VƯƠNG GIA LÃNH KHỐC VƯƠNG PHI NHIỀU CHUYỆN



“Đừng, đừng…A!”
Nàng bật dậy trên giường. Hóa ra chỉ là một cơn ác mộng, đã ba ngày kể từ khi cuộc ác chiến kia diễn ra, nàng không thèm quan tâm tới bản thân mình, cứ hễ đặt lưng xuống giường là giấc mơ đáng sợ kia lại lặp lại, nàng lao tâm khổ tứ quá sức rồi. Cuộn mình vào trong góc, nàng sợ, thật sự rất sợ.
“Ngươi là ai, dám cả gan xông vào quân doanh.” Binh sỹ trông coi bên ngoài lại không làm tròn chức trách của mình, để cho kẻ lạ xông vào thật đúng là… Mặc Vũ miên man suy nghĩ.
“Không muốn chết thì cút ngay cho ta, bằng không, đừng trách ta không khách khí.”
Nghe thấy âm thanh đó, Lạc, đúng là giọng nói của Lạc rồi, nàng hấp tấp phi xuống giường, nhưng cả người lảo đảo, nàng ngã lăn ra đất.
“Vũ nhi”, nghe tiếng động bên trong, Lý Vân Lạc kích động, vội vã dùng sức đẩy thị vệ ra, hắn chạy đến nhanh chóng bế Mặc Vũ lên.
“Các ngươi lui ra, đây là bạn cũ của đại vương, ta có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với hắn, ta có lệnh bất luận kẻ nào cũng không được vào.” Ôm lấy cổ Lý Vân Lạc, nàng đỏ mặt nói với thị vệ bên cạnh đang đứng ngây ra như tượng gỗ.
“Ái phi nói chuyện yếu ớt quá, thanh danh lẫy lừng của Lạc vương gia ta đều bị nàng hủy rồi.” Đợi hai quân lính đi rồi Lý Vân Lạc mới trêu tức nói.
Chúi đầu vào cổ hắn, nàng đưa tay ra sức đấm vào lồng ngực hắn “Sao giờ chàng mới tới, ta đã giết người, ta là một con quỷ, ta rất sợ.”

Nhẹ nhàng ôm nàng đặt lên ghế tựa, hắn hôn lên trán nàng, “ Ngốc ạ, xuất chinh ra trận thì không thể không giết người, nàng không giết chúng thì chúng sẽ giết nàng.”
“Nhưng những binh sĩ đó đều là người vô tội, bọn họ chỉ là công cụ tranh giành quyền lực của hai nước thôi. Ta không nỡ, ta còn mơ thấy ác mộng, trong giấc mơ, ta thấy bọn họ đuổi theo ta để đòi mạng, thật đáng sợ, lúc này ta giống như một con quỷ vậy. Tại sao nhất định phải có chiến tranh, tại sao…”
“Vũ nhi, Vũ nhi tốt bụng của ta, ngoan nào, đừng khóc, trên chiến trường không thể có chuyện không nỡ, hiểu chưa? Nếu nàng sợ lạm sát kẻ vô tội, vậy nàng có thể bảo họ đầu hàng trước, nếu có người đồng ý quy thuận thì tha cho bọn họ, còn những người không chịu đầu hàng, nàng nghĩ bọn chúng có vô tội không?” Lý Vân Lạc dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Không nhất định là phải đổ máu, ngốc ạ, có thể dùng trí mà.” Hắn vừa cười vừa véo mũi Mặc Vũ.
Đúng vậy, thế mà nàng đã quên khuấy đi mất, rõ ràng là có thể dùng mưu, thật uổng phí khi nàng đã đọc Binh Pháp Tôn Tử.
“ Lạc, ta biết phải làm gì rồi, ta sẽ không để cho chàng phải thất vọng đâu.”
“Việc ấy, việc ấy, ta…” Cắn cắn môi, nàng định nói nhưng lại thôi.
“Việc gì?”
“Chàng có thể ở bên cạnh ta không? Chỉ cần một ngày thôi. »
“Hay nửa ngày?: thấy mặt hắn lộ vẻ khó xử, nàng giảm bớt yêu cầu.
Ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, hắn nói “Ngốc, ngày kia ta mới đi”
“Thật ư? Thế còn Nguyệt quốc?”
“Hoa Vô Ngân chưa dám manh động, nên tạm thời chưa có việc gì, dù sao thực lực của phi ưng bang cũng khiến cho kẻ địch không dám khinh thường, nàng yên tâm đi, ta tự biết chừng mực. »
“Lạc, chàng thật giỏi, ta yêu chàng chết mất” Nàng hoan hô, ôm chặt lấy hắn.
Nhẹ nhàng lấyra một miếng ngọc bội từ trong người, đặt lên tay Vũ nhi: “Vũ nhi, đây là di vật của mẫu thân ta, trước lúc lâm chung bà muốn ta giao nó cho người nào mà ta yêu quý nhất, lúc nàng đi ta đã định sẽ giao cho nàng, nhưng sau khi ta tỉnh lại thì nàng đã đi mất, bây giờ nàng có muốn nhận lấy vật này không?” Hắn hồi hộp nhìn nàng.
Cầm lấy ngọc bội, nàng hôn nhẹ lên môi hắn, “Lạc, đời này Mặc Vũ ta chỉ thuộc về chàng”
“Vũ nhi” hắn nhìn nàng bằng ánh mắt mơ màng, đặt nàng lên giường, trong khi đó vẫn hôn nàng như mưa.
“Lạc, đừng, người bên ngoài đang nhìn.” nàng giãy dụa.
“Yên tâm, đã có hai người canh giữ bên ngoài rồi. Vũ nhi, ta rất nhớ nàng.”

“Lạc!”…
Ngoài trướng
“Lạnh quá, lạnh quá.” Kéo sát y phục, Mặc Phong lạnh run lên.
“Hừ, bọn họ ấm áp trong đó, dựa vào đâu mà bắt chúng ta ở bên ngoài canh cửa.” Thượng Quan Kỳ không ngừng chửi rủa.
“A, đây chẳng phải là quân sư và phó tướng sao? Đã trễ thế này sao không đi ngủ?” Thị vệ đi tuần tra nhịn bọn họ nghi ngờ.
“Chúng ta, chúng ta … đang ngắm trăng, ngắm trăng” Thượng quan kỳ lắp bắp nói.
“Đúng đúng đúng, đang ngắm trăng.” Mặc Phong cũng phụ họa theo.
“gắm trăng?” Mọi người đồng loạt nhìn lên bầu trời, rồi quay sang nhìn bọn họ.
Hai người cũng ngẩng đầu nhìn theo, cha mẹ ơi, làm gì có trăng. Lúc này không khí nóng ran, hai khuôn mặt tuấn mỹ đều ửng đỏ.
“Hì, hì” bọn thị vệ che miệng cười trộm.
“Sao? Chúng ta làm việc còn phải bẩm báo cho các ngươi à? Làm gì thì làm đi, đừng có ở đây làm vướng tay vướng chân.” Những lời này đúng kiểu có tật giật mình.
“Vâng, thuộc hạ xin tuân mệnh!” Mọi người nói xong thì làm như chưa có việc gì xảy ra, tiếp tục tuần tra.

“Có phải hai vị ấy điên rồi không, rõ ràng là không có trăng, vậy thì lấy đâu ra trăng mà đòi ngắm.”
“ Haizzz, ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì, người của Lạc vương gia ai cũng kì quặc, chúng ta là thuộc hạ thì quản được chuyện gì, cẩn thận kẻo khó giữ được cái đầu.”
“Đúng, đúng, nói năng lung tung không khéo lại bị tru di củu tộc.”
Mọi người cứ thế bàn luận, đi ba bước lại quay đầu nhìn, chầm chậm mà đi. Để lại hai người đang khó chịu.
“A, ta phát điên mất, ta đường đường là thái tử Tuyết quốc lại phải đi canh cửa cho kẻ khác, Lý Vân Lạc, ngươi ra đây cho ta, ta không đùa đâu.” Hắn quay vào bên trong mà gào, mất hết cả hình tượng vốn có.
“Thôi đi, đây là mệnh lệnh, ai bảo chúng ta quen biết hai kẻ ôn dịch kia làm chi?” Mặc Phong cam chịu kéo Thượng Quan Kỳ đang gào khóc kia.
Bên trong
“ Lạc, Kỳ gọi chàng kìa.” “ Nếu nàng không tập trung thì để ta ra ngoài cho hắn câm luôn.” hắn hung dữ uy hiếp.
“ Ta.” “Hử?” Hắn khó chịu nhìn nàng, nữ nhân này sao lại phá hỏng khung cảnh lãng mạn kia chứ.
Đêm tức khắc trở nên tĩnh mịch, che khuất cảnh xuân bên trong.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi