VƯỢNG GIA TIỂU NÔNG NỮ



Edit: Xíu
"Thành nhi".

Chương Vân đỡ bà nội Hồng lúc này đi bộ trên những bờ ruộng , từ xa đã nhìn thấy ruộng lúa nhà mình, bà nội Hồng liền gọi lên.

Chương Vân nhìn về phía trước, chỉ thấy trên cánh đồng lúa, Hồng Thành đang quay lưng lại với bọn họ, xắn quần, cúi người nhổ cỏ dại trong ruộng, cả một mảnh ruộng lúa xanh tươi mơn mởn, tất cả dải dài đều đang mọc lên phát triển rất tốt, điều này thật đáng mừng, Hồng Thành nghe được tiếng gọi vội đứng thẳng thắt lưng quay đầu nhìn lại.

"Thành nhi, có vị cô nương này đến tìm cháu, nói là có việc gấp".

Bà nội Hồng còn chưa đi đến trước mặt hắn đã gấp giọng nói lên.

Hồng Thành vừa nhìn thấy bà nội Hồng liền vội vàng lội ra mép ruộng, một bước sải dài đi lên bờ ruộng, tiến đến đỡ lấy bà nội, có chút lo lắng hét lên:"Bà nội, sao bà lại ra đây, trên bờ ruộng bùn đất rất trơn, nếu không may trượt chân xuống thì phải làm sao".

"Không có việc gì, ta cả đời đi trên bờ ruộng dốc, làm sao có thể trượt chân được, nha, chính là vị cô nương này đang tìm cháu đấy".

Bà nội Hồng cười cười chỉ vào Chương Vân.

Hồng Thành đang lo lắng lúc này mới nhìn Chương Vân gật đầu chào hỏi:"Chương cô nương, ngươi tìm ta có việc gì?".

Chương Vân đang định mở miệng thì từ trong ruộng truyền đến một tiếng quát:"Lão bà tử, bà sao lại chạy loạn ra đây".

Chương Vân theo tiếng vọng nhìn qua, chỉ thấy một lão nhân gia hơn sáu mươi tuổi, cũng kéo ống quần lội về phía bên này, lão nhân gia nhìn dáng người gầy guộc nhưng giọng lại rất vang.


Chương Vân nhìn thấy ông lão vài bước đã lên bờ, nghiêm mặt đi bước tới trước mặt bà nội Hồng, tựa hồ như muốn trách cứ, nàng vội mở miệng:"Ông nội Hồng, người đừng trách bà nội Hồng, bà là vì mang cháu đến đây để tìm tiểu đại phu ".

"Cô nương, sao lại không hiểu chuyện như vậy, không thấy chân cẳng lão bà tử không tốt sao".

Ông nội Hồng sắc mặt vẫn nghiêm nghị, thay vào đó là chỉ trích ngược lại Chương Vân, Chương Vân không biết nên nói cái gì lúc này nữa thì Hồng Thành vội Bà lmở miệng giải vây:"Ông ơi, không có việc gì, giờ cháu sẽ đưa bà nội trở về, xong lát sau sẽ quay lại ruộng".

Hồng Thành vừa nói vừa nhìn Chương Vân, hai mắt nhìn thẳng ra đường, ra hiệu ý bảo nàng đi đến, Chương Vân mặc dù cảm thấy có chút không lễ phép, nhưng nhìn sắc mặt tối sầm của ông nội Hồng liền thuận theo ý của Hồng Thành đi đến đỡ bà nội Hồng đi trở về.

"Lão già, ta làm bánh gạo hấp nhân ngọt**, xong sẽ mang đi lại cho ngươi ăn".

Bà nội Hồng vừa đi, còn không quên quay đầu lại hét lên, ông nội Hồng vội khoát tay:"Trở về đi, về đi, đừng đi ra nữa, cứ để Thành nhi mang đi là được".

Lúc này Hồng Thành cũng từ phía sau theo đến, nghe ông nội nói vậy liền đồng ý, rồi đi lên đỡ bà nội cùng nhau hướng trở về nhà.

*** Nguyên liệu chính được sử dụng khi làm bánh gồm bột nếp (gạo) và vỏ bánh bằng bột năng.

Nhân bên trong rất phong phú, đa dạng như nhân óc chó, nhân mè, nhân hạt dưa, khoai mỡ và các nguyên liệu tự nhiên bổ dưỡng khác.

Kết cấu dẻo và mềm, vị ngọt, màu trắng, thường được trang trí.

với bánh ngọt táo gai đỏ, đẹp.

Nó được đặt tên là bánh gạo hấp nhân ngọt với lớp bột mỏng trên da và một vết lõm ở phía trên.

Bà nội Hồng một đường đi cứ lẩm bẩm nói chuyện mãi cho đến khi vào sân mới dừng lại, quay dang nhìn Chương Vân, kéo tay nàng vỗ nhẹ:"Cô nương, cháu cùng Thành nhi ngồi ở nhà chính đi, ta còn phải xuống bếp hấp bánh gạo nhân ngọt, rồi còn phải canh lửa, đợi làm xong sẽ lấy ra vài cái cho cô nương nếm thử".

Nhìn bà nội Hồng nhiệt tình, niềm nở như vậy, Chương Vân không thể không tốt mà từ chối, bản thân chỉ tính ở lại một hồi, bàn xong công việc rồi sẽ đi nên chỉ có thể nhẹ giọng đáp ứng, bà nội Hồng cười xoay người, khoát tay:"Thành nhi, mau dẫn cô nương vào nhà chính ngồi đi".

"Bà nội, cháu trước đỡ bà tiến vào phòng bếp".


Hồng Thành nói chuyện rồi quay đầu nhìn về phía Chương Vân:"Chương cô nương, cô nương vào nhà chính ngồi xuống trước đi, ta sẽ quay lại ngay".

Hồng Thành đỡ bà nội Hồng đi vào hướng phòng bếp, bà nội Hồng cứ nói không cần, bảo hắn đi bồi cùng Chương Vân, Hồng Thành cũng không biết nên nói gì với bà, đành thấp giọng dỗ dành bà đi vào phòng bếp.

Vừa bước chân trước vào phòng bếp, bà nội Hồng cười tủm tỉm lôi kéo Hồng Thành: "Thành nhi, bà nội nhìn cô nương này không tệ, có thể đã hứa hôn cho nhà khác chưa?".

Hồng Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cả khuôn mặt của hắn đều đỏ bừng lên, cuống quýt nói:"Bà nội, bà nói gì vậy, để cho cô nương nghe thấy không tốt lắm đâu".

"Sợ cái gì? Không phải chỉ có hai chúng ta thôi sao, lại nói, cháu năm nay mười sáu rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện lấy vợ, bà nội vẫn đang chờ để ôm chắt trai đây, cháu vẫn còn như vậy thì khi nào mới có hi vọng đây a".

Mắt thấy bà nội lại nhắc tới chuyện này, Hồng Thành vội vàng chạy đi, đem một cái băng ghế qua, đỡ bà ngồi xuống trước bếp lò, bỏ lại một câu đi nhà chính, rồi liền đi ra phòng bếp.

Hồng Thành chạy ra khỏi phòng bếp, sờ sờ mặt của mình, cảm giác có chút hơi nóng, vội vàng đi tới bồn nước lớn bên bếp, dùng nước rửa mặt, rửa tay chân, buông ống quần xuống, sửa sang lại một chút quần áo, sau khi lau khô nước trên mặt của mình, mới xoay người hướng nhà chính đi đến.

"Chương cô nương, có chuyện gì vậy?".

Chương Vân ngồi ở nhà chính một hồi, Hồng Thành bước nhanh vào nhà chính, liền thấy chiếc quần xắn gấu của hắn đã được buông xuống, bùn đất trên chân cũng được rửa sạch sẽ, nói thật, vừa nhìn thấy bộ dáng Hồng Thành làm việc ngoài đồng, nàng thực sự có chút không thích ứng được, cảm giác hình tượng tiểu đại phu của hắn cùng với người nông dân làm việc dưới ruộng, tổng thể không có liên hệ giống nhau.

"Ta thấy mấy ngày nay không thấy ngươi đi cùng Lâm đại phu, nghĩ rằng ngươi đang bận rộn việc ngoài ruộng, nên ta tự chạy qua đây, muốn nhìn xem cây mạ lúa nước lớn lên như thế nào, còn muốn hỏi một chút, ngươi chuẩn bị khi nào thì đem cây lúa mạ non chuyển cấy dưới ruộng nước?".

Thấy Hồng Thành đi vào nhà chính, Chương Vân vội đem ý định của bản thân đến đây nói rõ ra, nàng cũng không muốn làm chậm trễ công việc của nhà người khác.

Hồng Thành nghe xong lời này, ngồi xuống băng ghế đối diện với Chương Vân, nghiêm túc nói: "Mạ ươm ở trong ruộng dù sao cũng phải mất một tháng, ta gieo hạt giống vào ngày mồng mười, như vậy đến tầm mồng mười tháng sau là có chuyển chúng xuống cấy trong ruộng nước".

"Chờ sau khi cấy mạ xuống ruộng thì cũng phải thả tôm cá bột xuống ruộng, vậy chúng ta phải thương lượng một cái ngày, xem ngày nào thuận lợi ta sẽ đem tôm, cá giống đi lại thả vào ruộng lúa".

Chương Vân cùng hắn thương lượng chọn ngày để thả cá tôm giống.

"Sau khi cây lúa được gieo trồng, sẽ không bận rộn cho đến khi thu hoạch lúa mì.


Vẫn còn hơn mười ngày rảnh rỗi ở giữa." Hồng Thành nói rõ.

"Vậy thì ấn định vào ngày thứ mười hai, nếu thời tiết xấu mà mưa hay gì đó, thì chậm lại một ngày, ngươi thấy có được không ?".

Chương Vân nghe vậy vội vàng cười nói ngày đó, Hồng Thành liền đồng ý ngay.

"Tuy nhiên, muốn nuôi tôm cá mà nói, như vậy ở trong ruộng lúa phải đào rãnh, ngươi phải đào rãnh bên hông rộng hơn một chút, cho nên trước ngày mồng mười, ta sẽ mang đại ca bọn họ đến đi đào mấy rãnh trong ruộng lúa, đem ruộng lúa chỉnh sửa một chút, chờ chỉnh sửa xong ngươi có thể cấy lúa xuống và thả tôm cá nuôi dưới rãnh đào".

Chương Vân giải thích một số vấn đề liên quan đến nuôi tôm cá trên ruộng lúa.

Hồng Thành liền đồng ý, hai người lại thảo luận một chút về những việc vặt vãnh, sau đó Chương Vân đứng dậy: "Tiểu đại phu, việc liền định xong như vậy rồi, ta đi về trước đây".

"Cô nương không ở lại nếm thử một chút bánh gạo hấp của bà nội ta sao?".

Hồng Thành vội vàng đứng dậy, buột miệng hỏi.

Chương Vân nghĩ đến lão bà rất nhiệt tình thì có chút xấu hổ, nhưng trong nhà còn có việc, cũng thật sự bận rộn, không thể lưu lại được, đành lên tiếng:"Thực xin lỗi, trong nhà thật sự rất vội, nên không ở lại lâu được, ngươi nói một tiếng cáo từ với bà nội Hồng giúp ta".

"Được rồi, ta đưa ngươi ra cửa thôn, thuận đường đi xuống ruộng luôn".

Hồng Thành gật đầu, sau đó chạy đi ra nhà chính, đi vào phòng bếp thông báo một tiếng cho bà nội.

"Cô nương, sao lại đi rồi, bánh gạo hấp sắp xong rồi, ở lại một lát rồi mang theo vài cái đi trên đường ăn".

Bà nội Hồng vừa nghe Chương Vân phải đi, vội vàng kiễng chân bước ra khỏi phòng bếp, Hồng Thành theo ở phía sau lo lắng vội la lên:"Bà nội, đừng nóng vội, đi chậm một chút ".

Bà nội Hồng bước chân cũng không chậm lại, đi thẳng tới chỗ Chương Vân đang đứng ở trong sân, Chương Vân nhìn lên, lúc này là đi không được rồi, vội đi lại nghênh đón, lại sợ bà nội Hồng lại nói lẩm bẩm nữa,liền cười nói:"Bà nội Hồng, đừng nóng vội, cháu sẽ ở lại nếm thử tay nghề của bà trước khi đi được không ạ".

Bà nội Hồng lúc này mới nở nụ cười, quay đầu giận trừng mắt nhìn Hồng Thành:"Cô nương rõ ràng là chưa nói phải đi, ở đó mà nói lung tung".


Hồng Thành cũng không biết nên nói cái gì, nhìn bà nội cười hi hi rồi vươn tay gãi gãi đầu.

"Tiểu tử ngốc." Bà nội Hồng cười nói rồi nắm tay Chương Vân trở lại nhà chính , bảo Hồng Thành ở lại bồi nàng, còn mình thì tự đi ra ngoài vào phòng bếp.

"Thực xin lỗi, vì bà của ta mà làm trì hoãn mất thời gian của ngươi".

Lúc này không còn việc quan trọng để thương lượng, nên Hồng Thành ngược lại có chút câu nệ, cũng không ngồi xuống, đứng đó thấp giọng nói.

"Bà nội Hồng có ý tốt, thuận theo một chút ý của lão nhân gia cũng không có việc gì, tiểu đại phu không cần phải băn khoăn".

Chương Vân cười nói.

Sau lời này hai người ngừng nói chuyện, Hồng Thành không biết phải nói gì, cảm giác bối rối, tay chân không được tự nhiên, cổ, tai nóng ran, mắt cũng không dám nhìn Chương Vân, yết hầu trở nên khô khốc, không mở miệng được.

Trong phòng bỗng chốc trở nên im lặng, Chương Vân thoạt đầu nhìn không có cảm giác gì, nhưng Hồng Thành luôn đứng yên, mặt quay sang một bên, hồi lâu không có lên tiếng, liền cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, nghĩ rằng nên tìm một cái gì đó để nói chuyện mới được.

"Tiểu đại phu, ngươi đừng trách ta mạo muội, chân của bà nội Hồng....".

Chương Vân vừa rồi trong lòng đang nghĩ đến chuyện này, nên hơi tò mò hỏi ra, nhưng khi hỏi ra rồi thì lại cảm thấy như vậy thật không lịch sự, vì thế liền dừng lại.

Hồng Thành nghe vậy, trên mặt thoáng hiện ra một tia u sầu, hai mắt rũ xuống, khẽ thở dài nói:"Đã nhiều năm rồi, ngay cả sư phụ cũng không có cách nào trị được".

Nhìn vẻ mặt đầy mất mát của Hồng Thành, Chương Vân liền cảm thấy chính mình quá nhiều lời, tự dưng lại chọc cho người ta nghĩ lại đến chuyện buồn,:"Là ta lắm miệng, ngươi đừng buồn, nhưng ta có biết một cách, có thể bổ sung khí huyết, giảm đau, chính là đem muối rang nóng lên rồi bọc vào một miếng vải đem chườm để trên chân, cách này tốt lắm, ngươi có thể thử xem".

Chương Vân vội đem phương pháp rang muối chườm nóng lên chân đã từng áp dụng nói ra, lúc đó mẹ của nàng chân cẳng cũng đau nhức, nên ba đã dùng cách này làm chườm trên chân mẹ, hiệu quả thật sự rất tốt.

Chương Vân chỉ muốn bù đắp lại một chút, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, mới nhớ tới Hồng Thành học y, cho dù trước mắt y thuật của hắn chưa sâu, nhưng có một đại phu giỏi như Lâm đại phu là sư phụ bên người, nơi nào còn dùng đến chủ ý của nàng, lại nói đây chỉ là một bài thuốc dân gian, cũng không biết có đúng bệnh không mà lại nói ra ngoài miệng, thực sự có chút lỗ mãng.

"Thực xin lỗi, ta đây là đang ở trước mặt quan công đùa giỡn đại đao, có Lâm đại phu, còn có ngươi ở bên cạnh, vậy không cần thiết phải dùng phương pháp địa phương này, cứ coi như ta chưa nói gì".

Chương Vân vội vàng giải thích một phen, chủ cảm thấy bản thân mình thực xấu hổ.


Hồng Thành nhìn biểu cảm vẻ mặt xấu hỏi của nàng, không biết vì sao, cảm xúc cơ chút thất lạc vừa rồi bỗng chốc tốt lên hơn, khoé miệng lộ ra nụ cười:"Không có việc gì, Chương cô nương cũng vì ý tốt với bà nội của ta, ta sao có thể trách móc được".

Mặc dù Hồng Thành đã nói như vậy, nhưng Chương Vân vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, đang không biết phải nói gì thì từ bên ngoài nhà chính vang lên tiếng gọi:" Cô nương, đến, đến, đến, nếm thử bánh gạo hấp nhân ngọt của ta làm đi".

Lúc này bà nội Hồng bưng theo một bát to đi vào, bên trong đó xếp rất nhiều bánh gạo hấp chồng lên nhau, tràn đầy một bát lớn


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi