VƯƠNG GIA TA GIÚP CHÀNG CƯỚI NGƯỜI KHÁC

Hàn Thương Nguyệt buổi trưa đang ngồi đọc sách được một lúc thì trong lòng bỗng nhiên nhớ đến Lạc Vũ Yên. Nàng mấy ngày nay chắc chắn đang thầm mắng hắn, với bản tính bướng bĩnh đó của nàng bắt nàng chép gia quy lại còn không thể ra khỏi phòng. Nàng nhất định là đang âm thầm tính kế trả thù hắn đây. Nghĩ đến đây Hàn Thương Nguyệt liền một mình cười nhẹ, hắn là đang nhớ đến nàng.

Bên ngoài cửa phòng bỗng nhiên có thị vệ bước vào bấm báo.

" Bẩm Vương Gia, Thái Tử nghênh giá hiện đang đợi ngài ở đại sảnh "

Thái Tử hôm nay lại đến đây sao? Hàn Thương Nguyệt mắt phượng đen dài khẽ động một cái nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt trở nên sắt bén mang vài phần cương lãnh.

" Ngươi gọi người đến hầu hạ thật tốt cho Thái Tử, ta rất nhanh liền đến đó "

" Thuộc hạ tuân mệnh "

Hàn Chính Thuần đang ngồi uống trà ở đại sảnh lớn, hắn một thân mặc bạch y phiêu dạt, gương mặt tuấn mỹ mang vài phần lãnh đạm đưa mắt nhìn quan cảnh xung quanh Hoàng Thương phủ. Hắn hôm nay đến đây chuyện chính là muốn thăm dò một chút, phần còn lại là hắn muốn gặp lại nàng.

Hàn Thương Nguyệt thay y phục lam sắc, tay cầm quạt giấy tinh xảo, phong thái ung dung tự tại bước đến, mỗi một cử chỉ đều thoát lên khí chất thanh nhã thoát tục nhưng ánh mắt có lại có phần lạnh lẽo khó đoán làm người phải e dè sợ hãi.

" Thái Tử, huynh hôm nay có nhã hứng đến thăm Vương phủ của đệ, đệ lại không kịp đến nghinh đón, quá thất lễ rồi "

" Không sao, ta là có nhã hứng muốn đến thăm ngũ đệ nên đệ không cần phải khách sáo "

" Được, mời huynh ngồi "

" Người đâu mang điểm tâm đến "

Hàn Thương Nguyệt biết rõ hôm nay Thái Tử đến là có ý muốn thăm dò hắn một phen, chuyện lần trước xem ra đã bị hắn để ý đến rồi.

Nữ tỳ đứng bên cạnh tiến đến cẩn thận trót trà cho hai người bọn họ, Hàn Chính Thuần tay nâng ly trà đưa lên mũi ngửi nhẹ thưởng thức cũng không vội uống ngay mà từ từ nói.

" Trà này ta còn nhớ là do phụ hoàng ban thưởng cho đệ lúc đệ lập được công lớn, đây là trà tiến cống rất hiếm có, cũng chỉ ở phủ của đệ mới thưởng thức được... xem ra phụ hoàng rất xem trọng ngũ đệ "

Hàn Thương Nguyệt ưu nhã thưởng thức trà ngon, bên miệng cũng cười nhẹ.

" Phụ hoàng xưa nay đều thưởng phạt phân minh, hoàng huynh nghĩ nhiều rồi. Nếu huynh thích loại trà này thần đệ sẽ cho người mang đến "

" Ta sao dám nhận chứ, trà này cũng không phải của ta. Chẳng qua thứ gì của ta, ta nhất định sẽ lấy lại được "

Hàn Thương Nguyệt nghe xong trên mặt vẫn không có biểu tình gì, hắn luôn là người như vậy tâm tư sâu rộng khó có thể khiến người khác thâm dò được.

" Huynh hôm nay đến phủ của ta không chỉ để uống trà thôi chứ? "

" Đệ đúng là rất giỏi đoán ý người khác, ta hôm nay đến để hỏi đệ vài chuyện "

" Huynh cứ hỏi "

Hàn Chính Thuần ra hiệu cho tỳ nữ bên cạnh không cần phải rót tiếp trà, vẻ mặt có phần dò xét nhìn về phía Hàn Thương Nguyệt.

"Đệ là có quen biết gì với lâu chủ Vọng Nguyệt lâu"

Hàn Thương Nguyệt phẩy nhẹ quạt ngọc trên tay, biểu tình khó đoán, ánh mắt kiên định trả lời.

" Thì ra huynh muốn hỏi người này, đệ và hắn quả thật có quen biết vài lần, hành tung hắn lúc nào cũng thần bí, hoàng huynh là... muốn tìm hắn sao? "

Hàn Chính Thuần thu lại tầm mắt, vẻ mặt liền chuyển sang đâm chuyên suy nghĩ hướng về phía hắn lời nói ý nhị.

" Ta là cảm thấy hắn có vài phần giống với đệ, đệ thấy có phải ta đã nhìn nhầm rồi không? "

Hàn Thương Nguyệt tay thu lại quạt ngọc, khí thế vương giả cùng ánh mắt không chút dao động nhìn thẳng về phía hắn ngoài lạnh trong nóng hỏi lại.

" Có phải lầm hay không huynh mới là người hiểu rõ nhất "

Hàn Chính Thuần nhận thấy không thể nhìn ra được điều gì trên người của Hàn Thương Nguyệt. Hắn trước giờ luôn khó đối phó như vậy, tâm cơ kín đáo khó đoán. Còn về lâu chủ Vọng Nguyệt lâu kia thật đúng là không tìm được bất cứ tin tức gì về thân thế của hắn.

" Chúng ta nói chuyện khác đi, lần trước ta có duyên gặp được Ngũ vương phi. Chuyện lần đó làm nàng ấy bị dọa cho sợ hãi, lần này ta cũng là muốn đến thăm hỏi một chút "

Hàn Thương Nguyệt như thế nào lại không nhìn ra tâm ý của hắn, muốn đến gặp nàng sao, phải xem hắn có đồng ý hay không đã.

" Hoàng huynh có lòng rồi, chẳng qua Vương phi hiện không được khỏe liền không thể đến đây cùng ta tiếp đoán vương huynh "

Vừa nói dứt câu, từ xa đã nghe tiếng nói quen thuộc của một người nào đó truyền đến.

" Vương Gia ta đã chép phạt xong hết cả rồi, ta mang đến cho ngài xem..."

" Thái Tử... ngài cũng ở đây sao? "

Hàn Thương Nguyệt lúc này như bị á khẩu, ngồi nhìn nàng từ từ bước đến, nàng sao đúng lúc này lại đến tìm hắn chứ? Hắn rõ ràng là không muốn để nàng gặp mặt Thái Tử.

" Ngũ Vương Phi nàng không phải không được khỏe sao? "

Lạc Vũ Yên nghe Thái Tử hỏi như vậy, lúc đầu còn có chút khó hiểu nhưng rất nhanh sau đó liền hiểu ra. Nàng đưa mắt nhìn về phía Hàn Thương Nguyệt. Hắn đây là cố ý nói như vậy? Được lắm, bắt nàng chép 100 lần cái quyển gia quy chó chết gì đó hại nàng hai tay sắp bị phế bỏ luôn rồi.

" Ta không phải rất khỏe sao, không có bệnh chỗ nào cả "

Lạc Vũ Yên nàng được lắm, xem ra lần này hắn trừng phạt nàng quá nhẹ rồi.

Hàn Chính Thuần tất nhiên là nhìn ra mọi chuyện, xem ra tình cảm giữa nàng và ngũ đệ không mấy thuận hòa, hắn còn nhớ lúc trước không phải nàng rất thích ngũ đệ sao? Làm đủ mọi cách để trở thành vương phi của đệ ấy, nhưng hiện tại xem ra không giống. Chuyện này bên trong nhất định còn có ẩn tình khác.

" Được rồi, nàng cũng tới rồi thì ngồi xuống đi. Trong tay nàng cầm theo thứ gì vậy? "

Lạc Vũ Yên cũng không muốn giấu giếm, nàng trong lòng mấy ngày nay đúng thật là rất không phục. Hắn không ngờ lại ra tay nặng như vậy, 100 lần không phải con số ít. Nàng mạnh mẽ đưa một sấp giấy lớn về phía Hàn Thương Nguyệt.

" Vương Gia ngài xem đi đã đủ rồi chứ "

Hàn Thương Nguyệt trong lòng đang kiềm nén cơn giận, tay nhận lấy sấp giấy không thèm nhìn đưa cho hạ nhận mang xuống. Ánh mắt nhìn chầm chầm vào nàng ra hiệu cho nàng nên ngoan ngoãn mà lui về phòng.

Lạc Vũ Yên cơn giận vẫn còn chưa nguôi, cổ tay nàng vẫn còn mỏi nhừ. Nàng xưa nay có qua có lại, có thù tất báo. Lúc này cả người nàng liền bày ra tư thế cung kính, cúi người hành lễ.

" Thái tử hôm nay là có nhã hứng đến thăm vương phủ. Ta thân là Vương Phi phải ở lại đón tiếp ngài chu đáo mới phải lễ "

Hàn Chính Thuần khẽ cười nhẹ, nhìn sang vẻ mặt u ám của Hàn Thương Nguyệt. Trong lòng có chút cao hứng, nàng đây là cố ý làm trái ý ngũ đệ muốn ở lại tiếp đoán hắn.

" Được, Vương Phi không cần đa lễ, đến ngồi xuống đi "

Bên ngoài đúng lúc lại có hạ nhân đến báo đã đến lúc dùng bữa. Hàn Chính Thuần nhân cơ hội này mà nán lại đây lâu hơn, hắn muốn cùng nàng ngồi ăn một bữa.

" Ngũ đệ ta có thể ở lại dùng bữa với đệ được chứ? "

Hàn Thương Nguyệt cũng sớm đoán được hắn sẽ nói đến việc này. Việc này rõ ràng là không thể từ chối hắn còn hỏi để làm gì?

" Tất nhiên là... được, người đâu mang thức ăn đến đây "

Lạc Vũ Yên quả thật có chút đói bụng, nàng từ tối hôm qua đã cố gắng viết cho hết đống gia quy cũ rích kia a~ rất hay bây giờ lại đúng lúc ăn cơm rồi.

Tất cả các món ăn đều được bày ra trên bàn gỗ lớn, trên dưới mười mấy đĩa thức ăn thơm ngon. Nàng không khách khí mà nói lớn.

" Mời Vương Gia cùng Thái Tử dùng bữa"

" Được "

Hàn Thương Nguyệt từ trước giờ vẫn luôn im lặng với nàng, trong lòng hắn là đang âm thầm bực bội. Nghĩ đến điều gì đó liền hướng tới nàng nói lớn.

" Vương Phi bổn vương rất thích ăn cá, nàng có phải hay không nên gấp cho ta một ít "

Nàng cảm thấy hắn là đang muốn làm phiền nàng ăn, muốn ăn thì tự gấp không được sao. Thôi mặc kệ, dù sao cũng chỉ gấp thức ăn cho hắn cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Vì bàn ăn rất lớn, món cá kia lại ở rất xa nên phải đưa tay ra một khoảng lớn mới gấp tới được.

" Đây của ngài "

Hàn Thương Nguyệt tiếp tục chỉ tay về phía bên kia.

" Ta muốn ăn món kia nữa "

Cái gì??? Được, được nàng nhịn là được. Nàng một lần nữa gấp cho hắn, có điều y phục cổ đại thật sự quá phiền phức, tay áo lại dài đến như vậy. Lạc Vũ Yên không nghĩ ngợi đưa tay kéo một bên tay áo xoắn lên cao để dễ dàng gấp thức ăn. Nàng không ngờ hành động này lại vô tình để lộ nốt đỏ "thủ cung sa" trên cánh tay thon dài trắng mịn của nàng. Hình ảnh này lại bị hai người bọn họ nhìn thấy hết thải, mỗi người đều có biểu tình khác nhau.

Hàn Chính Thuần trong lòng có phần vui mừng, xem ra giữa nàng và ngũ đệ cũng chỉ là phu thê trên danh nghĩa mà thôi, hắn có hay không vẫn còn cơ hội. Chuyện ngũ đệ miễn cưỡng làm theo thánh chỉ cưới Lạc tiểu thư vào cửa xem ra là có thật, đệ ấy từ đầu vốn không có chút tình cảm nào với nàng. Ánh mắt mang vài phần ý cười nhìn thẳng về phía Hàn Thương Nguyệt như muốn khẳng định.

Hàn Thương Nguyệt rõ ràng là nhìn ra ánh mặt kia là muốn ám chỉ điều gì. Hai người bọn họ hai mắt giao nhau hàn khí bao phủ khắp nơi khiến Lạc Vũ Yên đang ăn liền cảm thấy lạnh hết cả người nên rùng mình nhìn bọn họ.

"..."

"..."

"???"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi