VƯƠNG GIA MAU LẠI ĐÂY

Nhược Nhan sau khi từ chỗ Nhược Y trở về vô cùng vui vẻ. Đi vào trong phòng tìm Thiếu Kì nhưng không thấy đâu. Hỏi mọi người trong phủ thì đều nói ra ngoài từ rất sớm. Nàng rảnh rỗi liền đi dạo ngự hoa viên. Thấy xa xa trong đình nhỏ có bóng hình một nữ nhân xinh đẹp, khoảng mười năm mười sáu tuổi. Đang định tiến đến hỏi là ai thì thấy Thiếu Kì không biết từ đâu tiến vào đình trên gương mặt lộ nụ cười ánh mắt còn có nét yêu thương. Nữ nhân tiến đến ôm Thiếu Kì

Nhược Nhan lúc này cảm thấy tim rất đau, lẽ nào là Thiếu Kì đã phản bội mình. Nàng muốn tiến đến hỏi cho ra lẽ. Nhưng chân lại không cử động được. Nên là bỏ đi hay là tiến đến. Đến hỏi rồi để làm gì khi mọi chuyện trước mắt đã quá rõ ràng. Trên khuôn mặt hoàn mĩ của Nhược Nhan lúc này tự nhiên có dòng nước mắt nóng ấm chảy xuống. Nàng quay người vội vàng bước đi

Nữ nhân đang ôm Thiếu Kì thấy Nhược Nhan đau khổ rời đi trên môi nhếch nên một nụ cười quay sang nói với Thiếu Kì

“Ca, trong phủ huynh bây giờ có mấy vị tiểu thiếp rồi”

“Từ Diên bây giờ ta chỉ có một vương phi, không có tiểu thiếp, lát ta dẫn muội đi gặp nàng, muội chắc chắn sẽ thích nàng”

“Ca ta lúc nãy thấy có một nữ nhân quay người rời đi vẻ mặt rất đau khổ, có phải là”

Thiếu Hàn nghe thấy vậy trên trán xuất hiện ba vạch đen

“Sao muội không nói ta biết sớm”

“Ca ta cứ tưởng đó chỉ là tiểu thiếp”. Từ Diên lấy quả nho trên bàn ăn rất thoải mái

Thiếu Kì lúc này lại đang rất khẩn trương, kéo tay Từ Diên

“Đi, ta dẫn muội đi giải thích”

“Ca vội gì chứ”

“Không được phải đi ngay”

Từ Diên lắc lắc đầu thầm suy nghĩ cuối cùng nữ nhân khiến vị ca ca đào hoa của nàng trở nên ngoan ngoãn cũng xuất hiện. Nàng phải xem tẩu tẩu là người thế nào a

Thiếu Kì đến phòng thì thấy Tiểu Vân nói:

“Vương gia, vương phi nói không được khỏe”

Thiếu Kì không để ý lời của Tiểu Vân trực tiếp đẩy cửa tiến vào, thì thấy Nhược Nhan đang ngồi trên bàn, đôi mắt đã sớm xưng nên như trái hạch đào. Nhược Nhan thấy Thiếu Kì nắm tay Từ Diên tiến vào khẽ đau lòng. Sẽ không phải nhanh như vậy muốn đuổi nàng đi chứ. Nàng không muốn bị người ta vứt bỏ. Nàng phải là người nói chia tay trước

“Nhan Nhan…”

“Thiếu Kì ta biết chàng đã có người khác, không cần giải thích, ta hiểu, ta là nên rời đi”

Thiếu Kì thấy Nhược Nhan nói vậy, tức giận nói

“Nhan Nhan nàng nói cái gì vậy”

“Không cần phải giải thích, ta chúc phúc cho hai người”

Từ Diên lúc này mới lên tiếng

“A tẩu tẩu là hiểu nhầm ta cùng ca ca rồi nga”

Nhược Nhan lúc này mới giật mình

“Tẩu tẩu, ca ca”

“Đúng vậy Từ Diên chính là muội muội ruột của ta”

Thiếu Kì lại ôm Nhược Nhan đang ngây ngốc vào lòng thủ thỉ nói:

“Nhan Nhan không cho phép nàng không tin tưởng ta, ta đối với nàng đều là thật lòng thật dạ”

Nhược Nhan tự trách mình lại không tin nam nhân trước mặt, nếu lúc đó nàng tiến đến hỏi cho ra lẽ thì đã không xấu hổ như thế này. Đi ăn giấm chua với chính muội muội của hắn. Nhược Nhan nhỏ giọng nói

“Đã biết”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi