VƯƠNG GIA TA GIÚP CHÀNG CƯỚI NGƯỜI KHÁC

Nàng và Hàn Thương Nguyệt lần lượt bước xuống xe ngựa, Tiểu Hương từ trước đã ngồi ở bên ngoài đưa tay dìu nàng bước xuống.

" Tiểu Hương, cảm ơn muội"

Hai thị vệ đứng trước cửa đại môn nhìn thấy tiểu thư đã trở về liền gấp rút cho người hầu vào bẩm báo.

" Lão gia, Phu nhân! Tiểu thư đã trở về rồi "

Lạc Thừa tướng nghe tin cùng với hai vị phu nhân vui mừng tức tốc bước ra ngoài hướng về phía cửa lớn. Đại phu nhân cũng chính là mẫu thân của Lạc Vũ Yên ở thế giới này, bà năm xưa còn là đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành tên gọi Diệp Lan Tâm. Tuy hiện tại tuổi cũng đã quá tam tuần nhưng nhan sắc vẫn còn rất đẹp. Sau khi gã vào phủ thừa tướng là vợ cả thì hai năm sau sinh ra được một nam tử, cũng là huynh trưởng của nàng tên gọi Lạc Chính. Vài năm nữa liền sinh hạ Lạc Vũ Yên, trở thành trưởng nữ của Lạc gia, bên cạnh đó nàng còn có một vị muội muội 15 tuổi tên gọi là Lạc Bích Liên là nhi nữ của nhị phu nhân, Lương Ngọc Mai.

Tất cả mọi người sau khi nghe hạ nhân bẩm báo, bọn họ cùng tụ hợp tại tiền sảnh lớn để đón tiếp Vương Gia và Vương Phi hồi phủ.

Nàng và Hàn Thương Nguyệt cùng nhau đi về phía đại sảnh, nơi đây cũng rất rộng lớn, tuy không bằng ở Vương phủ nhưng nàng lại có được cảm giác thân thuộc, một phần cũng là do tiềm thức xót lại của Lạc Vũ Yên chân chính. Chưa đến tiền sảnh đã gặp được Lạc thừa tướng và mẫu thân của nàng, theo như lời miêu tả của Tiểu Hương, nàng biết suy đoán của mình là không sai.

Diệp Lan Tâm, mẫu thân của Lạc Vũ Yên tiến đến ôm chầm lấy người nàng, vẻ mặt hết sức vui mừng, kèm theo một nỗi xuất động nhớ nhung nữ nhi, hai mắt ứa lệ nghẹn ngào.

" Yên nhi, rốt cuộc con cũng về rồi, con sống có tốt không? "

Lạc Thừa tướng đứng bên vội nhắc nhở phu nhân của mình giữ lễ, đừng vì quá xuất động mà thất lễ với ngũ Vương Gia.

" Phu nhân, bà nên trước hành lễ mới phải phép "

Đại phu nhân bây giờ mới nhớ ra vội định cúi người hành lễ. Nhưng đã bị Hàn Thương Nguyệt ngăn lại.

"Tướng gia cùng phu nhân không cần phải đa lễ, từ nay về sau cũng như vậy đi "

" Lão thần tạ ơn Vương Gia "

Lạc Vũ Yên lúc này mới nắm lấy tay mẫu thân, giọng nhẹ nhàng. Nàng cảm nhận được người mẫu thân này của Lạc tiểu thư vô cùng yêu thương nữ nhi của mình cũng giống như mẹ của nàng yêu thương nàng vậy. Trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

" Mẫu thân con sống rất tốt, người nhìn con đi còn mập ra không ít. Phụ thân chúng ta cùng nhau vào trong đi, đừng đứng mãi như vậy"

Lạc Thừa tướng lúc này tươi cười, sai người chuẩn bị trà bánh ở đại sảnh tiếp đón Vương Gia cùng Vương Phi.

" Mời Vương Gia theo lão phu vào trong"

Tất cả cùng nhau bước về phía đại sảnh, khi tới nơi,  Lạc Vũ Yên đã thấy có rất nhiều người đứng đợi sẵn. Nàng đoán đây ắt hắn là những người Tiểu Hương đã nhắc tới trước đó. Vừa tiếnđến đã nghe tất cả cùng đồng thanh hành lễ.

" Cung thỉnh Vương Gia và Vương Phi hồi phủ "

Hàn Thương Nguyệt vẻ mặt bình thản, nhẹ đáp.

"Tất cả không cần đa lễ"

" Tạ Vương Gia "

Khi đã an tọa trên ghế, Lạc Vũ Yên bảo Tiểu Hương tặng một ít lễ vật cho mọi người, sau đó cùng nhau nói chuyện qua lại, chủ yếu cũng chỉ là lời thăm hỏi, cảm tạ, nàng cũng không nói nhiều tránh để bị lộ.

" Yên nhi, ta không ngờ từ khi con gã cho Vương Gia tính tình cũng trở nên điềm đạm, nhã nhặn hơn trước.

Cũng không giống lúc trước đi, làm cho phụ thân con phải nhọc công lo nghĩ "

Lạc Vũ Yên nhìn theo hướng phát ra lời nói, là một thiếu phụ mặc váy xanh, vẻ mặt có phần chua hoa. Tính khí có chút tự đắc, bên cạnh còn có một nữ nhi mặc váy hồng. Tuy tuổi còn hơi nhỏ nhưng thân thể đã trưởng thành không ít, gương mặt cũng rất xinh xắn, đáng yêu. Người mặc váy xanh kia chắc hẳn không ai khác là nhị phu nhân Lương Ngọc Mai cùng nữ nhi tử của nàng. Tuy bà ta chỉ là vợ kế nhưng vì mẫu thân của Lạc Vũ Yên tính tình hiền hòa, không muốn tranh đấu với người khác nên không quản nhiều. Bà ta vì thế càng ỷ vào sự sủng ái của Lạc thừa tướng mà cao cao tự đắt, không hề kiên nể giọng điệu tự mãn.

Lạc Vũ Yên âm thầm đánh giá hai người, nhìn thái độ của họ chắc hẳn có chút thành kiến với thân thể này. Sau khi đánh giá qua một lượt, nàng vui vẻ cười nhàng, nét mặt ưu nhã nhưng mỗi lời nói đều toát ra khí chất làm người khác không khỏi cảm thấy bị đè ép.

" À thì ra là nhị nương, cảm ơn người đã quan tâm. Yên Nhi một khi đã gã đi, đã là người có phu quân thì tính cách cũng nên biết mà thu liễm trở lại cho phải đạo. Chuyện gì nên nói thì hãy nói, cũng đừng quá lo chuyện người khác mà phiền đến bản thân... nhị nương ~ người thấy có đúng không? "

Lúc này không chỉ riêng Lương Ngọc Mai á khẩu, mà mọi người ở đây cũng kinh ngạc không ít. Lạc Vũ Yên lúc trước tính cách nóng nãi, thích mắng chửi người khác, lại không có tâm cơ mà làm nên nhiều việc bốc đồng, làm cho chính bản thân thân bị mất mặt. Điều này cả kinh thành ai cũng biết. Nhưng trước mắt từ sau khi gã đi lại thay đổi nhanh đến vậy, nàng từ khi nào lại có khí chất hơn người đến như thế.

Lạc Vũ Yên không hiểu sao mọi người lại nhìn mình như vậy, nàng cũng chỉ là chỉnh bà ta một chút thôi mà, sẽ không bị phát hiện gì chứ. Hàn Thương Nguyệt thấy nàng đang không biết làm sao thì lên tiếng phá vỡ bầu không khí kia.

" Hôm nay nhận được sự tiếp đón chu đáo của Lạc gia, bổn vương vô cùng cảm tạ"

Lạc Thừa tướng vừa kịp thu lại cảm xúc trong lòng lúc này cũng lên tiếng nói.

" Tất cả đều là bổn phận lão phu nên làm, Vương Gia không chê là tốt rồi. Yên Nhi vẫn chưa hiểu nhiều lễ nghĩa, mong ngài về sau... "

" Tướng Gia, người yên tâm. Bổn vương sẽ đối đãi thật tốt với nàng"

Mọi người lúc này mới bắt đầu nói chuyện như trước, nhị phu nhân thì kiếm cớ thân thể không khỏe mà cùng nữ nhi cáo lui trước, vẻ mặt hết sức khó chịu. Lúc này Lạc Chính, là huynh trưởng của nàng mới lên tiếng.

"Vân nhi lần này muội về sẽ ở lại bao lâu vậy? Mẫu thân của chúng ta rất nhớ muội đó"

"Đại ca, muội lần này về sẽ ở lại không lâu, Vương Gia công vụ bận rộn, hay là lần sau muội sẽ tự mình về thăm nhà chúng ta. Huynh yên tâm"

" Được, được"

Lời nói vừa dứt, từ xa Lạc Vũ Yên đã nhìn thấy một nữ tử thân mặc váy trắng, trên y phục thêu họa tiết hoa sen xinh đẹp. Nàng càng bước đến gần càng nhìn rõ ngũ quan xinh đẹp, dáng người mảnh mai, yếu đuối, gương mặt thanh tú đến đẹp mắt. Tổng thể làm cho người khác sinh ra hảo cảm xem nàng như bảo ngọc dễ vở liền muốn bảo bộc che chở. Nàng ta từng bước nhẹ nhàng mà đi đến, tóc đen dài cài trâm bạch ngọc bay nhẹ trong gió. Bộ dáng một mực tỉ mỉ, khéo léo bước về phía đại sảnh. Tiếp đó thì đừng bước, mọi cử chỉ đều rất thuần thục, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe vang lên.

" Thỉnh an Vương Gia cùng Vương Phi "

Lạc Vũ Yên lúc này không biết nàng ấy là ai, ăn mặc như vậy không thể là nha hoàn, nhưng sao lại không nghe Tiểu Hương nhắc đến nàng ta. Do quá tò mò nên chính bản thân không tự chủ được lên tiếng hỏi.

" Tiểu Hương, nàng ấy là ai vậy?"

Câu hỏi vừa dứt, tất cả mọi người lại một lần nữa nhìn nàng. Lạc Vũ Yên lúc này mới ý thức được bản thân đã nói sai cái gì rồi, đưa mắt nhìn ra hiệu cho Tiểu Hương ngụ ý cầu cứu.

Tiểu Hương như hiểu ý, nhanh nhẹn giải thích.

" À, Tiểu thư... chắc do trời sắp tối rồi nên người nhìn không rõ, đây chính là Diệp Uyển Như tiểu thư, biểu muội của người đó "

Lạc Thừa tướng đều tin là như vậy, cũng không còn nghi ngoặc nữa, lại sai người hầu chuẩn bị thấp đèn lên. Trong đại sảnh bầu không khí trở lại như cũ.

Lạc Vũ Yên như thở phào nhẹ nhõm, liền tỏ vẻ hết sức thân tình mà chữa lỗi, vội tiến đến đỡ lấy nữ tử kia đứng lên, miệng còn cười vui vẻ.

" Thì ra là biểu muội, muội đứng lên đi, cùng nhau lại đây ngồi uống chút trà, do muội xinh đẹp hơn trước nên ta thiếu chút không nhận ra a~ hì hì "

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Lạc Vũ Yên cảm thấy không khí lại một lần nữa bất thường. Tiểu Hương thì ngây ngốc nhìn nàng, những người khác cũng không hề lên tiếng. Mỗi người đều mang một biểu tình khác nhau. Đầu tiên là vị nữ tử này sao khi được nàng nắm tay dìu đứng dậy cũng không thèm nhìn nàng một cái. Mắt nàng ta nhìn đâm đâm về phía trước hướng của Hàn Thương Nguyệt, mà hắn lúc này vẻ mặt có phần khác lạ cũng nhìn châm chú vào Diệp Uyển Như kia. Lạc Vũ Yên nhìn hai người bọn họ, trong đầu gợi lên cảnh tượng quen thuộc của các bộ phim ngôn tình lãng mạn nàng thường coi. Đúng rồi là ánh mắt của tình nhân đang nhìn nhau, nhìn đến say đắm. Không phải chứ~ Hàn Thương Nguyệt và nữ tử này có quen biết nhau sao? Còn có vẻ là rất thân thiết, có phải nàng nhìn nhầm rồi không?

Lúc này không khí vẫn không có một tiếng động, ngoại trừ hai người kia đang nhìn nhau, những người còn lại đều nhìn nàng với vẻ mặt kì lạ. Lạc Vũ Yên đưa mắt về Tiểu Hương, trong lòng gào thét muốn hỏi thật lớn "Tiểu Hương ta lại nói sai gì nữa rồi???"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi