VƯƠNG GIA LẠNH LÙNG CHỈ SỦNG VƯƠNG PHI BỊ BỎ

Trong viện Tiếu Tuyết cùng An Nhã, An Văn vừa ăn sáng vừa trò chuyện, hai người này cũng rất hay nói chuyện. Tiếu Tuyết tán gẫu một lúc cũng liền quên đi những nghi vấn trong lòng. Mới đầu hai người còn lạ lẫm khi gọi tên nàng, lúc sau liền hiệu quả ngược, lập tức gọi ‘Tiếu tỷ tỷ’, bất quá tuổi thật của Tiếu Tuyết so với bọn họ còn lớn hơn, cho nên Tiếu Tuyết cũng chỉ có thể chấp nhận.

"Tiếu tỷ tỷ, thật sự không quen biết Vương thượng sao?" An Văn thủy chung vẫn không tin tưởng hỏi, phải biết rằng Vương thượng là hoàng đế của Ngụy Quốc, mạc danh kì diệu mang Tiếu Tuyết đến, mà người ta thế nhưng không biết hắn, có phải hay không rất khó hiểu.

"Đúng rồi, Vương của các muội rốt cuộc là ai nha? Tỷ thật sự không biết." Tiếu Tuyết lại nổi lên nghi hoặc.

"Tiếu tỷ tỷ không phải người Ngụy Quốc sao?" An Văn hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Một câu, khiến thiếu chút nữa Tiếu Tuyết bị sặc cháo.

Ngẩng đầu, khẽ run hỏi "Ngụy Quốc? Tỷ hiện tại… ở Ngụy Quốc sao?"

"Đúng nha, tỷ tỷ không biết à?" An Nhã cùng An Văn đều thực khoa trương mở miệng thật lớn, bộ dáng rất không tin.

Tiếu Tuyết bị động gật đầu, ánh mắt ngay ngốc nhìn đồ ăn trước mặt, lại không hề thèm ăn.

"Nhưng Vương thượng mang tỷ trở về rõ ràng thực để ý tỷ nha?" An Nhã cùng An Văn cũng hồ đồ theo.

"Để ý tỷ?" Tiếu Tuyết sợ hãi kêu lên, trong lòng thầm mắng ‘đại khái là lại màn bắt người, chính là lần này nàng còn có khả năng gặp may mắn như lần trước không đây.’

An Nhã cùng An Văn nhìn nhau một chút, trong lòng đều áp chế tò mò cùng khó hiểu, chỉ cần nhìn thấy Vương thượng thì sẽ biết.

Bữa sáng chấm dứt với những suy nghĩ tiêu cực, thời điểm Tiếu Tuyết suy nghĩ lúc nghe thấy Vương thượng Ngụy Quốc, trong lòng đã đoán ra một nửa. Nếu sự thật đã ở đây, Tiếu Tuyết cũng không ở kinh hoảng, nếu đã tới thì an tâm ở lại, chả lẽ lại đoạn tuyệt cuộc sống sao. Đành an ủi suy nghĩ phiền chán của mình.

Một ngày nhẹ nhàng trôi đến ráng chiều, nơi này trông lại tao nhã, thanh tĩnh. Tiếu Tuyết phát hiện nàng thế nhưng lại thích nơi này.

Buổi chiều không biết An Nhã cùng An Văn đi nơi nào, không có hai người bọn họ ở cùng, đối với người không biết đường như Tiếu Tuyết thật đúng là trong bất tri bất giác liền bị lạc phương hướng, lại là tại trong viện này mà lạc đường. ‘Đáng chết…’ Tiếu Tuyết nguyền rủa.

Một bên nguyền rủa, một bên thì thào tự nói “Ta cũng không tin, ta một người hiện đại thế kỉ 21 lại bị lạc trạch viện này, nếu như bị người ngoài biết được sẽ bị cười chết.”

Đi đến lúc chân trầy xước đến đau đớn, cũng không có tìm thấy cánh cửa nào, trong lòng hoảng sợ ‘này là chỗ nào nha, ngay cả cửa cũng không có’

‘Đau quá…’ một tiếng kêu đau, không muốn chân trầy thêm, đến bên cạnh thân cây, đôi chân có cảm giác đau đớn. Đột nhiên nghe được trong biển hoa phía trước mơ hồ có tiếng người, Tiếu Tuyết buồn bực, che miệng, nhẹ nhàng hướng ‘biển hoa’ đi tới.

"An Nhã, nàng thế nào rồi? Có tâm tình ra sao?" Tiếu Tuyết chỉ nhìn thấy một bóng lưng thon dài, bất quá dựa theo bóng dáng liền có thể nhìn ra người này không phải người thường, nhất định không phải vật trong ao.

"Hồi Vương thượng, nàng buổi sáng đã tỉnh, cũng không có chuyện gì không ổn." Tiếu Tuyết kinh ngạc, An Nhã bên cạnh luôn là biểu tình hung ác như thế, còn lúc này lại tuyệt đối phục tùng, đây rốt cuộc là người nào?

"Các ngươi có nhắc tới bổn vương…" tấm lưng kia rõ ràng giật mình.

Tiếu tuyết vẫn đang suy nghĩ, lại là một Vương gia? Mình tại sao lại cùng Vương gia liên quan không rõ, thật là có đủ xui xẻo. Mỗ nữ ai oán… nhưng cũng suy nghĩ đến Liệt Hạo của nàng thì khóe miệng lộ ý cười, đúng chuẩn người trước sau không đồng nhất.

"Vương, nàng là…" một bên An Văn có điểm chịu đựng không nổi lòng hiếu kỳ đang quấy phá.

Tấm lưng kia đột nhiên nghiêng thân thể qua một bên, lệ quang bắn lên người An Văn, An Văn kinh hãi, nhất thời quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Tiếu Tuyết nhìn thấy màn này lại khinh bỉ, dựa theo bóng dáng hình như là một người rất suất, khí chất nho nhã, cả người phát ra quý khí, mà lúc này lại mất đi mỹ cảm. Tiếu Tuyết nhỏ giọng “Thật quá là keo kiệt, không phải chỉ hỏi một chút sao.” Bất quá từ lúc đi vào cổ đại này, hình như từng người nàng gặp được, tính tình đều xấu như nhau.

Ngay tại thời điểm Tiếu Tuyết lầm bầm, tấm lưng kia quay sang châm biếm “Xuất hiện đi, trốn tránh không mệt mỏi sao?”

Tiếu Tuyết thần sắc kinh hoảng, này… này… người này nha, nói nhỏ cũng có thể biết, vuốt vuốt lồng ngực dồn dập của mình, thở ra hít vào… Tiếu Tuyết mở to đôi mắt xinh đẹp, chậm rãi tiêu sái đến bên người An Nhã.

Bên này An Nhã, An Văn nhìn thấy Tiếu Tuyết chậm rãi đi tới, sắc mặt trắng bệch, nghĩ rằng không hay rồi, nàng sao lại ở đây…

Tiếu Tuyết lại vụng trộm tìm hiểu vị nam tử thần bí đối diện. Một đầu tóc nâu, cân xứng với một thân y phục màu lam, khí vũ tuyên dương, mâu thanh sắc bén, khí chất cũng là nho nhã, phiêu dật, ánh mắt khoát lên trên người hắn như thế nào đã cảm thấy là lạ.

Đột nhiên tiếu Tuyết Linh cơ vừa động, lòng liền hiểu rõ.

Phỏng chừng vị mỹ nam cho rằng nàng là chướng ngại vật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi