VƯƠNG GIA, TIÊN THẢO CỦA NGÀI LẠI CHUỒN MẤT RỒI


Khi Cố Yến nói ra những lời này, không chỉ Diệp Tử, mà cả quản sự cũng sửng sốt, vội vàng khuyên nhủ: “ Vương gia, đứa nhỏ này không hiểu phép tắc, động tay động chân lung tung, lỡ đâu lại mạo phạm ngài.......”
“ Không sao” Cố Yến đứng thẳng người, rũ mắt nhìn xuống gương mặt xinh đẹp đang hoảng sợ, “ Không hiểu phép tắc, ta dạy”
Diệp Tử rất không tình nguyện theo Cố Yến rời đi.
Có nhiều lần y thật sự không thể hiểu nổi, trong đầu người này rốt cuộc là suy nghĩ cái gì.

Trước đây nếu như trong vương phủ có hạ nhân nào gây ra hoạ, nhất định là bị trừ lương tháng, bên cạnh đó đánh chửi trách phạt tất nhiên là không thể thiếu.
Nhưng hôm này Diệp Tử không những gây hoạ còn đụng phải Cố Yến, nhưng nhìn qua hắn một chút cũng không tức giận.

Chẳng lẽ người này thuộc phái cuồng ngược? Chỉ thích những người đối xử thô bạo với hắn?
Đang nghĩ ngợi lung tung, Cố Yến đang đi trước đột nhiên dừng chân đứng lại, Diệp Tử bất cẩn không chú ý, liền đâm sầm vào tấm lưng rắn chắc của người nam nhân.

Diệp Tử hoảng hồn lùi về phía sau nữa bước, Cố Yến quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người y, giống như là đang dò xét đánh giá.

Diệp Tử bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên, thấp giọng hỏi: “Sao vậy ạ?”
Cố Yến nói: “ Hiện tại chỉ có hai người chúng ta”
Diệp Tử chớp chớp mắt, không hiểu rõ lắm ý tứ của hắn.

Cố Yến kiên nhẫn nói: “Ta cho rằng em sẽ có lời gì đó muốn nói với ta”
Diệp Tử thử thăm dò nói: “Đa, đa tạ ơn cứu mạng của vương gia?”
Cố Yến: “........”
Cố Yến hít sâu một hơi: “ Rất tốt”
Diệp Tử:???
Cố Yến bỗng nhiên đưa tay về phía y.

Diệp Tử đang muốn tránh đi, thì Cố Yến thấp giọng nói: “ Đừng nhúc nhích”
Hắn lấy một chiếc lá từ trên vai y xuống.

Lúc nảy Diệp Tử leo cây bị té sấp mặt, y phục trên người xộc xệch đến không ra gì, mà tâm trạng y nảy giờ rất nặng nề căn bản không có tâm tình chú ý tới.

Cố Yến phủi chiếc lá rụng kia đi, rồi giúp y chỉnh sửa y phục.

“Một lát nữa khách quý sẽ đến, em ăn mặc không chỉnh tề như vậy, còn ra thể thống gì nữa” Cố Yến thấp giọng nói, ánh mắt rơi xuống nơi da thịt trắng nõn của Diệp Tử hơi lộ ra sau lớp y phục, ánh mắt hơi động một chút.

Hắn thu lại ánh mắt, giấu đi vài phần ý cười nơi đáy mắt.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của Cố Yến chạm vào da thịt giữa cổ Diệp Tử, kích thích Diệp Tử đến mức co rúm lại.

Y mất tự nhiên né tránh tay của Cố Yến, lúng túng nói: “Ta, ta tự làm được”
Diệp Tử luống cuống tay chân sửa soạn lại y phục cho đàng hoàng, Cố Yến cũng không nói gì nữa, xoay người đi vào đại sảnh tiếp khách.

Trong đại sảnh có vài người hầu đang dọn dẹp, thấy Cố Yến bước vào, sôi nổi hành lễ với hắn.

Cố Yến ngồi xuống vị trí chủ vị, Diệp Tử ngoan ngoãn đi lên trước, chủ động rót trà cho hắn.

Dù sao thì bây giờ cũng không chuồn được, chi bằng nịnh nọt hắn một chút, chỉ cần không làm ra việc gì ngu ngốc chọc cho Cố Yến nghi ngờ, nhất định sẽ tìm được cơ hội đào tẩu.


Trong vương phủ này hạ nhân lớn nhỏ gì cũng hơn mấy chục người, Cố Yến chắc sẽ không vì một hạ nhân không có sức ảnh hưởng gì như mình mà cố ý đi tìm người tra hỏi.

Diệp Tử tính toán ở trong lòng, đem chung trà đưa tới trước mặt Cố Yến, quy quy củ củ nói: “ Vương gia mời ngài dùng trà”
Y vừa dứt lời, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng động nhỏ do đồ sứ va chạm.

Thu Đường luống cuống tay chân giữ ổn định cái bình xém chút nữa bị nàng quăng đi, tự hỏi: giọng nói vừa rồi không phải là của Thụy vương phi sao?
Hồi sáng đi quá vội, nên không kịp nhìn rõ dung mạo của vương phi.

Nhưng nô tỳ các nàng, giỏi nhất đó chính là ghi nhớ, không thể nào nhận sai chủ tử được.

Cho nên dù chỉ là nghe giọng nói thôi, nàng cũng không thể nào nhận sai người.

Nhưng tại sao Thụy vương phi lại ăn mặc thành người hầu rồi?
Thu Đường tò mò ngẩn đầu lên nhìn qua Diệp Tử, người bên kia nhận thấy động tĩnh cũng quay đầu lại liếc qua, ánh mắt hai người không hẹn mà nhìn thấy nhau.
Diệp Tử: “......”
............!Xong đời, không muốn sống nữa.

Đúng là quá xui xẻo, tại sao lại đụng phải tiểu nha đầu này vậy chứ.

Thu Đường là người thông minh, thấy bộ dáng chột dạ của Diệp Tử, nàng lập tức hiểu ngay.

Cái vụ này chắc chắn là đam mê độc đáo của vương gia, nếu để người ta vạch trần, vương gia nhất định sẽ ngượng ngùng.

(Clm=)))
Nàng gật gật đầu với Diệp Tử, làm như không có chuyện gì mà rời ánh mắt đi chỗ khác.
Diệp Tử: “......”
Hiểu lầm này có vẻ là còn bự hơn lần trước.

Cố Yến đang định tiếp nhận chung trà trong tay Diệp Tử, giương mắt lên thì nhìn thấy Diệp Tử cùng tiểu tỳ nữ kia mắt đi mày lại, ánh mắt hắn trầm xuống, duỗi tay đánh nhẹ lên mu bàn tay của Diệp Tử.
Tay Diệp Tử run lên, nháy mắt tỉnh tảo lại, xém chút nữa là nghiên đỗ chung trà.
Cố Yến cố ý trách cứ: “Chưa ăn cơm sao, có chung trà mà cũng bưng không xong”
Nói xong, thần sắc hắn như thường giơ tay tiếp nhận chung trà.

“Ta.....” Diệp Tử thật sự không hiểu nổi rốt cuộc là mình đã chọc người này ở chỗ nào, cũng không dám chống đối hắn, chỉ nhỏ giọng lẩm lẩm một câu: “ Thì ta có ăn được miếng cơm nào đâu”
Đừng nói là ăn cơm, từ sáng tới bây giờ ngay cả một giọt nước cũng chưa được tưới.

Khát chết cỏ.
Cố Yến lấy trái từ cái mâm trên bàn ra, trái kia to cở chừng ngón tay cái, vỏ ngoài màu đỏ tươi, phần ruột nhìn qua hơi trong mọng nước, khiến người ta nhịn không được mà thèm nhỏ dãi.
Cố Yến hỏi: “ Muốn ăn không?”
Diệp Tử thành thật gật đầu.

Cố Yến đưa qua cho y: “ Thưởng cho em”
Diệp Tử lăn qua lộn lại từ sáng sớm tới giờ, khát muốn gần chết, nhận trái cây xong cũng không khách khí với hắn nữa, một ngụm ăn sạch luôn.


Loại trái cây này nước nhiều, khi cắn xuyên qua lớp vỏ, trong miệng ngập tràn hương vị của thịt quả, ngon ngọt vô cùng.

Diệp Tử ăn xong một quả rồi còn thấy chưa đủ, ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm mâm trái cây còn lại trên bàn.
Cố Yến cười cười nhìn y: “ Còn muốn
sao?”
Diệp Tử gật đầu: “ Muốn”
“Vậy em hãy trả lời ta một vấn đề” Cố Yến tạm dừng một chút, chỉ chỉ mấy tỳ nữ trong phòng, nghiêm túc hỏi: “Em cảm thấy trong phòng này ai đẹp nhất?”
Cái này là cái khảo nghiệm sinh tồn chết tiệt gì vậy?
Lấy chuyện này ra để bẫy* y, người này sao có thể nhàm chán như vậy?
*nguyên văn là ‘sáo lộ 套路’: cụm từ "sáo lộ" trên mạng thường nhằm để chỉ cách thức nhằm dày công xây dựng, dùng để mê hoặc người khác, hoặc cũng có nghĩa là quỷ kế, cạm bẫy.

( Này tui cũng hong chắc lắm á, mọi người có biết thì chỉ tui với~~)
Diệp Tử ổn định tinh thần, thành khẩn nói: “ Ngài đẹp nhất”
Cố Yến nhìn chằm chằm y hồi lâu, nhìn đến mức hai chân Diệp Tử đều mềm nhũn, cuối cùng mới buông tha y: “ Ngồi xuống ăn đi”
Ở phía bên kia đại sảnh, một tỳ nữ khác đi đến trước mặt Thu Đường, nghi hoặc hỏi: “ Cái người ở bên cạnh vương gia ngươi đã gặp qua chưa? Trái cây kia đều là Tây Vực tiến cống, gom hết lại cũng không có nhiều, tại sao vương gia đều đem thưởng hết cho y?”
Thu Đường hứng thú bừng bừng xem diễn biến bên ngoài, hơi thu lại ý cười bên môi, nghiêm túc nói: “ Đừng hỏi nhiều, mau làm việc đi.

Tâm tư của vương gia, hạ nhân như chúng ta sao có thể đoán được”
Người ngoài làm sao mà đoán được, vương gia sẽ âm thầm lén lút làm nũng chứ.

Giả vờ làm hạ nhân chọc hắn vui vẻ, lúc nào cũng có thể mang người theo bên cạnh mình, còn phải khen hắn đẹp mới được ăn trái cây ——
Chắc là chơi sẽ vui lắm ha.*
*Thực ra khúc này phải là ‘hội ngoạn會玩’ dịch ra là ‘sẽ chơi’, cơ mà tui không hiểu khúc ‘sẽ chơi’ này nên tui edit như trên (*).

Có ai biết thì nhắc tui nhó.

Mấy người hầu dọn dẹp xong đại sảnh liền bị Cố Yến bảo lui xuống.

Diệp Tử ăn một hơi hết một mâm trái cây trên bàn, vô cùng thoả mãn vỗ vỗ bụng.

Y ăn vội quá, nên trên khoé miệng còn dính lại chút nước trái cây đỏ tươi.

Cố Yến bất đắc dĩ mỉm cười, vươn tay muốn lau miệng cho y.

Tay còn chưa kịp đụng vào Diệp Tử thì ngoài cửa lại có người bước vào.

“Vương gia, Tam hoàng tử cùng Dự Vương thế tử đến rồi”
Dự Vương là vương gia khác họ được tiên hoàng khi còn sống thân phong, ở trong triều đình đức cao vọng trọng, ngay cả Tĩnh Hoà Đế cũng phải lễ nhượng* ông ta ba phần.

Dưới gối Dự Vương cũng chỉ có một nhi tử, xem như là bảo bối, vị đó chính là Dự Vương thế tử.

*[ 禮讓 ] cách cư xử cao đẹp mà nhường nhau.
Tuổi của Dự Vương thế tử Tiêu Mân cùng Cố Yến xấp xỉ nhau, khi còn bé được thái phó đương triều chỉ dạy đọc sách, cũng học cùng nhau mấy năm.


Tiêu Mân là nhi tử độc nhất trong nhà, tính tình bị người trong nhà chìu đến mức ngang tàng bướng bỉnh, nhưng làm người tâm địa không xấu, cùng Cố Yến có quan hệ không tệ.

Hôm nay là hắn truyền tin đến nói, muốn bái phỏng* Cố Yến.
*[ 拜訪 ]: thăm hỏi
Nhưng lúc trước lại không có nhắc tới, là sẽ cùng đi đến đây với Tam hoàng tử.
Tĩnh Hoà Đế lúc đầu có năm nhi tử cùng một nhi nữ, Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử chết yểu, đều không sống quá mười lăm tuổi.

Nhị hoàng tử do hoàng hậu thân sinh, hiện giờ đã được phong làm thái tử, Tam hoàng tử do một phi tần khác sinh ra, Ngũ hoàng tử thì tròn mười tuổi.
Cố Yến từ nhỏ lớn lên ở trong cung, nhưng đối với mấy vị hoàng tử của Tĩnh Hoà Đế này hắn lại không thường xuyên lui tới, bởi vậy giao tình giữa hắn cùng Tam hoàng tử căn bản cũng chẳng sâu đậm gì mấy.
Cố Yến nhíu nhíu mày, cũng chưa mở miệng nói lời nào, nhưng Diệp Tử lại rũ mắt xuống, một bộ dáng tâm sự nặng nề.
Tam hoàng tử Cố Huyên, cái tên này y cũng không hề xa lạ.
Cố Huyên, trong nguyên tác chính là kẻ chiến thắng cuối cùng rồi lấy đi cái mạng của Cố Yến.

Theo như trong nguyên tác, Cố Yến sau khi thành niên, quyền khuynh triều dã, mấy phen mưu đồ đoạt vị, khi thành công sắp đến, bị Tĩnh Hoà đế nhìn thấu âm mưu, liền thất bại trong gang tấc.

Cố Yến không thể chịu đựng được đả kích khi kế hoạch bị thất bại, sau đó đã trở nên điên loạn*.

*[ 患了失心瘋 ] hoạn liễu thất tâm phong.

( Tui không hiểu lắm, cầu cao nhân giải thích)
Tĩnh Hoà Đế niệm tình thúc cháu nhiều năm, hạ chỉ cho Cố Yến đến đất phong tịnh dưỡng.

Không tới mấy năm, Cố Yến lành bệnh, tâm mưu phản cũng một lần nữa sống dậy.
Hắn tập kết một đạo quân, khởi nghĩa vũ trang, thế như trẻ tre, một đường đánh tới kinh sư*.
*[ 京師 ] chỗ vua ở, nơi to lớn và dân chúng đông đúc.

( Kinh thành)
Trong tình thế nguy cấp, Tam hoàng tử Cố Huyên lãnh quân xuất chinh, rốt cuộc cũng có lấy được mạng của Cố Yến.
Cố Huyên bởi vì vậy mà lập được chiến công, vài năm sau thái tử bệnh nặng qua đời, hắn liền được bá quan ủng hộ lập làm trữ quân, về sau liền lên ngôi Hoàng đế.

Nếu nói ở trong quyển sách kia vai ác lớn nhất là Cố Yến, thì Cố Huyên lại vô cùng xứng đáng làm vai chính.

Diệp Tử tới vương phủ nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ gặp qua cái vị Tam hoàng tử này bao giờ.
Người hầu bẩm báo xong, chỉ chốc lát sau, hai vị nam tử áo quần đẹp đẽ quý giá bước vào.

Đi ở đằng trước là một nam tử dáng người cao lớn đỉnh đạc*, dung mạo thì không thể nói là xuất chúng, nhưng nhìn qua cũng rất là đoan chính, giữa mày đều lộ ra sức sống của tuổi trẻ.

*Đàng hoàng và đầy tự tin.
Tuổi của Tiêu Mân cùng Cố Yến cũng không quá xa, nhưng dù sao hắn cũng chưa có tập tước*, thấy Cố Yến, lễ nghĩa này kia hiển nhiên là không thể thiếu.

Hắn đi đến trước mặt Cố Yến cười cười hành lễ: “Tham kiến Thụy vương điện hạ”
*Nói con cháu nhà phong kiến được phong tước theo tước của ông cha.
Cố Yến nói: “ Thế tử không cần đa lễ”
Phía sau hắn là một nam tử dáng người cao gầy chậm rãi bước vào.

Người nọ nhìn có vẻ ít tuổi hơn một chút, tướng mạo ôn văn như ngọc*, eo đeo ngọc bội, tay cầm một cây quạt xếp bằng trúc màu đen, càng tôn lên vài phần phong nhã.

Hắn đi đến trước mặt Cố Yến, xếp quạt lại, cười nhẹ: “ Đường huynh, làm phiền rồi”
*nguyên văn là [ 溫文如玉 ]: ấm áp, hòa nhã, ôn nhu, lễ độ.

( Tui tính dịch là ôn nhuận như ngọc, mà trong raw không phải nên tui dịch như trong raw)
Giọng nói của gã thanh mát có chút lạnh, so với Tiêu Mân thì có phần trầm ổn hơn.


Cố Yến gật gật đầu, Tiêu Mân giải thích nói: “ Tử Thừa, Tam hoàng tử hôm nay vừa lúc đến tìm ta nghe hát, ta thấy canh giờ lại còn sớm, nên kéo hắn một đường đến đây, ngươi sẽ không để ý chứ?”
Cố Yến nói: “ Đương nhiên là không”
Tiêu Mân bất mãn: “Ngươi đã sắp phải thành thân, sao nhìn kiểu gì vẫn là cái bộ dáng lạnh như băng vậy.

Lúc trước nghe bọn hắn nói ngươi ở trên triều chống đối thánh thượng, đòi sống đòi chết nhất định phải cưới nam tử là phi.

Ta còn cho rằng ngươi là cây sắt ra hoa, gà trống đẻ trứng, chuẩn bị tới chê cười ngươi đây”
Diệp Tử ‘phụt’ một tiếng, vẫn là không nhịn được mà bật cười.

Cây sắt ra hoa, gà trống đẻ trứng.
Toàn bộ thành Trường An này, sợ là chỉ có vị Tiêu thế tử này dám đứng ở trước mặt Cố Yến nói ra những lời như vậy.
Cố Yến quay đầu lại nhìn lướt qua Diệp Tử bên cạnh, Diệp Tử lập tức tắt tiếng câm như hến.
Tiêu Mân cũng nhìn về phía Diệp Tử, hai mắt sáng bừng lên: “Ẩy, Thụy vương gia đúng là diễm phúc* không cạn, ngay cả tên sai vặt đi theo bên người cũng xinh đẹp như vậy, ngươi không sợ Vương phi tương lai sẽ ghen hay sao?”
*Hạnh phúc tốt đẹp, diễm: tốt đẹp; phúc: tốt lành.

Cố Yến không dấu vết cau mày lại.
Tiêu Mân cũng không có ý xấu gì, tính tình của tên này chính là lêu lỏng phóng túng, quanh năm suốt tháng chỉ biết tầm hoa vấn liễu* khắp đường lớn hẻm nhỏ, nên nhìn thấy mỹ nhân liền không đi nổi.

*Chỉ tính cà lơ phất phơ chỉ giỏi tán gái.
Tiêu Mân nửa đùa nửa thật nói: “ Tử Thừa, ngươi xem ngươi cũng sắp phải làm thân rồi, ngươi còn không nhanh tay đem người xinh đẹp trong vương phủ ném đi, đỡ phải khiến cho tẩu tử tương lai của ta nổi giận.

Còn về phần ném người đi, không bằng đem người tặng cho ta, ta khẳng định sẽ đốt xử thật tốt với y”
“Không bao giờ” Cố Yến cự tuyệt ngay lập tức không chút do dự.
“Ngươi nhìn cái bộ dáng keo kiệt của ngươi đi, ta chỉ là muốn một hạ nhân, cũng đâu có phải là tức phụ của ngươi đâu.

Vậy thì ta và ngươi trao đổi đi” ban đầu Tiêu Mân chỉ muốn đùa Cố Yến một chút, nhưng khi nhìn thấy cái bộ dáng bênh vực người của mình như vậy, bỗng nhiên sinh ra vài phần hứng thú.

“Vàng ngọc châu báu, hay là là mỹ nam mỹ nữ, ngươi muốn cái gì, chỉ cần ngươi mở miệng, chỗ ta đây có rất nhiều”
Cố Yến hỏi: “ Cái gì cũng được?”
Tiêu Mân gật đầu: “ Đúng, cái gì cũng được hết”
Trong lòng Diệp Tử lộp bộp một tiếng, hai người này chơi quá trớn rồi đó.

Nghe nói Tiêu Mân này ham luyến nhất chính là sắc đẹp, ở trên giường cũng đa dạng phong phú đủ mọi thể loại, nếu y thật sự bị đưa đến Dự Vương phủ, thì cái mạng nhỏ này của y khó mà giữ được.

Cố Yến, ngươi sẽ không khốn nạn như vậy đâu đúng không?
Cố Yến ung dung liếc nhìn Diệp Tử một cái, hỏi: “Thế tử muốn em đi theo hắn về phủ, em nguyện ý không?”
Sao có thể nguyện ý được!
Diệp Tử không đồng ý với ý tứ của hắn, nên không dám mở miệng, chỉ có thể đáng thương nhìn hắn.

Cố Yến thấp giọng thúc giục: “ Nói chuyện, rốt cuộc là em muốn ở lại bên cạnh ta, hay là cùng thế tử đến Dự Vương phủ.

Nếu em vẫn không chịu nói gì, ta sẽ coi như là em đã đồng ý, tự mình mang người đưa đi”
Trong mắt Cố Yến một chút ý cười cũng không có, giống như nếu Diệp Tử thật sự gật đầu, hắn không nói hai lời liền đem người đóng gói đưa đi.
Diệp Tử không kìm lòng được, đôi mắt bị doạ đến ửng đỏ lên: “Ta, ta muốn ở lại bên cạnh ngài”
Cố Yến vừa lòng gật gật đầu, nói với Tiêu Mân: “ Ngươi xem, y không muốn”
“ Tử Thừa.......”
“Ta cũng không muốn” Cố Yến thu lại ý cười, nơi đáy mắt lộ ra vài phần sắc bén lạnh lẽo.

“Cho dù ngươi có đi đào hết quốc khố đem cho ta, thì ta cũng không đổi”
________________.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi