VƯƠNG GIA TA GIÚP CHÀNG CƯỚI NGƯỜI KHÁC

Lạc Vũ Yên cảm thấy chính bản thân hiện tại đang rơi vào tình cảnh khó mà giải thích được. Nàng như thế mà lại xuyên về thời đại nào đó không có trong lịch sử, lại còn xuyên đến trên người của một tân nương tử bị phu quân ghét bỏ.

Có thể trở về hay không còn chưa biết nhưng trước mắt làm thế nào để giải thích với nam nhân kia. Nếu nói nàng là một linh hồn xuyên đến trên người của nương tử hắn xem ra hắn không thể tin được cho là nàng bị điên có không chừng còn đem nàng nhốt lại. Trước hết phải tìm cách giả vờ thương lượng với hắn.

" Vị ca ca là Vương Gia gì gì đó, ta thật sự bị mất trí nhớ thật rồi, đến bản thân cũng không nhớ nổi, ngươi phải tin ta"

Hàn Thương Nguyệt nghe nàng nói xong vẻ mặt càng âm trầm, ánh mắt càng thêm lạnh nhạt. Hắn dường như không còn kiên nhẫn đi từng bước một ép nàng đến sát bên giường. Lạc Vũ Yên vì thế lo sợ mà lùi lại, chân đụng phải góc giường bị ngã nằm xuống. Bên chân truyền đến cảm giác đau nhói, nàng còn chưa kịp ngôi dậy đã bị hắn dùng thân người ép sát xuống người nàng, mắt nhìn chầm chầm vào gương mặt nàng mà lạnh giọng nói.

"Ngươi nói là bản thân bị mất trí rồi sao, thật nực cười, hôm qua vẫn còn vui mừng tuyên bố khắp nơi bản thân sắp được làm vương phi của ta. Hôm nay tân nương tử lại nói mình mất trí nhớ, nói nghe cũng hay lắm"

Lạc Vũ Yên trong lòng bắt đầu căng thẳng, hai tay dùng sức đẩy hắn ra xa mình. Đẩy thế nào cũng không xê dịch được người hắn, cơ thể cao lớn kia đang áp chế trên người nàng.

"Ngươi...ngươi tránh ra, ta thật sự không nhớ gì hết. Ngươi tin hay không ta đều mặc kệ"

Hàn Thương Nguyệt nghe vậy trong lòng nổi lên ý định muốn dò xét phản ứng của nàng. Tay đặt lên y phục của nàng từ từ cởi ra dây thắc lưng. Miệng đặt sát vào một bên vành tai nhỏ của nàng mà lúc này nó đã bắt đầu đỏ ửng cả lên.

"Ngươi khẳng định là bị mất trí nhớ thật sao, để ta xem ngươi còn giả vờ đến mức nào. Ta không tin ngươi không lộ ra mặt thật"

Miệng còn đang nói tay hắn đã bắt đầu động tác nhanh hơn, đã cởi xong lớp áo ngoại bào của nàng. Lạc Vũ Yên bắt đầu cảm thấy không ổn, một tay nắm lấy bàn tay hắn trên người nàng. Tay còn lại đưa lên đầu rút lấy một cây trầm dài hướng đến đặt ở cổ hắn, vẻ mặt tỏ ra nguy hiểm cảnh cáo hắn.

"Nếu ngươi còn không bỏ tay ra, ta trước mắt liều mạng với ngươi, lão nương nói sẽ dám làm"

Ánh mắt Hàn Thương Nguyệt có chút lay chuyển, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng. Ánh mắt kiên định này hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ, nàng ta đây là...

Hàn Thương Nguyệt thu lại biểu tình trên gương mặt, nét mặt càng trở nên nguy hiểm như thể đang muốn chờ xem trò vui. Bên miệng nhẹ nhàng trầm ổn mê hoặc nói khẽ vào tai nàng.

" Ngươi thật muốn bổn vương rời đi sao? Hửm"

Trái ngược với giọng nói mị hoặc kia của hắn, Lạc Vũ Yên trái lại nghe không lọt tai. Tên này đang nghĩ nàng là loại người nào chứ? Nàng mạnh mẽ buông ra mấy chữ, thiếu chút nữa làm cho người phía trên giậc mình.

"Cút ra cho lão nương"

Hàn Thương Nguyệt dưới ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Lạc Vũ Yên ngày thường không phải tìm đủ mọi cách để mê hoặc hắn sao. Có lúc còn không chịu được tự tìm cách trèo lên giường hắn, lần nào cũng bị hắn cự tuyệt, khóc lóc bỏ đi. Nhưng hôm nay ánh mắt nàng ấy lại vô cùng kiên định, khí chất tao nhã khác hẳn lúc trước làm hắn không khỏi đánh giá rốt cuộc là nàng giả vờ hay thật sự bị mất trí rồi.

Lạc Vũ Yên thấy hắn từ từ buông nàng ra, nàng vội ngồi dậy đi đến chiếc bàn bên cạnh ngồi xuống mà tự nhiên rót trà uống hết một hơi rồi mới thả lỏng cả người. Lúc nãy sợ chết nàng rồi, Lạc Vũ Yên chỉ tay về phía hắn nói lớn.

" Ngươi cũng biết sợ rồi sao, tốt nhất đừng đến gần ta, làm Vương Phi gì đó ta thật sự không cần. Ta đã không còn nhớ gì hết thì việc ngươi thích ta hay không ta cũng không quan tâm"

Hàn Thương Nguyệt châm chú nhìn mọi biểu hiện trên mặt nàng, hắn bây giờ mới khẳng định chẳng lẽ nàng thật sự mất trí nhớ. Nếu không là vậy thì nàng cũng không có lí do nào để làm như vậy.

Vừa rồi hắn đã thử khảo nghiệm nàng, quả thật nàng lúc này và lúc trước khác nhau hoàn toàn. Hàn Thương Nguyệt lúc này tuy không hoàn toàn tin, việc nàng có thật sự mất trí hay không hắn cũng không có ý định quan tâm, hắn cuối cùng cũng quyết định lên tiếng.

"Nếu ngươi thật sự mất trí nhớ cũng không hẳn là việc xấu, từ nay ta cũng không còn bị ngươi làm phiền. Ngươi cứ ở yên đây mà làm vương phi trên danh nghĩa, ta cũng không muốn làm khó ngươi"

Lạc Vũ Yên nghe nói vậy có chút yên tâm, trong lòng có một số thắc mắc muốn hỏi hắn.

"Ta hiện tại không còn nhớ chuyện của trước kia, có nhiều việc không hiểu được ngươi có thể hay không nói qua ta nghe một chút"

Hàn Thương Nguyệt lúc này vẫn rất lạnh lùng nhìn nàng, hắn đi đến phía ghế gỗ ngồi xuống.

" Bổn vương lại không có thời gian như vậy, mọi việc ngươi cứ hỏi tỳ nữ cận thân của mình. Còn về sáng mai lúc dâng trà ngươi cứ coi như không có chuyện gì về việc đêm nay ta không ở lại tân phòng, ta không muốn bọn họ biết được. Ngươi vẫn là hiểu ý ta chứ... "

Lời nói còn chưa dứt thì hắn đã vội vàng đứng lên hướng cửa lớn mà rời khỏi trong màn đêm.

Lạc Vũ Yên lúc này mới chợt nhớ điều gì đó nhìn về hướng hắn gọi lớn.

"Còn việc ta bị mất trí nhớ phải nói thế nào đây"

Từ xa chỉ nghe giọng nói ngắn gọn truyền tới.

"Tự giải quyết"

Lạc Vũ Yên chỉ còn biết thở dài, đóng cửa phòng, mệt mỏi nằm trên giường suy nghĩ. Trước hết cứ ở lại đây, về sau nàng sẽ tìm cách thâm dò biện pháp trở về. Nếu nàng xuyên được đến nơi này thì chắc hẳn phải có biện pháp trở về, suy nghĩ miên man một lúc hai mắt bị cơn buồn ngủ đánh úp.

Sáng hôm sau...

" Tiểu thư, tiểu thư, người mau mau tỉnh dậy, đã trễ lắm rồi "

" Mẹ à, con muốn ngủ một chút nữa..."

" Tiểu thư, là nô tỳ đây, người phải dậy dâng trà rồi, muộn lắm rồi "

Lạc Vũ Yên mở ra đôi mắt mơ hồ, còn tưởng là đã được trở về nhà nhưng nàng không khỏi thất vọng vì trước mắt là một tiểu cô nương chừng 13,14 tuổi. Mặc y phục cổ đại không ngừng thúc giục nàng.

Lạc Vũ Yên cuối cùng cũng chịu theo tiểu cô nương kia tấm rửa thay y phục. Theo như nàng đoán đây chính là nha hoàn cận thân hầu hạ Lạc Vũ Yên ở nơi này đi, hỏi ra mới biết tên gọi là Tiểu Hương.

Vừa chảy tóc cho nàng, Tiểu Hương vừa hỏi không ngừng, giọng vừa khóc lóc.

"Tiểu thư, như người nói người thật sự mất trí nhớ thật sao? Tên của Tiểu Hương cũng không nhớ, nô tỳ làm sao ăn nói với lão gia phu nhân đây, tiểu thư một đêm sao thành ra như vậy rồi"

Lạc Vũ Yên nghe nàng khóc lóc đến khổ sở cũng chỉ biết im lặng thở dài. Cuối cùng cũng cùng nàng đi về phía đại sảnh để dâng trà theo như tục lệ.

Hàn Thương Nguyệt buổi trưa hôm đó mới trở về phủ liền nghe người hầu trong phủ đồn đãi ầm ĩ cả lên.

" Vương Phi sau một đêm động phòng với Vương Gia, hiện tại đã mất đi trí nhớ"

Nhìn ánh mắt dò xét, lại còn vẻ mặt cười ý nhị của mẫu thân cùng với tổ mẫu. Hắn tức giận đến đen mặt, tức tốc hướng đến phòng của Lạc Vũ Yên, khắp người hắn hàn khí ngút trời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi