Tục ngữ có câu, tân quan nhậm chức tam bả hỏa, không tới một canh giờ Mặc Vũ đã bí mật mời Dương Mạc tới.
Nhấp một ngụm trà, nàng chỉ tay lên bàn rồi nói: “Dương tướng quân, ông dựa vào những điều kiện ta ghi trên đây chọn ra sáu mươi tướng sĩ thích hợp nhất, nói là bản vương đang muốn kiểm tra năng lực của bọn họ. Chọn lựa xong thì phái một người có thể tin tưởng được giả làm binh lính Hoa quốc, giao thư này cho bọn họ, ngày mai đưa toàn bộ tướng sĩ còn lại tới gặp bản vương, khi họ đi được nửa đường ta sẽ chặn lại để bắt, đợi tới khi chiến tranh kết thúc sẽ thả họ ra. Nhỡ cho kỹ, việc này chỉ có bốn người chúng ta biết, nếu tiết lộ ra thì mang đầu tới gặp ta.” Nói xong nàng trừng mắt nhìn hai người bên cạnh đang xem kịch vui, vốn Mặc Phong và Thượng Quan Kỳ đang nén cười thấy thế thoáng cái sa sầm mặt mày, chỉnh lại trang phục một chút, sau đó nháy mắt với đối phương, Vũ nhi nói làm tướng quân thì phải thâm bất khả trắc, kín đáo, vậy thì bọn họ cũng phải giả vờ thâm trầm bình tĩnh mới được.
“Thuộc hạ tuân lệnh!” Dương Mạc cũng không hỏi tại sao, Vương gia nói chuyện đại sự cơ mật như vậy cho ông thì xem ra là rất coi trọng ông, cần gì phải hỏi, cứ làm theo là được.
“Vũ nhi, nàng định làm gì vậy?” Đợi cho Dương Mạc đi rồi Thượng Quan Kỳ mới kinh ngạc hỏi nàng.
“Lính đặc chủng!” Nàng kiêu hãnh tuyên bố kế hoạch của mình.
“Vũ nhi, đánh trận không phải là trò đùa” Khuôn mặt Mặc Phong lập tức trở nên lạnh lùng, hắn không biết lính đặc chủng là gì, nhưng hắn không cho phép Vũ nhi làm điều gì xằng bậy.
“Nhiệm vụ chủ yếu của họ là: Tập kích gây thiệt hại cho đối phương, thám thính sau lưng địch, lấy trộm tin tức, là bộ phận rất quan trọng” Đương nhiên còn có bảo vệ nàng, nàng có thể chết bất ngờ, nàng không sợ gì cả trừ cái chết, dĩ nhiên việc này nàng cũng không thể nói ra, bằng không sẽ bị hai người họ cười nhạo mất.
“Hở?” Hai đại nam nhân có vẻ như rất hứng thú.
“Lính đặc chủng phải có năm tố chất: Trung thành, tinh nhanh, gan dạ, trí tuệ, linh hoạt biết cách ứng biến. Tờ giấy mà ta đưa cho Dương Mạc có ghi trình tự tuyển chọn, tổng hợp lại thành danh sách, sáu mươi người là được.”
“Nàng tuyển chọn thế nào?” Bọn họ giật mình nhìn nàng, nữ nhân này dường như rất lợi hại.
Nhấp một ngụm trà, nàng tiếp tục từ tốn nói: “Nói một cách đơn giản là tìm những người phát triển toàn diện đức trí thể”
“Ồ” Hai người họ bất giác gật đầu, cũng không rõ đã hiểu thật hay chưa.
“Ừm, vậy lá thư này viết gì?” Đối mặt với cô gái đến từ thế kỷ hai mốt, lúc này bọn họ đều trở nên ngu ngốc, uổng công hai người đều là nhân trung long phượng.
“Đại khái nội dung trong thư này viết Hoa quốc mời bọn họ, xem những người này sẽ phản ứng ra sao. Tướng sĩ, quan trọng nhất là trung thành, ta chỉ muốn xem họ có trung thành với Phong quốc hay không thôi.”
Thượng Quan Kỳ và Mặc Phong nhìn nàng với vẻ khâm phục, không ngờ một nữ tử lại có suy nghĩ thấu đáo đến thế, thật khiến nam nhân bọn họ phải hổ thẹn.
“Đợi chuẩn bị xong tất cả, khẳng định hiệu quả bọn họ mang tới còn gấp hơn nhiều lần đám người chỉ biết chém giết kia” Nàng tiếp tục giải thích.
“Nhưng mà Vũ nhi, người trong chiến tranh không giống nhau” Mặc Phong lo lắng có thể gây nên phiền toái, dù sao làm vậy rất tốn thời gian.
“Không đâu, ngày mai sẽ có kết quả, nếu chuyện này có thể thành công, muội tình nguyện hy sinh một ngày đêm quý giá” Nàng nhìn ra phía trước suy nghĩ, cách nào cũng cần thời gian, thật không ngờ chỉ tùy tiện tìm trên máy tính lại có tác dụng lớn như vậy.
“Vũ nhi, thật không ngờ nàng lại có tài dụng binh như vậy.” Thượng Quan Kỳ khâm phục nói. “Đương nhiên, ta lớn hơn các huynh mấy nghìn tuổi kia mà”
“Hử?” Hai người nhìn nàng một cách khó hiểu. “À, bởi vì ta thông minh” Vỗ ngực, nàng giơ hai tay lên hô to. Lạc, nhất định ta sẽ không để chàng phải thất vọng.