VƯƠNG GIA MAU LẠI ĐÂY

Nhược Y đi ra ngoài nói với Lạc Yên Hồng vẫn đang lo lắng đứng ở bên ngoài 

“Ngươi cứ trở về trước đi”

Lạc Yên Hồng mắt vẫn hướng vào cửa phòng trước mặt

“Hắn có sao không”

Nhược Y lắc đầu tỏ vẻ buồn bã, Lac Yên Hồng lại càng thêm hoang mang

“Hắn là vì ta nên mới trúng độc”

“Ngươi cứ trở về trước đi, hắn tỉnh lại ta sẽ báo cho ngươi biết”

Lạc Yên Hồng kiên quyết nói

“Không, ta sẽ ở đây chờ hắn tỉnh”

“Ngươi là đã bắt đầu để ý đến hắn”

Lạc Yên Hồng quay sang nhìn Nhược Y không nói gì rồi lại hướng mắt vào phía bên trong

Sau hai canh giờ Thiếu Hàn cũng bước ra khỏi phòng. Lạc Yên Hồng vội chạy đến hỏi 

“Vương gia người có cứu được hắn”

Thiếu Hàn nhìn qua Lạc Yên Hồng lạnh lùng nói

“Không thể cứu chữa”

Lạc Yên Hồng đứng bất động ở ngoài cửa một lúc rồi run rẩy bước vào trong. Nhìn thấy nam nhân gương mặt tái nhợt nằm trên giường, hai mắt nhắm lại. Vết máu loang lổ in trên y phục của hắn. Nàng đi đến bên cạnh giường. Nhìn hắn một lúc thầm suy nghĩ. Nam nhân đang nằm trước mặt nàng đây rất đẹp. Môi mỏng, mày kiếm, mũi cao. Mọi thứ đều được chạm khắc hoàn mĩ. Là nam nhân này vì nàng gắp thức ăn, Vì nàng mà đỡ một đao, vì nàng mà hi sinh tính mạng. Nàng không thể hiểu hành động đó là sự biểu hiện cho cái gì, nàng không hiểu hắn vì cái gì mà vì nàng làm nhiều thứ như vậy. Vừa nghĩ nước mắt vưa rơi xuống

Diệp Phi Ảnh cảm thấy trên tay có một thứ nóng như giọt lệ, cố gắng mở mắt. Thì thấy Lạc Yên Hồng đang khóc. Hắn khó hiểu không biết tại sao nàng lại khóc nữa. Là khóc vì hắn? Diệp Phi Ảnh đưa tay nên lau nước mắt cho nàng khẽ nói

“Nàng lại khóc nữa”

Lạc Yên Hồng hoảng sợ khi thấy hắn tỉnh lại

“Ngươi…vẫn còn sống”

“Nàng là mong ta chết sao”

Lạc Yên Hồng vội vàng đứng dậy định đi ra ngoài thì bị Diệp Phi Ảnh nắm chặt cổ tay

“Nàng lại muốn đi đâu”

“Ta đi gọi vương gia xem vết thương cho ngươi”

Diệp Phi Ảnh khẽ mỉm cười

“Ta không sao, không cần đi gọi hắn”

Thấy Diệp Phi Ảnh nói vậy nàng cũng yên tâm vài phần, liến ngồi xuống bên cạnh hắn

“Nàng có muốn rời khỏi nơi này không”

“Ta không thể đi được”

“Tại sao”

Lạc Yên Hồng không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài

Diệp Phi Ảnh sau khi nghỉ ngơi được ba ngày liền có ý muốn rời đi. Nhưng Lạc Yên Hồng vẫn không có động tĩnh gì. Nhược Y lúc này càng thêm sốt ruột, muốn giữ Diệp Phi Ảnh ở lại thêm vài ngày. Nàng đã tạo ra nhiều cơ hội cho hai người, nói Thiếu Hàn nói dối Lạc Yên Hồng vậy mà cuối cùng lại không được kết quả như ý. Khiến cho nàng không khỏi thất vọng cùng nuối tiếc

Buổi tối Diệp Phi Ảnh đi đến phòng của Lạc Yến Hồng, gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời. Nhưng hắn biết nàng là ở trong đó. Liền đứng ở bên ngoài nói một câu rồi rời đi

“Mai ta sẽ đi”

Sáng ngày hôm sau Diệp Phi Ảnh chuẩn bị hành lý trở về Đoan Hồn Giáo, hắn vẫn không thấy bóng dáng của Lạc Yên Hồng đâu trong lòng không khỏi thất vọng. Khi hắn bước ra đến cửa thì nghe thấy một giọng nữ nhân. Quay lại thì thấy Lạc Yên Hồng trên chán vẫn còn mồ hôi, chắc do nàng đã dùng hết sức chạy đến. Trên tay còn cầm theo hành lý

“Diệp Phi Ảnh ngươi chờ ta”

Hắn không dấu được vui mừng chạy đến ôm lấy nàng dùng khinh công đưa nàng bay đi. Trước khi đi Diệp Phi Ảnh còn quay lại dùng khẩu hình nói với Nhược Y

“Cám ơn”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi