VƯỢNG GIA TIỂU NÔNG NỮ



Edit: Xíu
Chương Vân không ngờ hành động của Thường gia lại nhanh như vậy, sau khi từ ruộng đất trở về, hôm đó ăn cơm chiều tối xong, nhà Thường gia lại đến cửa, lần này Thường Mãn đã có chút quy củ, chỉ để cho trưởng bối đi lại, còn mình cũng không theo tới.

Mục đích chuyến đi này của Thường gia không cần nói cũng biết, khi Thường Thiết Mộc và Thiệu thị bọn họ cùng nhau tiến vào sân, thì Chương Hữu Khánh với Chu thị liền tiếp đón họ vào nhà chính ngồi.

Đây là muôn nói đến chuyện hôn sự, Chương Vân tất nhiên không tiện ở lại đây nên vội vàng lui ra khỏi phòng chính trở về phòng riêng của mình, trải qua một màn buổi sáng trên cánh đồng, tâm tình của nàng so với trước cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Người hai nhà ngồi trong nhà chính nói chuyện rất lâu, Chương Vân cũng nghe động tĩnh trong phòng một hồi, ước chừng nửa canh giờ mới nghe thấy tiếng tiễn khách từ nhà chính, Thường Thiết Mộc và Thiệu thị hai người rời đi nhà Chương gia.

Chương Vân cũng cảm thấy xấu hổ khi đi hỏi về tình hình, nên chỉ chờ bọn họ sau khi ra sân liền đứng dậy bắt đầu trải chăn bông chuẩn bị đi ngủ sớm.

Còn chưa kịp trải chăn bông xong, thì cửa đã cọt kẹt mở ra với một luồng gió lạnh ập vào, Chương Vân quay đầu lại đã thấy Chu thị đang đi vào.

Chu thị đem cửa phòng đóng lại, đi vài bước tới mép giường, Chương Vân vội vàng đi lên nắm lấy tay nàng, chỉ cảm thấy hai tay nàng rất lạnh lẽo: "Nương, bên ngoài lạnh lắm, sao nương không đi ngủ sớm đi".

Chu thị cười đến bên giường ngồi xuống, lôi kéo nàng cùng nhau ngồi xuống, "Ta nghĩ con nhất định là đang chờ tin tức, cho nên vừa mới chân trước tiễn người đi, chân sau liền tiến vào."
Đây là chuyện thành thân của Chương Vân, Chu thị nói như vậy làm nàng cũng có chút ngại ngùng, vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nương, con đâu có chờ ".


"Dù có chờ đợi hay không thì tóm lại, chuyện hôm nay con cũng phải biết".

Chu thị nhìn con gái ngượng ngùng, nụ cười trên mặt càng sâu, miệng tiếp tục nói:"Hôm nay chúng ta cùng Thường gia đã nói chuyện với nhau, cửa hôn sự này chúng ta sẽ không phản đối nữa, nhưng trước con còn có Trình Tử, dù sao cũng phải chờ đại ca con thành thân rồi mới đến lượt con, cho nên phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa".

Chương Vân cẩn thận nghe, thấy Chu thị nói như vậy, thật đúng là gãi trúng chỗ ngứa, nói như thế nào thì nàng tuổi này ở thời hiện đại mới là học sinh trung học, cứ như vậy mà nói lập gia đình, nàng thật sự chưa thích ứng được, nếu có thể ở nhà nhiều hơn một chút, tất nhiên nàng cầu còn không được nữa.

"Dạ, mọi chuyện đều theo ý cha nương làm chủ." Chương Vân cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, trên mặt nở nụ cười, nhẹ nhàng nói.

Chu thị lập tức bật cười, đặt tay lên trán nàng dí một cái, cười nói: "Lúc này con nói thật dễ nghe, nếu ta và cha con không đồng ý cửa hôn sự này, con thật sự có thể tuỳ theo ý chúng ta à?".

Chương Vân vươn tay sờ sờ trán, bị chính nương mình trêu chọc như vậy, trên mặt có một đám mây đỏ bay lên, không nhịn được liền ngã sang một bên, ôm lấy Chu thị, miệng làm nũng nói: "Con biết cha nương rất yêu thương con, nên sẽ không muốn làm con buồn đâu".

Chu thị cười ôm lấy Chương Vân, sờ mái tóc đen của nàng, trong lòng nghĩ thầm, con gái sắp đến thời điểm lập gia đình rồi, không còn có bao nhiêu ngày có thể làm nũng, cùng với suy nghĩ này, không hiểu sao trong lòng lại có chút trống trải, nhẹ nhàng vỗ về nàng hồi lâu, mới nói: "Được rồi, người lớn như vậy rồi mà vẫn ở trong lòng nương làm nũng nữa."
Chương Vân ở trong lòng của Chu thị cọ tới cọ lui một hồi lâu, đây vẫn là lần đầu tiên nàng làm nũng như vậy, nghĩ rằng thời gian ở nhà sẽ không kéo dài được bao lâu, trong lòng lại dâng lên một loại tình cảm lưu luyến không rời.

Chu thị thấy nàng ôm eo không muốn rời đu, nên vỗ nhẹ lưng nàng, cười nói:"Sao mà con gái của chúng ta càng ngày càng giống như lúc nhỏ vậy".

Nói xong, vẫn như cũ tuỳ ý nàng, không có đẩy ra.

Hai mẹ con âu yếm một hồi, rồi Chương Vân mời rời khỏi vòng ôm của Chu thị, Chu cười nói: "Bây giờ là gần tháng mười hai âm lịch, gia đình sẽ phải bán dầu trà, ta đã bàn bạc với cha con, cũng giống như năm cũ, chờ những ngày chợ cuối năm sẽ làm đậu phụ rán và đậu phụ mốc thối rán lên chợ đi bán, heo trong chuồng cũng phải làm thịt, đến lúc đó công việc chất đống chồng chéo nhau, thật sự rất bận rộn, vốn định làm sớm hôn sự một chút cho các con, nhưng lúc này không được, nên phải trì hoãn lại làm sau".

"Nương, chuyện của chúng con không vội việc, sinh kế của gia đình là quan trọng nhất".

Chương Vân nghe vậy vội vàng nói, trong một năm này phải dựa vào khoảng trước, sau tháng mười hai âm lịch sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, cho nên việc gì cũng không có quan trọng hơn việc này.


Hơn nữa, nàng mới không có mấy tuổi, muộn một chút cũng không sao, chỉ cần hai nhà nói chuyện đã định là yên tâm rồi.

Chu thị thấy con gái nói như vậy, vui mừng gật đầu, đứng dậy cười nói:"Nếu con cảm thấy tốt, vậy thì trước hết chúng ta hãy bận rộn hết lần này qua năm, còn chuyện thành thân thì năm sau rồi làm nhé".

"Dạ".

Chương Vân nhẹ nhàng đáp lại, đứng dậy tiễn Chu thị đi ra cửa, sau khi rửa mặt xong liền nằm xuống nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay đều trong trạng thái lo lắng chuyện hôn nhân, hiện tại tất cả mọi thứ đã lắng xuống, Chương Vân rốt cuộc cũng an tâm, đêm nay cứ như vậy ngủ một giấc thật đẹp thật ngon.

Sáng hôm sau thức dậy, tuyết đã ngừng rơi sau một đêm, Chương Trình ăn sáng xong vội vàng mang theo hai thùng nhỏ dầu trà ra ngoài, trước đó đã hẹn sớm với mấy đứa bạn trong thôn cùng nhau đi trấn trên để tìm kho hàng bán dầu.

Trước đó vài ngày, bọn họ hầu như chạy khắp trấn trên, liên hệ rất nhiều cửa hàng, định ra muốn mua bao nhiêu dầu trà, cho nên mấy ngày kế tiếp, Chương Trình đều sẽ mang gánh lên trấn, dầu trà tiêu thụ rất thuận lợi, mới chỉ trong ba ngày đã bán được hơn nửa số dầu trong nhà, kết toán thu về được ba lượng bạc.

Nhìn thấy mấy người Chương Trình bán dầu trà rất tốt, cho nên rất nhiều nhà trong thôn đã tìm đến cửa, muốn nhờ bọn họ giúp bán dầu trà của gia đình mình.

Trong tình huống này, Chương Vân lại nảy ra ý tưởng trích về một khoản hoa hồng và yêu cầu Chương Trình tổ chức nhân sự bán hàng, hắn đã tìm được hơn chục người, những người này đặc biệt giúp người dân bán dầu trà trước Tết Nguyên đán.

một phần nhỏ của số tiền thu được được sử dụng làm hoa hồng của họ.

Lần trước khi bán đồ dùng cành lá hương bồ, đã áp dụng qua trích phần trăm hoa hồng này rồi, vì vậy đến lượt bán dầu trà, nhanh chóng được cả thôn chấp nhận đồng ý.

Trên cơ sở giúp đỡ trong thôn, hơn chục chàng trai còn có thể kiếm được chút lãi nho nhỏ, điều này trở nên có động lực làm việc hơn, mỗi ngày đi sớm về muộn, thuận lợi đem rất nhiều dầu trà của gia đình trong thôn đi tiêu thụ ra ngoài, người trong thôn thấy bọn họ như vậy, đều nhiệt tình không đủ, coi bọn họ như thần tài của sự giàu có.


Chương Trình vội vàng đi bán dầu trà, những thành viên khác trong gia đình Chương gia cũng không rảnh rỗi, hôm đó người nhà Thường gia đến cửa, nghe nói Chương gia sẽ bán đậu phụ rán và đậu phụ mốc thối vào tháng 12âm lịch nên Thường Thiết Mộc liền nhận lời đồng ý, nói trở về sẽ làm đậu phụ, làm xong sẽ giao ngay cho nhà họ Chương.

Sáng nay Chương Vân dậy sớm, sau khi ăn sáng xong thì giúp đỡ Chu thị dọn dẹp, chuẩn bị làm xong việc nhà liền đến Thường gia nhìn xem,, xem đậu phụ của nhà hắn chắc đã chuẩn bị xong chưa, nàng muốn lấy về sớm để làm đậu phụ mốc thối trước.

Sau khi cho gà, lợn trong sân ăn xong, Chương Vân cởi tạp dề ra, chuẩn bị xuống bếp rửa tay trước khi đi ra ngoài, mới vừa ở bên bồn nước, đặt chậu gỗ lên trên, đang cúi xuống rửa tay, liền nghe thấy phía sau có âm thanh truyền đến, tưởng là Chu thị gánh nước trở về, liền nói: "Nương, con đến nhà Thiết Mộc đại bá lấy đậu phụ, lát nữa sẽ trở về liền.

"
Nói xong, phía sau lại không có lời đáp, Chương Vân quay đầu nhìn, vừa quay đầu lại suýt chút nữa đụng phải một khối ngực, vội vàng ngước mắt lên, Thường Mãn không biết đã vào phòng bếp đứng ở phía sau nàng lúc nào, dựa vào thật gần, cơ hồ như dính vào lưng của nàng.

"Ngươi đi vào trong sao không gọi ta một tiếng, thật là doạ chết ta rồi." Chương Vân quả thực bị doạ đến sợ, lúc này tim còn đang đập thình thịch, nhịn không được ngẩng mặt lên nói giận một câu, vươn tay ra đẩy lồng ngực hắn, muốn hắn đi ra xa một chút, nếu cứ đứng như vậy thì lại khiến cho tìm nàng không khỏi ngừng đập mất.

Thường Mãn chân không nhúc nhích, thay vào đó là lấy hai tay chống vào ngực, ôm lấy bàn tay nhỏ bé vào trong lòng bàn tay, dính sát chặt vào nhau ở trong ngực.

Bàn tay của Thường Mãn rất ấm, bàn tay hơi lạnh của nàng liền nóng lên, nhưng Chương Vân không thể để hắn nắm ôm như thế này được, Chu thị sẽ quay lại bất cứ lúc nào.

"Mau buông ra, nương ta đi lấy nước, rất mau sẽ trở về." Chương Vân vùng vẫy thoát ra hai tay của hắn, khuôn mặt có chút nóng lên.

Thường Mãn tay nắm chặt hơn, miệng nói: "Vân nhi, việc hôn sự của chúng ta nhà ngươi đã đồng ý, cha nương có nói cho ngươi biết chưa?".

Nghe được giọng nói căng thẳng của hắn, Chương Vân dừng giãy dụa hai tay, ngẩng đầu nhìn hắn, yên lặng gật đầu.

Đôi mắt của Thường Mãn chợt lóe sáng lên, nụ cười trên môi không thể ngừng tắt được, cứ như vậy nắm lấy tay nàng, không thể trút bỏ hết sự phấn khích của mình, nên ngay lập tức buông lỏng, duỗi tay ra ôm trọn lấy nàng vào trong lòng.

"Vân nhi, ngươi có biết là ta rất rất hạnh phúc như thế nào không, có thể lấy được ngươi, đời này ta không còn cầu gì nữa".


Giọng nói có chút run nhẹ của Thường Mãn từ trên đỉnh đầu rơi xuống, Chương Vân lúc đầu còn có chút tránh né muốn giãy dụa thoát ra khỏi vòng ôm của hắn, nhưng sau khi nghe hắn nói như vậy, liền chậm rãi dừng lại.

Thường Mãn cảm thấy nàng ngừng giãy giụa lại, hai tay dùng thêm chút sức lực, khiến cho cả người nàng ôm sát vào trong lòng.

Nghĩ đến hắn phải chịu không ít đau khổ, khổ tâm trong những ngày qua, lòng Chương Vân liền mềm nhũn, duỗi tay ra từ từ nhẹ nhàng ôm lấy hắn, rồi dựa đầu vào ngực hắn, trong tai truyền đến tiếng đập thình thịch, nổ bùng hỗn loạn của nhịp tim, cảm giác này rất kỳ diệu, một luồng hơi ấm ổn định quanh quẩn khiến nàng có chút say mê.

Sự gần gũi của người trong lòng khiến Thường Mạn vui sướng như sắp bay lên trời, cả người lâng lâng lơ lửng, đem mặt dán vào tóc nàng, dụi nhẹ.

Hai người cứ như vậy ỉ ôi âu yếm nhau, Thường Mãn thở dài thỏa mãn, một hồi sau mới lẩm bẩm nói: "Vân nhi, chờ ta, ta nhất định sẽ kiếm nhiều tiền, để chuẩn bị sính lễ phong phú, đem ngươi lấy về thật tốt, cũng để cho ngươi về sau không phải lo lắng, chịu khổ".

Nghe được lời thề son sắt của Thường Mãn, Chương Vân nhắm mắt lại, nhẹ gật đầu, trong lòng nàng thực sự cảm thấy rằng, hắn sẽ làm tất cả hết nỗ lực vì mục tiêu này.

"Hai ngày nữa ta lại đến Thường Châu một chuyến để đem đồ dùng đan bện cành lá hương bồ nhuộm màu, nếu có thể thành công, thì trong tương lai tiền thu sẽ được nhiều hơn".

Thường Mãn nói nhỏ vào tai nàng, Chương Vân lúc này mới nhớ, chuyện này Chương Trình đã có nói qua, hắn mấy ngày nay vội vàng nhuộm đồ, xem ra là đã nhuộm thành, trong lòng vì biết vậy mà nhẹ nhõm, vui mừng thay cho hắn.

Chương Vân đang định nói vài câu động viên, thì từ ngoài cửa truyền đến một âm thanh, nàng sợ tới mức giãy dụa muốn tránh thoát, Thường Mãn đành phải buông nàng ra, cho nên hai người nhanh chóng tách ra.

Vừa mới đứng ổn định lại thì Chu thị gánh nước vào, nhìn thấy Thường Mãn liền cười nói:"Mãn tử đến đây có chuyện gì không?".

"Thím, cháu đến đưa đậu phụ ạ".

Thường Mãn nói xong chỉ vào bếp, Chương Vân lúc này mới phát hiện một bản đậu phụ được đặt trên bếp không biết từ lúc nào mà không thấy, nhớ tới tình huống lúc nãy, trên mặt liền hơi khô nóng.


Chu thị nhìn miếng đậu phụ vội vàng cảm ơn, Thường Mãn không tốt ở lại lâu hơn nên nói: "Ở nhà còn mấy bản nữa, cháu đi về lấy ngay đây".

Nói xong, xoay người chạy ra khỏi phòng bếp.

Chu thị liếc nhìn con gái một cái, nhìn thấy khuôn mặt của nàng đầy ý xấu hổ, sau đó nhìn lại bóng lưng của Thường Mãn, ngầm hiểu ý, mỉm cười


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi