hay là chúng ta cùng nằm.

Dù sao, chúng ta cũng sẽ không làm cái gì."
Tiêu Chính Vũ nhìn cô, cười khẽ, "Tôi phát hiện cô một chút ý thức tự bảo vệ mình cũng không có."
"Ha? Cái này......!Bởi vì là tôi yêu cầu anh cùng tôi diễn kịch, không có lý do lại khiến anh chịu ủy khuất." Sô pha kia chỉ có thể ngồi ngủ, nếu thật sự ngủ cả đêm, chất lượng giấc ngủ khẳng định không tốt, ngày hôm sau còn sẽ bị đau eo, đau người.
Nhạc Thanh Dao nhìn sắc mặt của hắn, buông lỏng tay ra, "Nếu anh để ý thì thôi."
Tiêu Chính Vũ nói: "Tôi chưa nói để ý."
Tiêu Chính Vũ vòng qua giường, nằm xuống phía bên kia.

Một cái giường độ rộng vì 1 mét 8, Tiêu Chính Vũ cùng Nhạc Thanh Dao mỗi người một bên, ở giữa thừa ra khoảng 60cm.
Nhạc Thanh Dao nghiêng người, chỉ chỉ vị trí ở giữa, "Lấy nơi này làm giới hạn, tôi và anh đều không thể lướt qua."
Tiêu Chính Vũ nghiêng nghiêng đầu, "Ừ."
"Vậy ngủ đi." Nhạc Thanh Dao trở mình, lại tiếp tục ngủ.
Trời sắp sáng, Tiêu Chính Vũ tỉnh lại, trên ngực gác một cánh tay, hơi thở ấm nóng của người bên cạnh phả vào cổ, gối đầu cũng bị chiếm một nửa.

Tiêu Chính Vũ: "......"
Anh nhớ rõ trước khi ngủ, Nhạc Thanh Dao còn ở bên trái, hơn nữa nói không thể vượt qua, vậy mà chỉ qua mấy tiếng, cô nàng đã lăn lại đây.
Trời cũng mới tờ mờ sáng, cầm lấy di động ở tủ đầu giường nhìn thời gian, mới 5 giờ.
Người bên cạnh ngủ đến ngon lành, Tiêu Chính Vũ giúp cô chỉnh lại chăn, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Vào đoàn phim hơn một tuần, mỗi ngày đúng 6 giờ rời giường hoá trang, Nhạc Thanh Dao đồng hồ sinh học đã có ký ức, 6 giờ hơn một chút liền tự nhiên tỉnh.
Vừa mở mắt, bên cạnh là một khuôn mặt ngũ quan tinh xảo, đôi mắt cô mở to, yên lặng mà quay đầu lại, hiện tại vị trí nằm của mình cách ngày hôm cực xa.

Chiếc giường 1 mét 8 mà cô cùng Tiêu Chính Vũ chỉ nằm mất 90cm, còn có nửa giường trống không.
Nhạc Thanh Dao thấy hắn chưa tỉnh lại, thật cẩn thận mà dịch về chỗ cũ.

Trong quá trình đó, Tiêu Chính Vũ trước sau không tỉnh, cô mới yên tâm.
Vừa rồi ở khoảng cách gần thấy được làn da của Tiêu Chính Vũ, Nhạc Thanh Dao ghen ghét chết đi được, da còn đẹp hơn da cô.
Nhạc Thanh Dao động tác thực nhẹ mà xuống giường, vào phòng tắm thay bộ quần áo, khi ra ngoài, Tiêu Chính Vũ đã tỉnh.
Nhạc Thanh Dao có một chút chột dạ, nghĩ thầm hắn hẳn là không biết tối hôm qua cô ôm hắn ngủ đi.

________
Lần đầu edit, có gì sai sót mong mọi người thứ lỗi.

Nếu phát hiện lỗi sai chính tả hoặc câu văn không đúng thì các bạn hãy cmt để mình sửa nhé.

Cảm ơn mọi người đã đọc.

Nhớ nhấn ???? cho mình nha❤.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi