VƯƠNG GIA LÃNH KHỐC VƯƠNG PHI NHIỀU CHUYỆN



Lạc vương phủ
Cuối cùng cũng trở lại Lạc vương phủ, nhưng trong lòng Mặc Vũ cảm thấy bất ổn. Mưa gió lại tới Lạc vương phủ. Dọc đường đi Lý Vân Lạc vẫn không nói câu nào, Mặc Vũ không đoán được hắn đang nghĩ gì, chỉ biết im lặng như hắn.
“Người đâu! Đưa Vương phi về Thính Vũ hiên!” Lý Vân Lạc rầu rĩ nói, không biết tại sao hắn sợ đối mặt với ánh mắt của nàng.
“Vương gia?” Mặc Vũ cũng ngây cả người, không phải hắn muốn giáo huấn nàng à?
Lý Vân Lạc không trả lời, đi thẳng về phía thư phòng, lúc nhìn thấy nàng ở Phong Mãn lâu, trong lòng hắn có cảm giác thật hổ thẹn, cảm giác đó rất mãnh liệt, giống như một đứa trẻ đang làm sai chuyện gì vậy. Hắn muốn điều chỉnh lại tâm tư, thật quá rối loạn!
“Ngươi rất yêu tỷ tỷ ta phải không?” Suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc nàng lấy hết dũng khí ra để hỏi.

Lý Vân Lạc dừng lại, không trả lời.
“Ta biết hai người chịu rất nhiều khổ sở, nếu như ngươi yêu tỷ ấy, ta có thể…”
Còn chưa nói xong thì đã bị Lý Vân Lạc tóm lấy cằm, “Đủ rồi, ngươi cho rằng ngươi là ai? Nếu không phải vì các ngươi, ta và Vân nhi cũng đâu có ngày hôm nay? Sao? Lương tâm cắn dứt? Ta nói cho ngươi biết, đừng hòng sử dụng quỷ kế gì ra để đùa giỡn, bằng không ta sẽ không khách khí nữa đâu.”
“Ta có thể đi xin Hoàng thượng, các ngươi lén lút như vậy thật không hay!” Xoa nhẹ cằm mình, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói.
“Lén lút? Chúng ta lén lút cũng là món quà do ngươi ban tặng, đừng có giả mù sa mưa, chỉ càng khiến ta ghét bỏ ngươi thôi.” Nói xong hắn xoay người rời đi.
“Ta chỉ muốn giúp ngươi, quên đi quá khứ có được không? Con người không thể cả đời sống mãi trong hận thù được.”
Hai tay Lý Vân Lạc nắm chặt lại, chậm rãi quay người, biểu hiện trên mặt hoàn toàn là phẫn nộ, lại toát ra vẻ nguy hiểm. Hắn đi từng bước về phía Mặc Vũ, mỗi bước chân đều khiến Mặc Vũ lo sợ, nàng lùi về phía sau tới khi chạm vào bức tường.
“Giúp ta? Nói thật đơn giản, ngươi để bản vương quên đi quá khứ, vậy hận thù của ta sẽ tìm ai báo, nỗi khổ mà Vân nhi chịu đựng phải bồi thường thế nào?”
“Có thể tất cả chỉ là hiểu lầm thì sao?” Nàng thử nói.
“”Bốp” Má Mặc Vũ cảm thấy nóng rát, khóe miệng chảy ra vệt máu, lực đạo của hắn thật sự rất mạnh.
“Người đâu, trói cô ta lại.” Một tiếng ra lệnh, cả đám binh sĩ trói gô nàng lại đặt lên mặt đất.

Lý Vân Lạc cầm roi đứng ở trước mặt nàng, “Hiểu lầm? Ý ngươi nói là do Vân nhi hãm hại các ngươi?”
“Ta đâu có nói là do tỷ tỷ làm? Vương gia, ngươi đừng bị mê hoặc bởi những biểu hiện lừa dối. Không thể điều tra một lần nữa ư? Ngươi như vậy thực khiến người khác đau lòng.” Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định mà khuyên hắn.
“Đau lòng? Vứt thái độ thương hại và đồng tình của ngươi đi, bản vương không cần, lòng thương hại của ngươi bản vương chỉ thấy khinh bỉ.” Nói xong, hắn vung roi quất lên người nàng.
Đau quá, Mặc Vũ cảm thấy cả người đau như kim châm muối sát, “A!” Nàng không nhịn được mà kêu lên, toàn thân đều bị trói, không có cách để trốn thoát, chỉ có thể cuộn người lại nhưng cọ sát lên sàn nhà khiến vết thương càng đau hơn. Cây roi liên tục quất lên người nàng, y phục đều đã nát tươm, máu tươi phun ra thành từng đường. Lúc này Lý Vân Lạc điên rồi, hắn chỉ biết nữ nhân trước mắt này đã hại hắn và Vân nhi xa cách, hại đứa con còn chưa chào đời của hắn mất mạng, hắn rất hận! Hắn rất hận..
Đêm yên lặng khác thường, không hề có tiếng loài vật nào phát ra, chúng đang khóc vì nàng sao; bầu trời tối tăm xa vời, ánh trăng than thở, trốn trong màn mây đen, không đành lòng nhìn tình cảnh đang diễn ra.
Ác mộng, nhất định đây chỉ là một cơn ác mộng, đúng, chỉ cần tỉnh lại thì nàng sẽ không còn đau đớn gì nữa, Mặc Vũ, mi ngủ đi, tỉnh rồi sẽ không đau, không đau…
Ý thức bắt đầu tiêu tan, dần dần, vẻ mặt phẫn nộ của Lý Vân Lạc đã trở nên mờ nhạt, “Phụt” máu tươi phun ra từ miệng, nàng hôn mê bất tỉnh. Nàng, đã chết chưa?

Đám hạ nhân đều liếc sang chỗ khác không dám nhìn, có người đã khóc thành tiếng, bọn họ không có cách nào cũng không có khả năng để cứu nàng, chỉ biết hận, Vương gia thật đáng sợ, Vương phi như vậy thật quá đáng thương.
“Hắt nước cho cô ta tỉnh!” Lý Vân Lạc quát lên như phát cuồng.
Bát nước vô tình hắt xuống, thấm vào từng vết thương vẫn còn đang rỉ máu, Mặc Vũ đau quá tỉnh lại. Đã tỉnh ngủ rồi sao? Tại sao tất cả không phải là giấc mộng, tại sao vẫn đau như thế. Nàng gắng sức đứng dậy, nhưng chỉ khiến vết thương càng đau hơn.
Lý Vân Lạc vung roi lần thứ hai, nàng nhắm hai mắt vào tuyệt vọng, lẽ nào giúp người là sai ư? Nhưng thật lâu sau, nàng đợi mãi vẫn không thấy roi da quất xuống, nàng ngẩng đầu, ha ha, nàng thấy một người, hắn thật đẹp: “Thiên sứ, người tới cứu ta à?” Nàng nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn sức sống. Trong lòng Thượng Quan Kỳ cảm thấy căng thẳng, dường như nghĩ, nàng, phải đưa nàng đi.
“Ngươi đánh đã đủ chưa, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Chỉ biết đánh nàng tới chết.” Thượng Quan Kỳ nhẹ nhàng cởi dây trói cho nàng, ôm lấy nàng chằng chịt vết thương rời đi, để lại Lý Vân Lạc vẫn còn ngây ngốc đứng đó.
Một giọt nước mặt lặng lẽ chảy xuống!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi