VƯƠNG GIA MAU LẠI ĐÂY

Buổi sáng ở Tình Nhan Các

Thiếu Kì đã sớm tỉnh từ lâu nhưng lại không muốn rời giường. Hai tay vẫn ôm chặt Nhược Nhan miệng cười như đã sắp rách ra. Nhược Nhan lúc này mới từ từ mở mắt. Thấy khuôn mặt như được chạm khắc nằm ở ngay bên cạnh, bất giác đưa tay nên sờ sờ. Thiếu Kì nắm lấy tay nàng, làm cho nàng giật mình định rút tay về

“Nhan Nhan sao vậy, nàng muốn sờ ta cho nàng sờ” Thiếu Kì vừa nói vừa đưa mặt tiến sát gần Nhược Nhan

“Không đùa nữa hôm qua chàng sao vậy”

Thiếu Kì vừa nói vừa tạo ra gương mặt ủy khuất

“Cũng là do nàng a, ta nói không muốn đi, nàng lại cứ nói ta đi. Đến nơi lại bị Liễu Nhược Phi kia hạ xuân dược. Trở về lại không thấy nàng, hại ta suýt nữa là không chịu nổi, nàng phải chịu trách nhiệm với ta”

“ Thiếu Kì chàng võ công cao cường vậy mà vẫn bị một nữ nhân động thủ sao”

“Cũng là tại nàng, ta là nóng lòng muốn trở về cùng nàng”

“Chàng đúng là rất lắm lí do, chàng mau tránh ra để tat hay y phục”

“ Không muốn”

Nhược Nhan liếc mắt nhìn Thiếu Kì, lúc này Thiếu Kì mới ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng khi Thiếu Kì đứng dậy lại cố tình kéo chăn của Nhược Nhan

“ Chàng muốn làm gì”

“Là nàng muốn vậy nha”. Thiếu Kì vừa nói vừa cười, khi ngồi dậy lại không kéo theo chăn, khiến cho khi đứng dậy toàn thân lại không có gì che đậy

“A” Nhược Nhan hét lên hai tay che mắt

“ Nhan Nhan nàng sao vậy”

“Chàng mau đi ra”

“Nhưng nàng sao thế” Thiếu Kì cố tình trêu Nhược Nhan

“Mau đi ra” Nhược Nhan hét lên, lấy gối ném vào người Thiếu Kì

“ Được được ta liền đi, nàng đừng tức giận”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi