VƯƠNG GIA LÃNH KHỐC VƯƠNG PHI NHIỀU CHUYỆN



Một tháng trôi qua trong nháy mắt, vết thương trên người đã dần dần khép miệng, tên Lạc Vương gia kia chưa từng xuất hiện một lần, điều này khiến thần kinh Mặc Vũ cũng thả lỏng, bớt cảnh giác. Khí hậu Phong quốc ôn hòa, không có mưa phù kéo dài như mùa xuân, cũng không nóng bức như mùa hạ. Nàng tựa người vào ghế duỗi thẳng chân, mắt hơi khép lại, thả lòng mình vào với trời xanh.
“Vũ Nhi “
Mặc Vũ còn chưa để hồn bay bổng được bao xa thì trên người đã cảm nhận được một vòng tay ấm áp. Mặc Vũ không tức giận nhíu mày, nàng không thích kiểu ôm ấp vồ vập này một tí nào. Đang định cho kẻ láo xược kia một đạp, nàng ngước lên nhìn thì không ngờ đối diện lại là ánh mắt chan chứa tình yêu thương. Ặc ặc. Hóa ra là soái ca, khôi ngô tuấn tú, phong độ có thừa, rớt nước miếng ~ing.
“Soái ca, ngươi là ai, ta biết ngươi sao?” Mặc Vũ chớp mắt hỏi hắn, bộ dạng rất đáng yêu.
Người vừa tới hơi thoáng run sợ, chậm rãi buông tay, khó hiểu nhìn nàng, sau đó nghẹn ngào nói: “Vũ Nhi, ta là đại ca Mặc Phong, muội sao vậy? Thải Nhi, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?” Hắn xoay người về hướng Thải Nhi hỏi lớn tiếng.
“Thiếu gia, người cứu tiểu thư đi, từ ngày tiểu thư đi lấy chồng, chưa có hôm nào là không bị Vương gia đánh cả. Lần trước còn hôn mê mười ngày, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, mà sau khi tiểu thư tỉnh lại thì quên sạch mọi thứ.” Thải Nhi vừa khóc vừa nói, quỳ trên mặt đất mà dập đầu, nước mắt tí tách rơi xuống, trông đáng thương vô cùng.
Từ đầu đến cuối Mặc Phong chỉ im lặng lắng nghe, nhưng Mặc Vũ cảm giác được hắn đang tức giận, cổ tay nàng càng ngày càng bị xiết chặt trong bàn tay của hắn, còn nghe được cả âm thanh răng rắc của xương.

“Ca ca, người đừng nghe Thải Nhi nói bừa, Vương gia đối xử với muội rất tốt, lần trước là Vũ Nhi ham chơi chọc giận Vương gia, nên mới bị phạt, không thể trách Vương gia .” Mặc Vũ nói xong trừng mắt nhìn Thải Nhi một cái, Thải Nhi lập tức ngậm miệng lại.
Sau một lúc lâu im lặng, Mặc Phong mới mở miệng nói: “Vũ Nhi à, muội không phải giấu đâu, hắn là người thế nào chẳng nhẽ ca ca lại không biết, hận thù đã sớm che mắt hắn, hắn lấy muội vì muốn tra tấn muội, muội có biết không?” Mặc Phong nói xong thấy lòng nghẹn ngào, từ nhỏ đến lớn Vũ Nhi đều ở trong nhà, chưa từng một lần bước chân ra khỏi cửa, chưa nếm trải sự đời. Sao có thể chịu đựng được những việc này chứ?
Vì tra tấn nàng? Nghe đến câu này, Mặc Vũ không khỏi tự mỉm cười, xem ra về sau khó có một ngày bình yên.
Nhẹ nhàng nhìn lên, Mặc Phong làm cho nàng đau lòng quá. Khuôn mặt đối diện thoáng chút lệ. Nàng nhớ tới câu, nam nhi có thể rơi máu chứ không rơi lệ mà không khỏi xót xa. Ánh mắt nhìn vào một khoảng xa xăm nào đó, nàng nói: “Ca ca, Vũ Nhi biết tự bảo vệ bản thân, ca ca không lo lắng cho Vũ Nhi.” Nàng nhỏ nhẹ trả lời, nàng không biết rằng làm thế này lại càng khiến Mặc Phong thêm đau lòng.
Hai huynh muội cứ ôm chặt lấy nhau như vậy, mong thời gian mãi ngừng trôi.
“Chậc chậc, quả là tình nghĩa huynh muội, ai không biết có khi lại tưởng rằng đây là tình yêu nam nữ.” Một tiếng trêu chọc vang lên.
Mặc Vũ hơi hoảng loạn, nàng biết người vừa nói chẳng có chút gì gọi là thiện cảm đối với nàng.

Mặc Phong buông tay vội chạy đến trước mặt người vừa nói, thô lỗ túm áo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đã làm gì Vũ Nhi mà biến nàng ra nông nỗi này?” Lý Vân Lạc không thèm đẩy ra, mặc kệ kẻ đang túm áo mình, dùng ánh mắt khinh thường mà quét lên người Mặc Vũ.
Hắn chính là Lạc Vương gia? Đã rất nhiều lần nàng tưởng tượng cảnh hai người gặp nhau nhưng không thể ngờ tình huống lại như vậy. Hắn thật sự rất tuấn tú, đôi môi hơi hơi cong lên, khí phách hiên ngang. Mặc Vũ ngây người ra ngắm nhìn vẻ đẹp ấy.
“Tiện nhân đúng chỉ là tiện nhân, bổn vương đã dùng mọi cách tra tấn cô ta, vậy mà vẫn một lòng yêu bổn vương.” Nói xong, hắn cười lên một cách ngạo mạn, thuộc hạ đi theo cũng cười to phụ họa.
Nàng làm sao vậy? Chẳng lẽ còn ảo tưởng hắn coi trọng nàng. Người hắn yêu là Mặc Vân, sẽ không bao giờ có chuyện hắn yêu nàng đâu. Mặc Vũ tự giễu cợt khi bản thân, xua đi cái ý tưởng ngu xuẩn này.
“Lý Vân Lạc, ngươi có còn là người không khi ra tay với một nữ nhi yếu đuối?” Mặc Phong lại làm khó dễ.
Lý Vân Lạc không hề biểu lộ cảm xúc, nhẹ vung tay lên, chỉ một động tác đã thoát khỏi Mặc Phong. Rồi sau đó ngồi trên ghế đá, vỗ tay, một đám tỳ nữ tiến lên xoa vai nắn chân cho hắn, rất thích thú, một lúc lâu sau mới nói: “Yếu đuối? Vậy năm xưa lúc các ngươi giết con ta có nghĩ nó vô tội không, đã từng nghĩ Vân Nhi cũng là nữ nhi yếu đuối chưa?”

Mặc Phong trầm mặc một lúc lâu, rồi sau đó nói một câu: “Bất kể thế nào chăng nữa, có ta ở đây ngươi đừng hòng động tới một cọng tóc của Vũ Nhi.”
“Vậy sao? Ta đây muốn xem ngươi bảo vệ cô ta như thế nào. Người đâu, bắt Mặc Phong lại.”
Mặc Phong võ công không kém, nhưng bên cạnh Lý Vân Lạc có nhiều cao thủ,đánh chưa được vài chiêu đã bị bắt lại.
“Lý Vân Lạc, ngươi có coi Vương pháp ra gì không?” Mặc Phong bực tức hét lớn.
“Vương pháp? Bổn vương chính là vương pháp, nhanh, đưa tiện nhân kia ra đánh 100 trượng cho ta.” Hắn nói xong liền đi về phía Mặc Phong, cười nhạo nói: “Các ngươi không phải có tình huynh muội sâu nặng sao? Ta đây muốn nhìn xem ngươi làm cách nào cứu được cô ta.”
Thị vệ túm lấy nàng lôi đi, Mặc Vũ giãy giụa thoát ra, nàng đi về phía Mặc Phong, lau nước mặt trên mặt Mặc Phongvmột lần nữa, kiên định nhìn ca ca, rồi sau đó nàng chuyển sang nhìn Lý Vân Lạc, một lúc lâu sau cũng không rời, ngay khi hình bóng Lý Vân Lạc không còn, nàng nở nụ cười, cười tới run rẩy, cười buồn bã, đây chính là kết quả mà nàng muốn. Từ đầu đến cuối nàng chưa hề mở miệng, nàng đang tìm sơ hở của hắn, rốt cục nàng đã nhìn ra,nội tâm của hắn rất yếu đuối, thật ra hắn cũng bị tổn thương. Nhìn thấu bên trong con người ấy, tim nàng thắt lại…
Cây gậy không hề nương tay khi hành hạ nàng, nàng vẫn nhìn về phía trước, mồ hôi thấm ướt quần áo, máu chảy ra nơi khóe miệng, nàng vẫn kiên định nhìn hắn, cười nhìn hắn.
Hắn luôn luôn trấn định, chưa bao giờ hoảng sợ vì chuyện gì, vậy mà lúc này đây, Lý Vân Lạc hoảng sợ, hắn chưa từng thấy một Mặc Vũ như thế, trước kia nàng chỉ biết khóc, nhưng bây giờ nàng đang nhìn hắn, không rơi lấy một giọt nước mắt. Ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ thương hại. Không, hắn không cần sự thương hại, hắn mau chóng nhìn sang hướng khác, không dám nhìn thẳng nàng.

“Lý Vân Lạc, Vũ Nhi không chịu đựng nổi đòn rơi như vậy, ta cầu xin ngươi hãy thả nàng ra, ta sẽ thế chỗ cho nàng.” Hắn chưa bao giờ mở miệng cầu xin ai, vậy mà lúc này đây, Mặc Phong tha thiết cầu xin hắn, chỉ với mong muốn là Vũ Nhi không bị làm sao.
“Vương gia, tiểu thư vừa khỏi bệnh, không thể bị phạt nữa, Thái Nhi sẽ chịu phạt thay tiểu thư. Cầu xin ngài .” Thải Nhi chạy đến quỳ xuống trước mặt Lý Vân Lạc, dập đầu liên tục, trán đã đầy máu.
Bên cạnh Lý Vân Lạc, Thượng Quan Kỳ chưa từng thấy cảnh tượng như thế. Hắn cũng kính nể Mặc Vũ vài phần, hắn quỳ xuống trước Lý Vân Lạc nói: “Lạc, ngay cả chúng ta mình đồng da sắt cũng chịu không nổi 100 trượng, huống chi là nàng? Đánh chết người sau này ngài sẽ không còn trò vui nữa.”
“Thả bọn họ.” Nói xong, hắn phất tay áo rời đi.
“Vũ Nhi ” “Tiểu thư”
Mặc Vũ nở nụ cười nhìn hai người, hai tay nâng lên, run rẩy lau nước mắt cho họ, yếu ớt nói, “Ca ca, chúng ta về nhà được không?”
“Ừ, ừ, chúng ta về nhà.” Mặc Phong khóc không thành tiếng.
Trên khuôn mặt tái nhợt, nàng vẫn tươi cười, nàng tự hỏi lòng, Lý Vân Lạc, rốt cuộc ngươi đã mang bao nhiêu thù hận, liệu ta có thể hóa giải giúp ngươi không? Nàng trầm ngâm đưa mắt về phía người vừa đi khỏi, sau đó dần dần mất đi ý thức, ngất lịm đi


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi