VƯỜN HOA CỦA ANH CHU - TRI TIỂU NGƯ

Một tháng sau, cuộc thi "Cúp Xuân Hoa" kết thúc, Khúc Tiểu Mi giành được giải ba, mọi người hẹn nhau đi ăn thịt nướng để ăn mừng, vì vậy họ đến quán thịt nướng lớn nhất thành phố.

Quán thịt nướng buổi tối đông nghịt người, bốn người họ ngồi ở vị trí ngoài trời, trong không khí ồn ào náo nhiệt, rất dễ bị cuốn hút, họ cùng nâng ly, hô to: "Nào nào nào, chúng ta nâng ly, chúc mừng bạn Khúc Tiểu Mi của chúng ta đoạt giải!"

"Chúc mừng chúc mừng, giỏi quá giỏi quá!"

"Khúc Tiểu Mi, mau nói vài lời cảm nghĩ đi nào?"

"Được được được, chờ chút nhé. Để tớ chuẩn bị đã."

Bên đường phố, một chiếc xe hơi màu đen đỗ bên đường đã được một lúc, Chu Nghi vô tình liếc nhìn qua, cửa sổ từ từ hạ xuống.

Thấy người ngồi trong xe, Chu Nghi sững sờ.

Người trong xe nói với người ngồi ở ghế phụ phía trước một câu, "Cậu đi tra xem cô gái ngồi cạnh Chu Nghi là ai."

"Vâng."

"Đi gọi Chu Nghi lại đây."

"Vâng."

Ngay sau đó, có người xuống xe, đi về phía họ.

"Anh Chu Nghi, anh làm sao vậy?"

Hoa Tình phát hiện Chu Nghi có vẻ không ổn, nhìn theo ánh mắt anh. Một người đàn ông mặc vest đi tới, cung kính gật đầu với Chu Nghi.

"Chủ tịch bảo cậu qua đó một chút."

Không hề hỏi ý kiến anh, cứ như đang ra lệnh.

Hoa Tình có chút lo lắng, người trong xe là ai? Lúc cô nhìn sang thì cửa sổ đã được kéo lên rồi.

"Các em cứ ăn trước đi, anh qua đó một chút."

"Anh Chu Nghi?"

Chu Nghi mỉm cười, "Không sao đâu, anh về ngay."

Chu Nghi đi rồi rất lâu mới trở lại, trở về mà không nói anh đã gặp ai, nói chuyện gì.

Sau đó Hoa Tình lại hỏi một lần nữa, Chu Nghi dùng chuyện khác để chuyển hướng câu chuyện, Hoa Tình liền hiểu ra.

Ngày hôm đó, Hoa Tình ngồi trên ghế đu đưa dưới mái hiên vẽ tranh, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng xe chạy, không lâu sau có người không gõ cửa đã đẩy cửa bước vào.

Người tới bước qua cánh cổng đầy hoa tử đằng, đeo kính, dáng vẻ nho nhã lịch sự  nhưng lại lạnh lùng kiêu ngạo, ngũ quan gần như giống hệt Chu Nghi, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt. Hoa Tình thầm nghĩ, đến khi anh Chu Nghi già đi cũng sẽ phong độ và quyến rũ như vậy.

Hoa Tình lập tức đặt iPad xuống đứng dậy, cung kính và ngoan ngoãn. "Chú Chu, chào chú."

"Cháu nhận ra ta."

"Đương nhiên rồi, chú và anh Chu Nghi rất giống nhau, nhìn một cái là biết là hai cha con. Chú đến tìm anh Chu Nghi phải không, hôm nay anh có lịch chụp ảnh nên ra ngoài rồi, tối mới về."

"Ta đến gặp cháu."

"Gặp cháu?"

Chu Tín không trả lời, đi một vòng quanh sân, trêu chọc những con cá trong bể cá, rồi đi vào nhà, lại đi một vòng trong nhà, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bức ảnh chụp sinh nhật hồi nhỏ của Chu Nghi.

Trong bức ảnh đó tuy không có ông, nhưng người chụp ảnh là ông.

Ông cầm bức ảnh lên, nhìn một lúc rồi quay đầu nhìn Hoa Tình.

"Là cháu thì thôi, mẹ của Chu Nghi rất thích cháu."

Trái tim vốn đã căng thẳng của Hoa Tình đột nhiên thắt lại, lời ông ấy là có ý gì?

"Nó vì cháu mà giao một số bằng chứng của Vi thị cho Trương Đông Vĩ, sau đó lại viết tuyên bố không nhận bất kỳ món quà nào của ta. Biểu cảm lúc đó giống hệt lúc nó ký tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế trước mặt Trịnh Hà Nghi, đều có phần giống chú."

Ông dùng giọng nói bình tĩnh không gợn sóng nói ra những lời này, nhưng lại khiến Hoa Tình trong cái nóng oi bức của mùa hè cảm thấy lạnh sống lưng.

"Cháu không cần sợ. Cứ coi như chú chỉ về thăm nhà cũ." Chu Tín đột nhiên chuyển chủ đề, "Hai đứa định khi nào kết hôn? Chu Nghi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên kết hôn rồi, đến lúc đó đám cưới để Hoa Quế Bình tổ chức long trọng một chút."

"Chú sẽ tham dự sao ạ?"

Hoa Tình biết Chu Nghi khao khát tình cảm gia đình, nhưng lại không muốn gặp ông.

Chu Tín đương nhiên biết cô đang lo lắng điều gì, giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng.

"Cháu gọi chú một tiếng ba, chú có thể không tham dự. Và cũng đồng ý hai đứa ở bên nhau."

Hoa Tình nở nụ cười, "Ba. Cảm ơn ba."

Đôi mắt vốn lạnh lùng của Chu Tín hơi chớp động, "Cháu và ba cháu không giống nhau chút nào, đứng cạnh nhau cũng không nhìn ra là cha con."

"Cháu giống mẹ cháu hơn."

"Ừm." Chu Tín gật đầu, "Chu Nghi cũng giống mẹ nó hơn."

Ông ấy nói về tính cách, cô ấy nói về ngoại hình.

"Được rồi, chú đi đây."

"Ba, ba đi đường cẩn thận."

Sau khi chắc chắn Chu Tín đã đi hẳn, Hoa Tình nằm vật xuống ghế đu đưa, vẫn chưa hết sợ hãi mà liên tục lắc đầu.

"Quá đáng sợ, quá đáng sợ. Áp lực lớn đến mức suýt chút nữa thì không thở nổi."

Cô cầm chiếc quạt bên cạnh quạt cho mình, chiếc quạt điện màu trắng bên cạnh cũng đang quay kêu vo vo, dần dần cô bình tĩnh lại, rồi từ từ ngủ thiếp đi và mơ thấy giấc mơ:

Năm 2008, mùa hè.

Mặt trời chói chang.

Hoa Tình đứng trên ghế dựa vào ban công nhìn về phía nhà Chu Nghi, một chiếc xe hơi màu đen đỗ trước cửa nhà, ba mẹ Chu Nghi, Chu Tín và Lý Dung xuống xe, tay cầm bánh kem và quà, trên mặt đều lộ vẻ mệt mỏi.

Hoa Tình nhớ lúc đó cô không để ý đến khuôn mặt của họ, chỉ chăm chú nhìn vào chiếc bánh kem mà mẹ Chu Nghi đang cầm.

Cô vui vẻ chạy xuống cầu thang, chạy về phía nhà Chu Nghi.

Lý Dung lấy máy ảnh đưa cho Chu Nghi, "Tèng teng, con xem, chúng ta mua cho con cái gì? Chiếc máy ảnh con hằng mong ước đó!"

Chu Nghi hào hứng nhận lấy máy ảnh, sờ mó một lúc rồi chụp một bức ảnh về Chu Tín và Lý Dung, trong ảnh nụ cười của hai người đều có chút gượng gạo, nhưng cậu thiếu niên lúc đó vừa nhận được chiếc máy ảnh mình ao ước bấy lâu, sự hào hứng và vui mừng đã che khuất sự chú ý của cậu, không hề để ý đến vẻ mặt không ổn của họ.

"Rảnh thì ba sẽ dạy con chụp ảnh." Chu Tín nói.

"Ba thực sự có rảnh không? Tối nay ba mẹ về luôn phải không?"

Chu Tín và Lý Dung nghe thấy lời Chu Nghi, nụ cười biến mất, sự hối hận và áy náy xuất hiện trên khuôn mặt họ.

"Giờ công ty mới bắt đầu, công việc bận rộn quá nhiều. Nhưng không sao, ba và mẹ đã bàn bạc rồi, con cũng đã tốt nghiệp tiểu học rồi, cấp hai sẽ theo ba mẹ lên thành phố học."

"Không cần thiết phải lên thành phố học, các con làm ăn bận rộn như vậy, nó theo các con lên thành phố thì các con có thời gian chăm sóc nó không? Mẹ thấy cấp hai vẫn nên học ở thị trấn, đợi đến cấp ba rồi lên thành phố."

"Cũng được. Vậy thì nghe lời mẹ." Chu Tín nói, "Mở bánh kem đi?"

"Mở đi."

"Đừng cắt vội, thắp nến đã, cùng nhau chụp bức ảnh. Để ba chụp."

Chu Tín nhận lấy máy ảnh, Chu Nghi đứng ở phía trước nhất, mẹ và bà của cậu đứng phía sau, tay đặt lên vai Chu Nghi.

"Được rồi, một hai ba, chụp!"

"Hi hi!"

Chớp một cái, khoảnh khắc này đã được lưu giữ lại. Bên cạnh bức ảnh gia đình ba người lại thêm ảnh cậu bé cái đầu tròn trịa đáng yêu.

"Êy? Tiểu Hoa Tình?"

"Hi hi, chào chú, chào dì, chào bà!" Hoa Tình cất giọng lớn chào hỏi.

"Ngoan. Sao cháu lại đến đây? Ba mẹ cháu đâu?"

"Ông ngoại bị ốm nhập viện, ba mẹ cả ngày phải đi bệnh viện chăm ông ngoại."

"Ồ, vậy cháu ở nhà với bà đúng không?"

"Dạ." Hoa Tình cắn ngón tay nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem trên bàn, "Hôm nay là sinh nhật của anh Chu Nghi phải không ạ? Bánh kem đẹp quá!"

Lý Dung dịu dàng cười, "Cùng ăn bánh kem đi, ngon lắm đấy!"

"Dạ." Hoa Tình cười híp mắt, khóe miệng nhếch lên.

Đây là giấc mơ, Hoa Tình nhận ra mình đang mơ.

Lúc đó, không ai ngờ rằng, bà của Chu Nghi một tháng sau đột nhiên bệnh nặng qua đời, cuối cùng Chu Nghi vẫn được đón lên thành phố để học.

Ngày rời đi, Hoa Tình tình cờ dựa vào ban công nhìn về phía nhà Chu Nghi, thấy ba mẹ Chu Nghi bê từng kiện hành lý từ trong nhà ra để lên xe, cô đột nhiên nhận ra điều gì không ổn, đôi chân ngắn chạy rất nhanh, lập tức chạy đến trước mặt Chu Nghi.

"Anh Chu Nghi đi đâu vậy?"

Lý Dung thấy Hoa Tình, ngồi xổm xuống mỉm cười nói với cô, "Anh đi thành phố học rồi, cháu đến đây tạm biệt anh à?"

"Mèo nhỏ tham ăn, tạm biệt nhé!"

"Vậy anh Chu Nghi khi nào về? Ngày mai về không?"

Lý Dung cười, "Không về nữa đâu."

Tại sao? Tại sao đi thành phố học lại không về nữa? Hoa Tình mở to đôi mắt ngạc nhiên, nước mắt sắp rơi xuống.

"Vì chúng ta chuyển nhà rồi mà, Hoa Tình cũng phải cố gắng học hành, đợi sau này lớn lên, thi đậu vào trường ở thành phố, có thể đến tìm anh chơi."

"Ồ." Hoa Tình không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, "Cháu sẽ cố gắng học tập thật giỏi."

Cậu vui vẻ ngồi lên xe, chiếc xe chở cậu dần dần biến mất ở cuối con đường bê tông.

Hoa Tình đột nhiên bật khóc, "Anh Chu Nghi!"

Cô đuổi theo chiếc xe, nhưng chiếc xe không đợi cô, người ngồi trong xe cũng không để ý đến cô. Lúc đó Chu Nghi rất vui, vô cùng vui mừng, cuối cùng cậu cũng có thể sống cùng ba mẹ rồi, hoàn toàn không biết Hoa Tình đang đuổi theo phía sau.

Khi ba mẹ Hoa Tình từ thành phố về tìm cô thì phát hiện cô đang ngồi xổm ở cửa khóc.

"Tình Tình làm sao thế? Sao ngồi đây khóc?"

"Mẹ ơi, ba ơi, sao anh Chu Nghi đi thành phố học lại không về nữa? Thành phố có yêu quái ăn thịt anh Chu Nghi không?"

Ba mẹ Hoa Tình nhìn nhau, "Anh Chu Nghi sẽ không bị ăn thịt đâu, có ba mẹ anh ấy bảo vệ, anh ấy sẽ không sao đâu."

"Vậy sao anh Chu Nghi phải đi thành phố học, ở đây không học được sao?"

"Ở đây không có ai chăm sóc anh ấy, chuyển đến thành phố sống cùng ba mẹ, mới có người chăm sóc anh ấy."

"Tại sao? Anh Chu Nghi không thể đến nhà chúng ta ở sao? Ba mẹ có thể chăm sóc anh Chu Nghi, con cũng có thể chăm sóc anh Chu Nghi!"

Ba mẹ Hoa Tình nhìn nhau cười, "Đương nhiên là trẻ con phải ở với ba mẹ rồi. Con có muốn ở với ba mẹ người khác không?"

"Không muốn."

"Đúng rồi đó."

"Vậy con cũng lên thành phố ở, lên thành phố học, con sẽ cố gắng học hành thật giỏi!"

"Được, con bé Hoa Tình của chúng ta cũng đến tuổi đi học rồi."

"Ba Hoa bế Hoa Tình lên," Vậy chúng ta về nhà thôi."

Hoa Tình nhìn lại phía sau, cửa nhà đóng chặt, anh Chu Nghi không còn nữa, cô không thể vào trong chơi nữa, sô cô la cô giấu dưới gầm bàn cũng không lấy được, chú cá vàng chôn trong chậu hoa cũng không nhìn thấy nữa.

"Hu hu hu, anh Chu Nghi......"

"Hoa Tình, Hoa Tình?"

Hoa Tình đột nhiên tỉnh dậy, thấy Chu Nghi đứng bên cạnh cúi người gọi cô liền sững sờ.

"Sao lại khóc? Mơ thấy ác mộng à?"

Hoa Tình dụi mắt, đầu ngón tay ướt át, "Ừm. Mơ thấy hồi nhỏ anh đi, ngày ba mẹ đón anh đi, em khóc ở cửa nhà anh rất lâu."

Chu Nghi sững sờ, "Em khóc ở cửa nhà anh?"

"Ừm."

Chu Nghi cúi xuống nhẹ nhàng hôn đi nước mắt ở khóe mắt cô, "Không sao đâu, lần này anh không đi nữa. Có em rồi, anh sẽ không đi đâu nữa."

Hoa Tình đột nhiên thấy mũi cay cay, ôm lấy Chu Nghi. Sao cô lại mơ giấc mơ này, phải chăng là vì vừa gặp ba của Chu Nghi?

"Anh Chu Nghi, ngày mai chúng ta đi gặp ba mẹ em nói chuyện đăng ký kết hôn nhé?"

"Được, thực ra anh đã chuẩn bị xong rồi, đang định nói với em."

Hoa Tình ngọt ngào hôn lên khóe miệng Chu Nghi, "Đăng ký rồi, phải gọi là anh Chu rồi."

Chu Nghi cười, nắm lấy tay cô đeo nhẫn cầu hôn, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, "Chúc mừng tân hôn, bà Chu."

Hoàn!!

Editor: Kites

Nguồn: Tấn Giang

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi