VƯƠNG GIA TA TRÙNG SINH LÀ ĐỂ YÊU NGÀI!


-Vương gia!
Từ bên ngoài tiếng của Ái Nhược Lam vang lên.

Mở cánh cửa bước vào thư phòng, Lộ Cảnh Vũ, Hải Lệ cùng các tướng binh đắc lực nhất của Dương Lục đều ở trong phòng.

Thấy nàng bước vào ai ai cũng lấy làm ngạc nhiên.

Khung cảnh gượng gạo khiến Ái Nhược Lam ngượng ngùng vội vàng xua tay:
-Xin lỗi làm phiền các vị rồi.

Các vị cứ nói tiếp đi ta ra ngoài trước.
Ái Nhược Lam vừa định rời đi thì Dương Lục liền lên tiếng gọi nàng lại:
-Chờ đã.

Bọn ta bàn chuyện xong xuôi hết rồi.
Ái Nhược Lam ngại ngùng đáp:
-A không sao không sao! Ta cũng không có chuyện gì quan trọng....
Còn không để Ái Nhược Lam nói hết câu, mọi người trong phòng đều cúi người hành lễ rồi đi ra ngoài.

Lộ Cảnh Vũ còn không quên đóng cửa lại để tạo không gian riêng cho hai người.
-Vương gia, như vậy có vẻ không ổn lắm.

-Đối với ta không gì là không ổn.

Nàng mau lại đây.
Vừa nói, Dương Lục vừa vỗ nhẹ lên chỗ trống trên chiếc ghế của mình.

Ái Nhược Lam cũng không ngần ngại mà tiến thẳng tới đó.
-Vương gia, ta muốn trở về Ái gia.
-Không được!
Nghe tin Ái Nhược Lam muốn trở về Ái gia, sắc mặt của Dương Lục liền thay đổi.

Ái Nhược Lam thấy chàng phản đối liền ấm ức:
-Tại sao chứ? Sắp tới sinh thần của thứ mẫu, trong vai trò là một trưởng nữ, ta cũng nên xuất hiện chúc mừng chứ.

Với lại ta ở phủ Dương gia đã lâu như vậy rồi không ra ngoài, thiên hạ còn đang đồn chàng bắt ép, hành hạ ta kìa.
-Ai dám đồn như vậy, ta sẽ cắt lưỡi từng người.
Thấy vẻ mặt phụng phịu không vui của Ái Nhược Lam, Dương Lục liền bật cười, đưa tay lên xoa mái tóc nàng.
-Thôi được rồi, nếu nàng muốn về Ái gia thì ta sẽ đi cùng nàng.
-Hả? Như vậy không ổn lắm.

Vương gia có nhiều chuyện cần giải quyết đi về Ái gia chỉ khiến cho chàng càng thêm mệt mỏi thôi.

Ta tự về được.

Chàng yên tâm xử lý xong việc ở Ái gia ta sẽ ngay lập tức trở về.
Thấy Ái Nhược Lam cố chấp như vậy, Dương Lục cũng không làm khó nàng:
-Vậy được, nghe theo nàng hết.

Ta sẽ cho người đi cùng để bảo vệ nàng.
-Được!
Ngày trở về Ái gia, Dương Lục không những chuẩn bị người mà còn chuẩn bị kiệu, lương thực cùng quà cho Ái Nhược Lam.

Nhìn những thứ xa hoa trước mắt, Ái Nhược Lam ngạc nhiên vô cùng.

Nàng quay sang nhìn Dương Lục:
-Ta chỉ trở về đó có vài ngày, chàng không nhất thiết phải chuẩn bị nhiều đồ cho ta như vậy đâu.
-Vương phi tương lai của ta, ta chuẩn bị cho nàng ấy một chút có gì không tốt sao?
-Tốt! Rất tốt! Nhưng ta chỉ cần Hạ Hạ và một người nữa là đủ rồi.


Không cần nhiều người vậy đâu.
-Được rồi.

Ta nghe nàng!
Vừa đặt chân đến Ái gia, Ái Nhược Lam đã nhìn thấy phụ thân và thứ mẫu đang đứng bên ngoài đợi nàng.

Nhìn thấy nàng bước xuống một mình, Ái Lộ Tử đã ngó nghiêng:
-Dương Lục không về cùng à?
Thì ra Dương Lục mới là lý do khiến cho những người vốn không quan tâm yêu thương gì nàng bỗng chốc thay đổi.

Ái Nhược Lam cười nhạt:
-Phải có Dương Lục đi cùng con mới được chào đón sao phụ thân?
-Không....ý ta không phải như vậy.
Thấy phu quân của mình đang khó xử, Lộ Hà vội vàng giải vây:
-Lam Lam sao con lại nghĩ phụ thân con như vậy chứ.

Phụ thân con cũng chỉ muốn hỏi thăm con thôi mà.
Từ phía trong, một người phụ nữ bước ra:
-Các ngươi mau im miệng hết cho ta.

Những thứ giả tạo như vậy không cần ngươi phải nói ra đâu.
Lộ Hà nghe những lời nói của Kim Lệ liền tỏ ra uỷ khuất nép vào người của Ái Lộ Tử:
-Phu quân, thiếp không hiểu tại sao đại tỷ cứ luôn cáu gắt với thiếp.
Ái Lộ Tử nhìn nương tử nhỏ bé của mình đang tỏ ra yếu đuối liền thương vô cùng, ông ta quát:
-Lộ Hà, nàng quá đáng rồi đó.

-Phụ thân, người không thấy ai mới quá đáng sao? Trong cái phủ Ái gia này ai là người có chức quyền cao nhất vậy?
Nghe câu nói của Ái Nhược Lam, Ái Lộ Tử liền im lặng.

Trong Ái gia dù mang danh là chủ nhưng mọi chuyện trong phủ và tiền nong đều do Lộ Hà quản lý.

Muốn có thứ gì đều phải thông qua Lộ Hà.

Ái gia được thành công như ngày hôm nay cũng phải nhờ công ơn của Lộ gia và Lộ Hà rất nhiều.

Giờ mà đắc tội với Lộ Hà chắc chắn ngày mai Ái Lộ Tử cùng nương tử nhỏ bé của mình sẽ ra đường ở ngay lập tức.

Nếu năm đó không vì Kim Lệ có mang thì ả ta đừng hòng đặt một ngón chân vào phủ Ái gia.
Chạy đến ôm lấy cánh tay Lộ Hà, Ái Nhược Lam vui vẻ lên tiếng:
-Mẫu thân kệ những con người không biết điều ấy chúng ta cùng nhau vào trong thôi.

Dương Lục chuẩn bị cho mẫu thân rất nhiều đồ đó.
-Được chúng ta cùng nhau vào trong.
Bước qua cửa phủ Ái gia, Hạ Hạ cùng Lạc Hoa (một người mà Dương Lục phái đi bảo vệ Ái Nhược Lam) đều quay lại nhìn Ái Lộ Tử và Kim Lệ.

Hai người này đúng là chán sống khi động vào người của Vương gia rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi