VƯƠNG GIA LẠNH LÙNG CHỈ SỦNG VƯƠNG PHI BỊ BỎ

Ánh mắt Tiếu Tuyết trong vắt, chống lại ba cặp mắt vội vàng, ấm áp.

Cái cảm giác xa lạ lại quen thuộc này lại xuất hiện, nhất thời khiến tâm trí Tiếu Tuyết hoảng hốt.

"Xem ra, Mị Vương phi cũng không còn nhớ trẫm." Trong lòng Liệt Tuấn căng thẳng, không biết là vui hay buồn. Nếu đây là cơ hội nàng để hắn thay đổi, có lẽ cũng là một chuyện tốt. Chỉ là lần này… để nàng làm hoàng tẩu mới tốt.

Tiếu Tuyết nghi hoặc nhìn đôi mắt vừa vui vừa buồn trước mặt, trong đó có cảm xúc nàng không hiểu, đôi mắt vô cùng thâm thúy.

"Tuyết nhi, ngài ấy là hoàng đế đứng đầu vạn dân Liệt Quốc, cũng là đệ đệ ruột của bổn vương." Liệt Hạo nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Tiếu Tuyết, trong lòng mừng thầm, cũng có chút đau lòng, nàng đã quên tất cả, với hoàng đệ có chút không đành lòng, nhưng rốt cuộc vẫn chôn dấu, vì Tiếu Tuyết, để hắn ích kỷ một chút đi, hắn không thể nhường nàng cho ai khác.

"Thiếp đây có phải nên hành lễ không?" Tiếu Tuyết bỗng nói một câu, khiến cho Liệt Tuấn xuất hiện thần sắc xấu hổ, trên mặt nổi lên đỏ ửng, Đây chính là phá lệ lần đầu tiên nha.

Nếu Tiếu Tuyết không đến từ thời đại khác, Liệt Tuấn có lẽ sẽ không xấu hổ, nhưng cố tình nàng hiện tại lại chỉ có trí nhớ về thời đại của mình, hắn vẫn không thể nói rõ.

"Tuyết nhi, thân thể nàng hiện tại không tiện hành lễ, chờ về sau khôi phục lại, nhìn thấy Hoàng Thượng phải hành lễ, đây là cấp bậc lễ nghĩa thần tử." Liệt Hạo ôn nhu kiên nhẫn nói.

Tiếu Tuyết yên lặng gật đầu, cổ đại thật đúng là… quên đi, nếu đã tới thì an tâm ở lại thôi.

Mà một bên Hoàng Thượng thấy Tiếu Tuyết vễnh cong cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng không đành "Nếu nàng không thích cũng không sao, trẫm sẽ đặc xá, Mị Vương phi gặp trẫm không cần hành lễ!" Sau khi nói xong, nói cho thái giám bên người lĩnh thánh ý.

Tiếu Tuyết kinh hãi "Hoàng Thượng, Tiếu Tuyết cảm ơn ý tốt của Hoàng Thượng, nhưng Tiếu Tuyết không muốn có vinh hạnh đặc biệt này, mong Hoàng Thượng thu hồi thánh lệnh đã ban ra!" Ánh mắt mỹ lệ của Tiếu Tuyết nhìn Liệt Tuấn, vẻ mặt khẩn cầu, hi vọng Hoàng Thượng hiểu được tâm ý của bản thân.

Liệt Tuấn nhìn ánh mắt vội vàng của Tiếu Tuyết, khuôn mặt nàng đã không còn hình bóng dĩ vãng, ánh mắt trong suốt không nhiễm bụi trần.

"Mị Vương phi không cần để ý, người là ái phi của hoàng huynh, cũng là hoàng tẩu của trẫm."

"Nhưng Tiếu Tuyết không muốn bị người ngoài đem ra bàn tán nha, thiếp đây là người ở thời đại khác, Hoàng Thượng tính chiêu cáo thiên hạ sao? Chỉ sợ thế nhân sẽ xem Tiếu Tuyết là quái vật, ai có thể tin tưởng đây." Tiếu Tuyết nhăn mi, ưu sầu nói.

"Chuyện này… trẫm thật ra không nghĩ tới, Mị Vương phi yên tâm, trẫm sẽ không để cho nàng bị thiên hạ đem ra bàn tán, nếu như người nào nói bậy, trẫm ban hắn tội chết!" Ánh mắt Liệt Tuấn sắc lạnh, hiện ra tia thô bạo.

Tiếu Tuyết kinh ngạc, chăm chú nhìn lại, ánh mắt thô bạo kia, nhìn mình liền mất hết tia sắc lạnh kia, thậm chí còn ôn nhu như Liệt Hạo.

Tiếu Tuyết cúi đầu suy nghĩ, nhưng trong lòng cũng đã hiểu, có phải vị hoàng đế cao cao tại thượng này, cũng từng cùng nàng có cảm tình gì, nếu không phải thì nên giải thích chuyện này thế nào.

"Tiếu Tuyết thầm nghĩ làm người bình thường, không muốn quá mức rêu rao!" Thanh âm rất nhỏ, nhưng mỗi người ở đây lại nghe cực kỳ rõ ràng.

Liệt Tuấn chấn động, quay đầu lại nhìn thái giám bên cạnh nói "Không cần lĩnh chỉ nữa. Bất quá hôm nay những người ở đây, không thể lộ ra Mị Vương phi là người ở thời đại khác." Nói xong lại nhìn Tiếu Tuyết, thần sắc nháy mắt trở nên nhu hòa.

Tiếu Tuyết cảm động mỉm cười, nụ cười trên mặt là trong sáng mà ôn hòa. Khiến ánh mắt Liệt Tuấn ngu ngốc, ấm áp, chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt rồi, bây giờ nghĩ lại hắn cũng đã hiểu lời nàng nói “… buông tay cũng là một loại hạnh phúc!” Chỉ là nay nàng mất trí nhớ, có phải do trời thương hại, để hắn tạo lại ấn tượng tốt.

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Tiếu Tuyết, Tĩnh Nam Vương cùng Ngạo Trình vẫn im lặng một bên, giờ phút này trong lòng cũng ngu ngốc theo.

"Các huynh có phải đã từng giúp đỡ Tiếu Tuyết hay là Tiếu Tuyết từng nhờ cậy gì, nếu như có, Tiếu Tuyết lại chỉ có thể thật xin lỗi." Ánh mắt nhìn Tĩnh Nam Vương cùng Ngạo Trình vẫn đang im lặng.

"Tuyết nhi, ngài ấy là Tĩnh Nam Vương Liệt Vinh Khang, còn người kia là Ngạo Bảo thiếu chủ Ngạo Trình, bọn họ đều là bằng hữu của nàng, đã từng giúp đỡ nàng rất nhiều, việc này, bổn vương xem như thiếu bọn họ một ân tình, ngày sau nếu như có cần giúp gì, bổn vương nguyện sẽ đem hết toàn lực." Liệt Hạo vừa nói, giới thiệu cho Tiếu Tuyết, thần sắc nghiêm túc khiến Tiếu Tuyết ra tiếng.

"Sao thế…" vẻ mặt Liệt Hạo nghi hoặc.

"Thiếp cảm thấy rất kỳ quái, đây hẳn không phải bộ dạng thật của chàng, phải không?" Tiếu Tuyết nghịch ngợm nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Liệt Hạo.

"Vậy nàng cảm thấy bổn vương hẳn là bộ dạng thế nào?" Liệt Hạo nhéo nhéo cái mũi Tiếu Tuyết sủng nịch nói.

Mặt Tiếu Tuyết ửng đỏ, đầu khẽ cúi xuống, nam nhân chết tiệt, có mặt nhiều người như vậy, cứ như vậy đùa giỡn nàng cũng không thấy xấu hổ!

Mà lúc này trong phòng mọi người tự giác yên lặng rời đi, chính là sắc mặt mỗi người đều lộ ra thần sắc chua xót mà ưu thương, nhưng cũng cam tâm tình nguyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi