VƯƠNG HẦU ĐẠI HẠ


Khi đi tới gần khu vực cột sáng hoàng kia, dị tượng trong thiên địa đã dần biến mất.

Vốn dĩ cũng không kỳ quái gì, vì đây chỉ là dị tượng, nào có phải là Mặt trời mà chiếu xuyên suốt 10 ngày hay nửa tháng.

Nhìn khe lớn nứt trên mặt đất, Ninh Thần nhíu chặt mày lại; quả thực, hắn không hề có hứng thú đi xuống dưới đó.

Hắn đến đây tìm bảo vật, chứ không phải đi tìm chết.

Khe nứt lớn như vậy, dù có lấy được bảo vật thì cũng chẳng có mạng quay về.

Ninh Thần muốn rời khỏi đây, nhưng con ngựa trắng nhỏ lại ngậm lấy ống tay áo của hắn, mãi không chịu hé miệng.

“Ngươi chỉ là một con ngựa, tại sao lại tò mò hơn cả ta nữa?”
Ninh Thần cau mày, quát to.

Thằng nhãi này càng lúc càng có nhân tính; thế nhưng mà, nó chỉ là một con ngựa, càng nhân tính hóa hơn nữa thì có tác dụng gì cơ chứ?
Tuy nhiên, mặc kệ Ninh Thần răn dạy thế nào, con ngựa trắng nhỏ vẫn không chịu thả lỏng lực cắn.

Thậm chí, nó còn dần kéo Ninh Thần tiến vào khe nứt kia.

Mọi người có bao giờ nhìn thấy kẻ khỏe mạnh bắt nạt người khuyết tật chưa? Ninh Thần gặp qua không ít, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp một con ngựa ức hiếp người tàn tật đấy!
“Thật sự muốn đi à?”
Ninh Thần thầm nổi giận, mở lời bằng giọng điệu cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

“Hí hí!!!”
Ngựa trắng nhỏ hí lên vài tiếng từ cổ họng, thể hiện thái độ rõ rệt.

“Vậy thì đi thôi.”
Ninh Thần đáp lời.

Nó chỉ là một con ngựa; nó không sợ, vậy hắn cần chi phải sợ?
Khe nứt này rất dốc, trông thoáng qua thì thấy khá sâu.

Ninh Thần rút thanh Mặc kiếm ra, cắm mạnh vào lớp bùn đất bị đông cứng.

Hắn tháo dây cương trên đầu con ngựa trắng ra, sau đó buộc vào chiếc xe lăn của mình.

Kế tiếp, Ninh Thần ngồi xe lăn, dẫn theo con ngựa trắng nhỏ bình tĩnh nhảy xuống khe nứt.

Trên đời này, ai là kẻ đáng sợ nhất?
Không phải là kẻ ngang ngược, cũng không phải loại lỗ mãng, mà chính là người liều mạng!
Hôm nay, Ninh Thần và con ngựa trắng nhỏ rõ ràng đã trên cơ cả kẻ ngang ngược và lỗ mãng, mà biến thành người liều mạng.

Sau khi nhảy xuống khe nứt, Ninh Thần cầm chặt Mặc kiếm, đợi đến khi hạ xuống khoảng một trượng thì đột nhiên cắm thanh kiếm vào lớp đất đóng băng.

“Rầm rầm...”
Mặc kiếm vẽ nên một vệt rách dài nửa thước hình cánh quạt, cuối cùng mới ổn định lại.

Trong nhất thời, bụi bặm tung bay tán loạn, phân tán khắp nơi.

Phía dưới, con ngựa nhỏ được buộc chặt vào chiếc xe lăn, đu đưa lơ lửng; cơ thể nó bị sợi dây cương thít chặt đến mức ứa máu.

“Ngươi nên giảm cân rồi.”
Ninh Thần phiền lòng nói; chẳng hiểu sao hắn lại đi theo con vật này mà làm loạn như vậy.

Đây rõ ràng chính là rãnh rỗi sinh nông nổi mà.

Con ngữa trắng cũng rất đáng thương.

Phần thắt lưng của nó cũng bị dây cương buộc chặt, thế mà còn bướng bỉnh đến mức không hề rên rỉ bất cứ một lần nào.

Cá tính này khá giống với ai đó, khi mà cứng đầu đến mức một cách ngu muội, còn ngu hơn cả một con lừa.

Ninh Thần lại rút thanh Mặc kiếm ra, cơ thể của hắn lại tiếp tục rơi xuống vùn vụt.


Tiếp theo, lại là một thanh đao bổ củi cắm vào lớp đất đông lạnh.

Lúc này đây, Ninh Thần đã xuất hiện sai lầm.

Khi trước, thanh đao bổ củi đã bị lão thái giám đánh cong, giờ phải bị vặn vẹo lần thứ hai.

Bất chợt, cây đao bổ củi cong oằn đi một cách quỷ dị, cuối cùng gãy nát ra như bánh quai chèo.

Sau đó, một người, một ngựa khó mà xoay sở được, cứ thế mà một đường rơi xuống bên dưới.

“Làm méo gì mà có vụ hàng ngon dễ ăn.”
Ninh Thần ném cây đao bổ củi đi, thầm chửi xéo một câu rồi vội vàng vung Mặc kiếm mà giảm tải lực rơi xuống.

Cứ như vậy, không biết dằn vặt qua bao lâu, một người và một ngựa rốt cuộc cũng rơi xuống đáy khe nứt.

Cả người Ninh Thần dính đầy bùn đất, mà lông ngựa trên người con ngựa trắng cũng bị dây cương siết chặt đến mức bong tróc đi khá nhiều.

Phượng hoàng rụng lông, thế là còn thua cả con bằng gà, và con ngực trắng khi rụng lông thì còn xấu xí hơn cả con lừa nữa.

Mới vừa rồi còn mang dáng dấp anh tuấn tiêu sái, nay con ngựa nhỏ này cứ như bị người ta vặt hết lông để chuẩn bị bỏ vào nồi nấu chín vậy.

“Ngươi nói xem, chúng ta xuống đây làm gì?”
Trong khe nứt tối đen như mực, Ninh Thần và con ngựa trắng nhỏ cùng trừng mắt lẫn nhau; ai nấy đều có tâm tình cực kỳ khó chịu.

“Phù phù!!!”
Con ngựa trắng nhỏ không phục đáp lời, sau đó xoay người muốn đi.

Không may thay, đầu nó đụng vào vách đá, khiến nó đau đến mức há mồm mà rống to lên.

“Hí...”
Ninh Thần lấy ra một cây đuốc đánh lửa.

Sau khi châm lửa, hắn cũng không thèm để ý đến con ngựa nhỏ nữa, mà tự mình đi thẳng trên con đường duy nhất phía trước.

Đường rất dài, rất dài, cực kỳ dài, liên miên bất tận.

Đi một hồi, Ninh Thần dần chán chường.

Mà đã bực mình, hắn cũng bực lây con ngựa trắng nhỏ.

Ngựa trắng nhỏ không dám phản kháng quá nhiều.

Nó ngẫu nhiên hé răng hí vài cái, ý bảo mình không phục, để rồi sau đó lại bị hắn cằn nhằn xỉ vả một hồi.

Ước chừng nửa canh giờ sau, cây đuốc lửa cũng sắp cháy trụi.

Rốt cục, Ninh Thần trông thấy được một tia sáng ở phía đằng trước.

Một người, một ngựa bắt đầu hưng phấn hẳn lên.

Cả hai tăng nhanh tốc độ, tiến tới khu vực có ánh sáng kia.

Ninh Thần vung Mặc kiếm, bổ ra khu vực bị đất đá ngăn trở kia.

Đùng đùng...!
Mõm đất sụp đổ, cảnh tượng vừa hiện ra lúc này đột ngột khiến cả hai đều phải kinh sợ.

Hình ảnh trước mắt này khó mà có thể được miêu tả thành lời.

Đây là địa thế kiểu 9 lối quẹo, 18 lối rẽ ngang, trông không khác gì từng đường kinh mạch trong cơ thể cả.

Khắp mọi nơi đều là hành lang, trong khi lớp bùn đất đỏ như máu dưới chân cũng khác hẳn màu đất của khu vực khi trước.


Vừa nhìn qua, đâu đâu cũng là âm khí đậm đặc, thậm chí còn rất đáng sợ.

“Có khi nào chúng ta vừa lạc bước xuống địa ngục hay không?”
Nhìn thoáng qua thế giới đỏ sậm trước mắt, Ninh Thần quay đầu lại, gian nan hỏi.

“Hí hí...”
Con ngựa trắng khẽ trả lời; dù nghe không hiểu, nhưng từ biểu tình của con ngựa này, hắn cũng biết nó đang rất hoảng sợ.

“Đi tiếp thôi!”
Ninh Thần cắn răng mà bước.

Đã xuống đến tận đây rồi, còn sợ quần què gì nữa.

Người chết rồi, cây hàng chĩa thẳng lên trời, bất tử vạn năm.

Có rất nhiều lỗi rẽ ở phía trước.

Ninh Thần cũng liều mạng, thẳng thừng chọn con đường lớn nhất, rộng nhất, sáng nhất.

Dù sao đi nữa, hắn cũng không biết phía trước có thứ gì, dù có phân vân con đường nào khác thì cũng chẳng có gì khác nhau cả.

Con ngựa trắng càng không có ý kiến.

Ninh Thần đi đường nào, nó cứ đi theo con đường đó.

Hai khắc sau, một người và một ngựa lại trở về.

Vì đó là con đường cụt...!
“Chọn cái nào? Ngươi nói xem!”
Nhìn những con đường tối đen còn lại, Ninh Thần nghiến răng nghiến lợi nói.

Con ngựa trắng do dự một hồi, sau đó bèn lững thững dạo bước ở đầu mỗi con đường trong một khoảng thời gian.

Cuối cùng, nó chọn con đường nhỏ nhất, hẹp nhất, tối tăm nhất.

“Ngươi chắc chứ?”
Ninh Thần không tình nguyện hỏi.

“Hí hí...”
Tiểu Bạch Mã đáp lại.

“Nghe ngươi một lần vậy.”
Ninh Thần quyết đoán, xoay bánh xe lăn tiến về phía con đường nhỏ kia.

Một khắc sau, một người và một ngựa lại trở về...!
Ninh Thần sa sầm cả mặt, muốn nướng thịt luôn con ngựa trắng này ngay tại chỗ.

Còn lại 7 con đường, Ninh Thần không biết chọn như thế nào.

Nhìn thoáng qua thanh Mặc kiếm trong tay, hắn dựng đứng thanh kiếm trên mặt đất, sau đó để nó tùy ý ngã xuống.

“Đi lối này.”
Ninh Thần chỉ vào phương hướng mà phần chuôi của thanh Mặc Kiếm chĩa vào.

Hắn quyết định ngay lập tức.

Ở bên cạnh, ngựa trắng nhỏ khẽ hí lên, tỏ vẻ bất mãn với thái độ tùy ý cực kỳ của Ninh Thần.

“Có bản lĩnh thì ngươi đừng đi theo.”
Ninh Thần nghiêng người liếc sang con ngựa trắng nhỏ, giở giọng miệt thị.


Ngựa trắng nhỏ cũng không dám trả treo nhiều, đành phải ngoan ngoãn đi theo hắn.

Sự thật chứng minh rằng, hành vi lựa chọn tùy ý vừa rồi của Ninh Thần là chính xác.

Ứớc chừng hơn nửa canh giờ sau, cảnh tượng trước mắt cả hai đã xuất hiện biến hóa.

Đó là một con sông, một con sông rất rộng.

Nước sông màu vàng đậm, bốc lên từng bong bóng khí nho nhỏ, thậm chí còn tản mác ra một mùi tanh tưởi nào đó.

Ninh Thần híp mắt lại.

Hắn nhớ tới một truyền thuyết ở kiếp trước; trong câu chuyện đó có nhắc tới một dòng sông rất giống với hình ảnh trước mắt này.

Tương truyền rằng, trong Minh giới có một con sông nằm vắt ngang phía trước Minh phủ, mang tên Nhược Thủy.

Nhược thủy tam thiên, phi tử nan độ!
(Ba nghìn Nhược thủy, không chết khó qua.)
“Chúng ta gặp phải phiền toái rồi.”
Ninh Thần tùy ý giật một sợi tóc rồi ném vào trong nước.

Sợi tóc khẽ trôi giạt rồi chậm rãi chìm xuống mặt nước, chẳng để lại bất cứ gợn sóng nào.

Nhìn thấy cảnh này, con ngựa trắng nhỏ hoảng sợ ra mặt.

Vó ngựa của nó bất giác lui về phía sau hai bước, tránh xa dòng Nhược Thủy này.

Ninh Thần chỉ cười nhạt khi thấy vậy.

Hắn tin rằng, chắc chắn có cách để vượt qua dòng sông này - vấn đề ở chỗ, hắn vẫn chưa nghĩ ra biện pháp mà thôi.

Dân gian còn có một lời đồn khác, bảo rằng trong dòng Nhược Thủy có một chiếc thuyền gỗ không đáy.

Đấy là vật duy nhất có thể vượt qua Nhược Thủy.

Chỉ có điều, chẳng biết lời đồn ấy là thật hay giả đây?
Rất nhiều truyền thuyết dân gian ở kiếp trước đều đã trở thành hiện thực tại thế giới này, ví dụ như Ngưu Đầu Mã Diện, Hắc Bạch Vô Thường...!thậm chí ngay cả dạng tồn tại như Nhược Thủy cũng xuất hiện.

Ninh Thần tin rằng, dù chiếc thuyền không đáy kia có xuất hiện đi nữa thì cũng không có gì quá kỳ lạ.

Hắn tự đẩy xe lăn, di chuyển tới lui bên bờ sông.

Đột nhiên, Ninh Thần đứng sững lại, vì hắn vừa nhìn thấy một món tạo vật cũng từng xuất hiện trong các câu chuyện truyền thuyết.

Hoa Hoàng Tuyền.

Đó là loại kỳ hoa trong truyền thuyết, mọc ở đáy sông Nhược Thủy.

Sau khi ăn vào, con người có thể vĩnh viễn bất tử.

Tuy nhiên, thân thể của người ăn vào hoa này sẽ dần bị thối rữa đi, hóa thành trạng thái bán sống bán chết.

Thế cho nên, hoa Hoàng Tuyền cũng là một loài hoa độc.

Quan sát một lúc thật lâu.

Ninh Thần cũng không dám đến hái.

Tại dòng Nhược Thủy này, không ai có thể cam đoan mình có khả năng sống sót cả.

Hắn không sợ chết, nhưng cũng không muốn muốn chết.

Đúng lúc này, con ngựa trắng nhỏ đi đến bên cạnh Ninh Thần, há miệng phì phèo vài tiếng.

Tiếp đó, nó cắn lấy quần áo của Ninh Thầm, ý bảo hắn nhìn về phía trước, tại vị trí trông như một bãi rác thải cách bờ sông khoảng 10 trượng.

Ninh Thần khẽ híp mắt lại, thay đổi phương hướng xe lăn, tiến về phía bãi rác kia.

Gọi nó là bãi rác, vì nơi này có xương trắng, có gỗ mục và hàng đống quần áo thối rữa...!Ở trong đó, hắn còn trông thấy một chiếc thuyền rách nát.

Mà quan trọng hơn cả là, con thuyền này không có đáy.

Ninh Thần im lặng kéo chiếc thuyền ra, tiếp theo là cẩn thận hạ nó xuống dòng Nhược Thủy.

Sau một khắc, Ninh Thần càng cạn lời hơn.


Con thuyền quả nhiên có thể trôi nổi lơ lửng!
Điều này đã vượt khỏi phạm vi hiểu biết của hắn.

Vốn dĩ, hắn đến từ một thế giới vô thần, thế nên thật sự khó mà tin vào sự thật trước mắt được.

Ninh Thần im lặng lấy mấy khối gỗ gãy trong đống rác, đóng tạm thành vài vị trí đặt chân trong chiếc thuyền không đáy này.

Sau đó, hắn dắt con ngựa trắng nhỏ cùng nhau tiến tới.

Nếu đã không biết rõ, vậy cứ đi xuống thử xem.

Hắn muốn quan sát xem, rốt cuộc thì dưới dòng Nhược Thủy này có thứ gì.

Ninh Thần dùng một cành gỗ gãy làm mái chèo, chậm rãi chèo qua bờ sông bên kia.

Con ngựa trắng nhỏ đứng trên giá gỗ mà run rẩy cả người, trông cực kỳ sợ hãi.

Ninh Thần nhướng mày, quát lớn, “Sợ gì mà sợ! Đâu có kêu ngươi nhảy xuống sông đâu.”
Ngựa trắng nhỏ nức nở phì phèo gì đó, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Nó không còn run rẩy cả người nữa, nhưng bốn cái chân ngựa vẫn run rẩy như cũ, rõ ràng là không thể nào dửng dưng như hắn được.

Ninh Thần không để ý tới nó nữa, vừa chèo thuyền, vừa im lặng chú ý xem bên kia có nguy hiểm gì hay không.

Đến lúc này, đáng lẽ là một vài con ngưu quỷ xà thần hoặc u linh quỷ quái gì đó cũng nên hiện thân đi chứ!
Hắn không tin một địa phương quỷ quái thế này sẽ không bao gồm bất cứ một mối nguy hiểm gì.

Không thể trông cậy vào con ngựa trắng nhỏ được; nó không nhảy xuống nước vì quá sợ hãi là đã tốt lắm rồi.

Kết quả chứng minh, Ninh Thần đã suy nghĩ quá nhiều.

Không có ngưu quỷ xà thần, cũng chẳng có u linh quỷ quái, thậm chí hắn còn không hề trông thấy bất cứ một mảnh xương trắng nào.

Tuy nhiên, dòng Nhược Thủy này rộng hơn mức phán đoán của hắn khá nhiều.

Chèo gần một khắc đồng hồ trên chiếc thuyền không đáy, hắn mới dần tiếp cận đến bờ sông bên kia.

Dự liệu là chiếc thuyền rách nát này sẽ còn tác dụng về sau, sau khi cập bến, Ninh Thần bèn kéo chiếc thuyền rách nát lên bờ, phòng ngừa nó bị Nhược Thủy cuốn trôi đi.

Khi đã đứng trên bờ, con ngựa trắng không còn run rẩy nữa, mà dõi đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Ninh Thần cũng nhận ra bầu không khí ở khu vực phía trước có gì đó bất ổn, tựa như có dạng tồn tại nào đó đang nhìn chằm chằm vào bọn họ vậy.

“Đi thôi!”
Ninh Thần ổn định lại tinh thần, từ từ tiến về phía trước.

Mặc kệ đây có phải là Địa phủ hay không, bọn họ cũng lỡ đặt bước đến rồi.

Dù sống hay chết, vẫn nên tiến vào tham quan một chút.

Ngựa trắng nhỏ cũng đi theo; vó ngựa di chuyển của nó rõ ràng là nặng nề hơn rất nhiều.

Nửa khắc sau, Ninh Thần dừng tay đẩy xe lăn lại.

Nhìn cánh cổng lớn trước mắt và 4 chữ to được khắc trên cánh cổng lớn ấy, hắn nhíu mày thật sâu.

“U Minh Địa Phủ.”
Bốn chữ to lớn như rồng bay phượng múa; cũng không khó nhận ra, chữ này được khắc sâu hoắm, chứng tỏ người khắc chữ có lực lượng rất mạnh mẽ.

Thậm chí, chúng còn tỏa ra một loại ma tính khó tả, khiến người nhìn vừa liếc mắt đến đã không thể nào dời mắt đi.

Khó có thể diễn tả được cảm xúc của Ninh Thần vào lúc này.

Nếu đổi lại bất cứ một kẻ nào khác, e là người đó cũng có cảm xúc tương tự như hắn bây giờ.

Nếu đây không phải do Vĩnh Dạ Thần Giáo đùa giỡn, vậy tình cảnh lúc này quả thật cực kỳ đáng sợ rồi.

Khi Địa phủ đã tồn tại thực sự, vậy còn Diêm Vương và Địa Tạng Vương thì sao?
Nếu Minh giới là thật, thì Minh Vương lại đang ở nơi nào?
Ninh Thần chậm rãi đẩy cánh cổng lớn trước mặt ra.

Hắn muốn nhìn thử xem, rốt cuộc thì thế giới đằng sau U Minh Địa Phủ này có dáng dấp như thế nào?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi