VƯỢNG GIA TIỂU NÔNG NỮ

Edit: Xíu

Thấy mọi người trong nhà đều quay lại nhìn mình, Chương Vân liền mở miệng nói:"Cha, nương, nhà chúng ta sau khi mua heo con, không phải là còn năm lượng bạc hay sao, khoản nợ trong nhà cũng trả hết rồi, hiện giờ chúng ta cũng không dùng đến số tiền này, sao không lấy ra mua ruộng nước, thu hạt thóc có thể trợ cấp thêm lượng thuế, mà gia đình ta cũng được ăn cơm gạo tẻ, như vậy không tốt lắm sao".

Bây giờ nàng phải thuyết phục gia đình mua ruộng nước trước, còn nuôi tôm cá thì đợi đến khi mua được ruộng rồi mới góp ý, không được hành động quá vội vàng, dù sao cũng là loại khái niệm mới này phải được gợi ý thấm nhuần từ từ.

Sau khi Chương Vân nói lời đó liền dừng lại, yên lặng nhìn những người cùng bàn, chờ bọn họ nói ra suy nghĩ của mình. May mắn là nàng không phải đợi lâu, Chu thị liền mở miệng nói:"Con nghĩ cha, nương chưa nghĩ đến chuyện này à, buổi tối hôm qua ta cùng cha con đã thương lượng qua, trong tay còn có chút tiền này có, có nên mua ruộng nước hay không".

Chương Vân hai mắt sáng lên khi nghe xong lời này, hoá ra cha, nương cũng có ý tưởng này rồi, nói như vậy thì chuyện này dễ dàng hơn nhiều rồi.

Trong lòng đang hưng phấn, chợt nghe Chu thị nói tiếp:"Tuy nhiên, các ngươi cũng biết được trong tay chúng ta chỉ có năm lượng bạc, nhiều nhất chỉ có thể mua được một mẫu ruộng đất), đất phụ chẳng hạn như dốc, núi, chúng ta đương nhiên không lo lắng, vì năm lượng lượng có thể mua được hai mẫu không vấn đề gì, còn nếu muốn mua ruộng đất tốt thì chưa chắc đã đủ, hơn nữa phải dựa vào người bán, chỉ khi có người bán mới mua được, ý của cha nương là chờ xem một chút có gặp được người bán ruộng lúa hay không, nếu không gặp được thì nhân cơ hội tranh thủ tiết kiệm chúng ta mua hai mẫu trong một lần năm tới luôn, so với mua một mẫu thì tốt hơn".

Hoá ra là cha nương muốn mua ruộng lúa hoa màu, việc này thực sự không dễ dàng mua được, gia đình người ta đã trồng trong ruộng nhiều năm rồi, nếu không vội vã có việc cần dùng tiền mới miễn cưỡng bán đi, vậy thì chuyện này phải chờ đợi đến ngày tháng năm nào đây, Chương Vân nghe xong có chút sốt ruột, vội hỏi;"Còn cấy mạ thì sao được, ba tháng nữa mới có ruộng hoa màu, sợ là không kịp để gieo cấy mạ vì đã muộn". Huống hồ trước tiên cấy mạ phải chọn giống, ngâm giống, ươm giống, chuyện phải làm rất nhiều, nếu muốn gieo cấy trong vụ mạ năm nay thì phải bắt tay vào công việc chuẩn bị trong khoảng thời gian này.

"Năm nay không cần gấp gáp, nhà chúng ta không phải không có đất, trước tiên hãy trồng trọt đã rồi sau đó từ từ tìm ruộng hoa màu tốt, như vậy sẽ an toàn hơn." Lúc này Chương Liên Căn mới mở miệng, Chương Hữu Khánh với Chu thị đều gật đầu đồng ý, vậy thì Chương Vân cũng không thể nói tiếp được nữa , bây giờ người trong nhà chưa muốn mua đất, chỉ có một mình nàng, dù trong lòng có gấp gáp hào hứng đi chăng nữa cũng không có kết quả, chỉ có thể im lặng vùi đầu ủ rũ ăn cháo ngô.

Việc mua ruộng nước không có phản ứng gì, Chương Vân khá nản lòng, buổi tối nằm trên giường, trong lòng luôn luôn suy nghĩ xem có cách nào tốt hơn để thuyết phục cha nương không.

Có lẽ là buổi tối ngủ trễ cộng thêm có tâm sự nên buổi sáng sớm hôm sau thức dậy, Chương Vân không có tinh thần, người ủ rũ, uể oải, khi đi bước vào phòng bếp Chu thị nhìn thấy nàng như vậy vội rửa tay sạch bột mì rồi lau nước trên tạp dề, đưa tay lên sờ cái trán của nàng, miệng nói:" Sao thế, nhìn con không có tinh thần như vậy, có phải lại bị bệnh rồi hay không?". Thân thể Chương Vân luôn không tốt, nhất là sau hai đợt ốm liên tục, cho nên khó tránh khỏi Chu thị có chút lo lắng.

"Không có việc gì ạ, chỉ là buổi tối ngủ không ngon, đợi một lát nữa sẽ ổn thôi". Chương Vân cười nhẹ lắc đầu.

Chu thị sờ trán của nàng cũng không thấy nóng, trong lòng liền nhẹ nhõm, an tâm, xoay người tiếp tục nhào bột, sau khi nhào xong thì làm bánh bột, Chương Vân thoáng nâng cao tinh thần một chút, giúp đỡ Chu thị cùng làm bữa sáng.

Chờ sau khi Chu thị nướng bánh bột mì, cháo bột ngô xong thì cùng Chương Vân ăn sáng, rồi bọn họ gói đòi ăn lại bỏ trong lọ, cho vào trong giỏ, chuẩn bị đem đi ra đồng cho người nhà làm ở ngoài ruộng ăn.

"Con hôm nay nhìn mệt mỏi như vậy thù đừng đi nữa, ở nhà nghỉ ngơi một chút rồi lát nữa đi cắt bèo tây về cho heo ăn". Chu thị thấy Chương Vân đứng lên chuẩn bị đi ra đồng, liền lên tiếng ngăn cản, Chương Vân gật đầu, sau khi Chu thị đi ra ngoài nàng cũng không rảnh rỗi, đi ra mảnh vườn trồng rau nhổ cỏ, hái một ít rau cho gà ăn.

Cầm nắm lá rau trong tay, Chương Vân đứng dậy nhìn xung quanh vườn rau, trồng nhiều nhất là củ cải, đã sớm thu hoạch từ mùa đông, trên vườn bỏ trống một vùng rộng lớn, Chương Vân vài ngày trước đã nói qua với cha, chờ gieo mạ xong thì sẽ trồng một ít khoai lang trong vườn, muốn trồng khoai lang thì đất không đủ, vì vậy chỗ nào thu hoạch củ cải xong thì sẽ để trồng khoai lang.

Thân, lá khoai lang có thể làm thức ăn cho heo, ngọn khoai lang cũng là một món ăn rất ngon, củ khoai lang còn không cần phải nói, có thể làm lương thực cho gia đình, mấy năm trước gia đình cũng đã nghĩ đến trồng nhưng đất không đủ rộng nên liền từ bỏ, năm ngoái mới cải tạo mở rộng thêm một mảnh đất mới, cũng đủ chỗ trồng cho nên Chương Vân mới nhắc qua, Chương Hữu Khánh liền đồng ý..

Vào mùa thu, trong nhà có thể ăn khoai lang, dù là luộc, hấp hay nướng, Chương Vân đều thích ăn, nghĩ đến đây, tâm tình tốt hơn một chút, liền cầm lá rau quay về tiền viện, đi vào trong bếp cắt nhỏ rau rồi trộn với cám lúa mì cho gà ăn.

Vừa cho gà ăn xong, Chu thị đã trở về, hai người liền chuẩn bị đi bờ sông Thanh Lĩnh, Chu thị lấy thùng gỗ cùng đòn gánh, còn Chương Vân thì cầm theo cái rổ với cái liềm, cùng nhau đi ra khỏi sân hàng rào.

Hai người mới ra khỏi sân hàng rào, đi được vài bước trên con đường nhỏ thì đã nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh từ đằng xa truyền đến, vừa nghe liền biết đó là chuông đồng của Lâm đại phu .

Chu thị vội kéo Chương Vân đi theo tiếng chuông đến, mới đi ra con đường nhỏ đã nhìn thấy Lâm đại phu đi về phía bên này, Chu thị liền gọi lên:"Lâm đại phu, phiền người qua xem cho con gái ta một chút".

Lâm đại phu nghe thấy tiếng gọi, mỉm cười đi về phía họ, Chương Vân cũng không biết nên nói như thế nào nữa, chẳng qua là ngủ không ngon, nhiều nhất thì ủ rũ nửa ngày, rất nhanh sẽ khoẻ lại như bình thường, nhưng thấy Chu thị lo lắng như vậy, cũng không bác bỏ từ chối ý tố của nàng, vì vậy đi đến trước mặt Lâm đại phu.

"Lâm đại phu, hôm nay nha đầu nhà ta thức dậy người không được khoẻ, người qua nhìn xem một chút, xem có bị làm sao hay không". Chu thị đem tình hình của Chương Vân nói qua một lần, sau đó cười nói,"Ở trên đường xem bệnh cũng không tốt, Vân nhi, con mang Lâm đại phu vào nhà ngồi đi, hái rau cho heo thì để sau, Lâm đại phu người cứ chậm rãi xem, ta trước đi lấy nước rồi sẽ trở lại". Nói xong liền đẩy Chương Vân trở về, thấy nàng dẫn Lâm đại phu quay lại liền nhanh chóng đi về phía sông Thanh Lĩnh.

Chương Vân mời Lâm đại phu vào nhà chính ngồi, đem giỏ trên lưng tháo xuống đặt ở góc tường, liền đi qua ngồi xuống vươn tay ra bắt mạch.

Lâm đại phu híp mắt xem mạch, sau đó cười nói:"Cũng không có gì lo ngại, khí huyết thiếu hụt một chút, nóng tính hư vượng, không cần dùng thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt thì sẽ khoẻ lại thôi".

Chương Vân cũng biết chính mình ngủ không tốt, thấy Lâm đại phu nói vậy liền gật đầu, nói:"Dạ, Lâm đại phu, cháu biết rồi".

Lâm đại phu đem gối cổ tay cất lại trong hòm thuốc, cười tủm tỉm nhìn nàng nói:"Tiểu nha đầu, chỉ có người lớn mới bị khó ngủ, tuổi này của ngươi sao mà không ngủ được, hay là có tâm sự gì?".

Chương Vân nghe xong không khỏi cảm thán ngẩng đầu nhìn ông, xem ra Lâm đại phu không chỉ giỏi y thuật mà còn rất giỏi quan sát, lời nói của người khác, trong lòng thần nghĩ Lâm đại phu hàng ngày bốc thuốc chữa bệnh ở trong thôn làng, gặp nhiều người ,đi đến nhiều gia đình, các hương thân đối với ông rất tín nhiệm, tình huống trong thôn tự nhiên rất quen thuộc, nên có thể hỏi thăm một chút, xem có người nhà nào định bán ruộng lúa hay không.

Nghĩ như vậy nên Chương Vân mở miệng cười nói:"Cũng không có tâm sự gì, chỉ là hôm qua có nghe cha, nương nhắc tới muốn mua ruộng lúa, không biết Lâm đại phu có nghe nói qua trong thôn có nhà nào muốn bán hay không?".

Lâm đại phu vuốt râu, than nhẹ nói:" Cái này ta chưa nghe qua". Nói xong thấy Chương Vân hơi nhăn đầu mày lại, liền cười nói:"Nha đầu, chuyện này để cho cha nương ngươi lo liệu đi, chờ khi ngươi lớn hơn một chút rồi lo liệu sau, bây giờ thì hãy thoải mái đi, đừng suy nghĩ nhiều quá ".

Nghe Lâm đại phu nói như vậy, Chương Vân có chút kinh ngạc, Lâm đại phu này có vài phần của bộ dạng lão ngoan đồng, khác hẳn với ấn tượng hình ảnh lão đại phu già cố chấp trong tưởng tượng của bản thân, thật sự không thể nhịn được cười, tâm trạng nhờ vậy mà cũng tốt hơn nhiều.

Sau khi tinh thần cảm thấy thoải mái hơn một chút, cũng muốn tìm một người nói chuyện, vừa vặn Lâm đại phu xem như cởi mở, ngày thường cũng không thường xuyên tiếp xúc với ông nên nói chuyện tâm sự đơn giản cũng không có gì quan trọng,"Lâm đại phu, người không hiểu được, cháu vốn định muốn trong nhà sớm mua được ruộng nước, trước khi gieo mạ, cháu muốn đào sâu, rộng có mương rãnh sâu trong ruộng để có thể chứa nước nhiều hơn bình thường một chút, cháu có ý tưởng nuôi tôm, cá trong ruộng nước, nhưng cha nương cháu lại muốn mua ruộng trồng trọt , mà lúc này đâu có dễ dàng tìm được để mua như vậy, nếu như vậy thì mọi việc sẽ bị trì hoãn, cháu có thể không sầu sao được

Chương Vân đem tâm sự chôn trong lòng nói ra cảm thấy thoải mái không ít, một bên Lâm đại phu sau khi nghe xong liền vuốt râu khẽ gật đầu, có chút kinh ngạc nhìn Chương Vân nói:"Nha đầu, trong đầu ngươi có cái gì vậy, sao lại có ý tưởng mới mẻ này, lão phu thật đúng là không nhìn lầm, nha đầu ngươi là người rất có năng lực".

Sau khi nói ra tâm sự lại nhận được lời khen ngợi, tâm tình Chương Vân rất tốt, không khỏi cười nói:"Cháu nào có năng lực gì, bất chợt chỉ vừa nghĩ ra mà thôi, lòng lại vội, sốt ruột muốn thử làm xem ý tưởng này có được hay không thôi, đáng tiếc trong nhà không có ruộng nước, muốn thử cũng không được". Nói xong liền đưa mắt sang một bên, cảm thấy Lâm đại phu luôn khen ngợi mình, có vài phần xấu hổ.

Lâm đại phu thoải mái cười vài tiếng rồi nói:"Lưu tâm là chuyện tốt, nha đầu ngươi cũng không cần phải phát sầu, ta có thể giúp ngươi một tay, để cho ngươi có thể thử một lần".

Lời nói này vừa dứt, Chương Vân lập tức nhìn ông, ánh mắt tràn lộ vui mừng, bật thốt lên hỏi:"Thật sự, Lâm đại phu có biện pháp gì?".

Lâm đại phu cũng không nói thẳng mà tiếp tục vuốt râu, bình tĩnh nói:"Biện pháp cũng có một, nhưng mà cũng không nhất định sẽ thành, ta trước sẽ giúp ngươi, nếu có thể thành thì sẽ nói cho ngươi nghe, nếu không được thì phải tìm cách khác thôi".

Mặc dù Lâm đại phu không nói cụ thể là biện pháp gì, nhưng tối thiểu cũng có hy vọng, Chương Vân rất vui mừng, ngay lập tức cảm ơn nói:"Mặc kệ có được hay không, Lâm đại phu đã giúp cháu, giúp đỡ nhà chúng cháu, không biết nên cảm ơn người như thế nào mới được".

"Việc còn chưa thành, không cần phải nói lời cảm ơn, chờ đến lúc làm được thì nha đầu ngươi lại cảm ơn lão phu cũng chưa muộn". Lâm đại phu thấy vẻ mặt vui mừng của nàng, càng cười thêm thoải mái, hai người vừa nói vừa cười, đến lúc Chu thị đi gánh nước trở về liền nghe thấy tiếng cười trong nhà chính, trên mặt lộ ra ý cười, trong lòng thầm nghĩ, Vân nhi nhà chúng ta đã lọt vào mắt của Lâm đại phu, một già một trẻ nhìn khá hợp ý.

Trong lòng nghĩ thầm, Chu thị đi thẳng vào phòng bếp, đổ nước, đặt thùng không, đòn gánh xuống, xoay người đi vào nhà chính.

Lâm đại phu vừa vặn đứng dậy, nhìn thấy Chu thị đi vào, hai người lại hàn huyên vài câu rồi nói lời cáo từ, Chương Vân lập tức đi theo tiễn đưa ra ngoài cổng, trước khi đi, Lâm đại phu cười nói: "Nha đầu, chờ tin tức tốt của lão phu". Sau đó liền rung chuông đồng rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi