VƯỚNG MẮC NGỌT NGÀO

Edit: Tư Phiên

.

===

Tối thứ bảy trong kí túc xá theo thường lệ chỉ có hai người Thẩm Thư Dư và Phương Kỳ, thời tiết lúc này rất lạnh, nếu bật máy sưởi lên và tắm nước nóng thì sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thẩm Thư Dư trước khi ngủ đều ngâm chân, kỳ thật cô cũng là một cô gái lười biếng đang định chui vào chăn ấm đánh một giấc thật đã, nhưng cái lời mời kết bạn này khiến tâm tình của cô như rơi vào thung lũng sâu không thấy đáy.

Không cần nghĩ, chỉ cần nhìn hai chữ "Add tôi" này Thẩm Thư Dư đã có thể tưởng tượng ra khẩu khí vô lại của người kia. Nhất định vừa bá đạo vừa kiêu ngạo, là bộ dáng anh ta nói cái gì người khác phải làm cái đó.

Thẩm Thư Dư ngàn tính vạn tính, còn tưởng rằng đem tài khoản kéo vào danh sách đen sẽ không còn dính tới nhau nữa, lại không ngờ ông trời có mắt.

Bất quá anh ta có thể dùng tài khoản khác gửi tới một lời mời nữa, cô cũng có thể lựa chọn không chấp nhận.

Theo thường lệ lướt một vòng bạn bè, Thẩm Thư Dư buồn chán hỏi Phương Kỳ: "Cậu đang xem gì thế?"

Phương Kỳ cũng giống Thẩm Thư Dư đều đang ủ trong chăn ấm, nghe vậy ló đầu ra trả lời: "Tớ đang xem tiểu thuyết ngôn tình."

"Hay lắm sao?" Thẩm Thư Dư thật ra rất ít xem truyện ngôn tình, chủ yếu vẫn là không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi.

Phương Kỳ nghe vậy kêu lên một tiếng, vội mở miệng hướng Thẩm Thư Dư nói: "Tớ hiện tại đang xem một cuốn rất hay, là truyện của web Tấn Giang, để tớ gửi link qua cho cậu."

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Thư Dư liền nhận được link Phương Kỳ gửi tới, cô mở vào nhìn tới nhìn lui, vẫn là cảm thấy có chút nhàm chán. Thẩm Thư Dư theo bản năng lại click WeChat, bất thình lình một tin nhắn to đùng đập vào mắt.

Thẩm Thư Dư liếc mắt nhìn tới tên tài khoản, vẫn là anh: 【Muốn tôi trực tiếp tới tìm em không? 】

Lời mời add friend được gửi lại lần nữa vào hai phút trước.

Thẩm Thư Dư thật sự sợ tên vô lại này sẽ tìm tới lần nữa, vì thế gửi một tin nhắn qua: 【Tôi không muốn accept anh. 】

Bên kia nhanh chóng phản hồi.

FZ*:【Lí do? 】

*: Đổi tài khoản thì tên cũng không được đặt giống nhau. Tên trước là Fire, tên này là FZ

Thư nho nhỏ: 【 Bởi vì tôi rất ghét anh. 】

FZ: 【 Em ghét tôi chỗ nào? Tôi tốt thế này mà.】

Thư nho nhỏ: 【 Chỗ nào cũng ghét! 】

FZ: 【......】

Thất bại vòng 1!

Thẩm Thư Dư đợi trong chốc lát, không thấy tin nhắn gửi tới nữa.

Cô liền tắt màn hình di động chuẩn bị ngủ, nhưng lúc này Phương Kỳ lại đột nhiên nhìn Thẩm Thư Dư nói: "Tiểu Thư, kỳ thật bọn Du Tiểu Phong học trưởng không giống như cậu nghĩ đâu, bọn họ không xấu xa đến mức đó."

Thẩm Thư Dư nghe vậy kéo chăn xuống cũng lộ ra cái đầu, hỏi Phương Kỳ: "Cậu lại giúp bọn họ nói tốt à, Kỳ Kỳ, cậu đã quên tuần trước bọn họ còn trêu đùa một cô gái trước mặt mọi người đấy sao?"

"Cái đó thì tớ biết, nhưng mà cô ta cam tâm tình nguyện bị trêu còn gì." Phương Kỳ nói, "Cậu biết không, cô ta còn dòm ngó tiền ở chỗ Tiểu Phong học trưởng nữa cơ."

"Cô ấy muốn nhiều tiền như vậy làm gì?" Thẩm Thư Dư vẻ mặt đơn thuần hỏi.

"Làm gì? Đương nhiên là mang đi tiêu xài sắm sửa rồi." Phương Kỳ hận không thể đứng dậy khai sáng cho Thẩm Thư Dư, "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người anh em kia của Tiểu Phong học trưởng cũng đáng thương, nghe nói anh ta rất thích cô gái kia, ai ngờ cô ta chỉ tham tiền của ảnh thôi."

Thẩm Thư Dư không biết nên nói cái gì, kéo chăn lên, mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

Trong phòng ngủ bị các cô bố trí vừa đẹp vừa ấm áp, ngay cả trên trần nhà cũng có ruy băng màu sắc sặc sỡ.

Phương Kỳ còn đang thao thao bất tuyệt, miệng nhỏ lên xuống không ngừng: "Có điều, tớ có chuyện muốn nói với cậu..."

"Chuyện gì?"

"Cậu hứa là không giận đi rồi tớ nói."

"Được rồi, không giận cậu đâu."

Phương Kỳ lúc này mới ấp úng mở miệng: "Tiểu Phong học trưởng từng tìm tớ xin wechat của cậu đó."

"Khi nào thế?"

"Đại khái là một tháng trước, nhưng mà tớ cự tuyệt, tớ nói cậu không thích người lạ add wechat của mình, anh ấy cũng không hỏi lại nữa."

"Ừ" Thẩm Thư Dư trả lời cho có.

Thẩm Thư Dư không nổi giận làm Phương Kỳ khá bất ngờ, cô ấy vui vẻ mở miệng, "Anh ấy biết cậu không thích nhưng lại không tiếp tục hỏi tớ nữa, có thể thấy Tiểu Phong học trưởng cũng rất tốt rồi còn gì?"

Thẩm Thư Dư lớn lên xinh đẹp, còn nhận được danh hiệu hoa khôi, có thể thấy nam sinh thích cô rất nhiều. Chỉ nghiệt ngã một cái là từ khi bắt đầu học tới giờ, Thẩm Thư Dư vẫn không cho bất cứ ai có cơ hội lại gần mình.

Phương Kỳ cũng lo lắng, hỏi Thẩm Thư Dư: "Cậu chẳng lẽ không nghĩ tới tình yêu thời đại học sao?

Cũng không thể nào đuổi tất cả chàng trai đi hết chứ, ít nhất phải giữ lại một người để tìm hiểu mới đúng, nhưng mà bọn họ đều bị bộ dáng lãnh đạm của Thẩm Thư Dư doạ cho chạy té khói. Vì thế nên cả ban Văn Nghệ đều biết Thẩm Thư Dư là một bông hoa cao ngạo lãnh đạm. Nhưng không thể cứ lủi thủi một mình như vậy được. Yêu đương lại không phải việc phạm pháp gì, trường đại học cũng không có quy định cấm học sinh kết đôi.

Nói đến chuyện này, Thẩm Thư Dư đúng là một chút tâm tư tìm người yêu cũng không có. Có thể nguyên nhân là do hoàn cảnh của cô. Cô do mẹ đơn thân nuôi từ nhỏ đến lớn, nhưng rất nhiều người không biết mẹ của Thẩm Thư Dư tại sao li hôn chồng mình.

Nguyên nhân li hôn giữa hai người thật ra rất đơn giản: Bạo hành gia đình.

Mẹ của Thẩm Thư Dư - Thẩm Quế Văn cưới ba cô mười năm, là mười năm bị bạo hành dã man.

Mặc dù bây giờ chỉ là hồi tưởng lại, trong đầu Thẩm Thư Dư hiện lên hình ảnh ba mình năm đó cầm ghế đập Thẩm Quế Văn, không chỉ vậy, ông ta còn nắm đầu mẹ ấn vào bồn tắm chứa đầy nước, xé rách quần áo của bà rồi dùng chổi đánh liên tiếp vào người... Mà Thẩm Quế Văn lại là một người phụ nữ mềm yếu, đối mặt với Trương Quốc Hồng cao một mét tám, khoẻ mạnh như voi làm sao có thể chống lại được?

Thẩm Thư Dư còn nhớ một chuyện, năm đó lúc ông ta uống rượu say be bét còn châm tàn thuốc đỏ rực vào mặt Thẩm Quế Văn. Mà lúc ấy cô còn rất nhỏ, muốn tiến lên ngăn cản lại bị ông ta đá sang một bên.

Một cước kia đá thẳng vào ngực cô, thiếu chút nữa Thẩm Thư Dư đã tắt luôn đường thở.

Mỗi khi nghĩ đến hình ảnh này, Thẩm Thư Dư trong lòng đều rất sợ hãi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, năm đó Thẩm Quế Văn cùng Trương Quốc Hồng cũng là một cặp yêu đương thắm thiết. Hai người bọn họ vì yêu mà cưới, mọi thứ đã từng rất tốt đẹp, ai cũng nói bọn họ là tuấn nam mỹ nữ, trời đất tạo thành.

Cho dù hiện tại có hình của ba Thẩm Thư Dư ở đây, cũng không thể không làm người ta cảm thán một câu: Người đàn ông này vô cùng đẹp.

Đó là một vẻ đẹp âm lãnh, ngang tàng.

Thẩm Thư Dư rất giống Trương Quốc Hồng, năm đó lúc cô sinh ra, đã từng là quả tim trên đầu lưỡi của ông.

Nhưng đâu ai có thể nghĩ đến, sau khi kết hôn, Trương Quốc Hồng lại thường xuyên bởi vì say rượu mà bạo hành Thẩm Quế Văn.

Tật xấu nào của đàn ông Trương Quốc Hồng cũng mắc phải, ông thích hút thuốc, thích uống rượu, không học vấn không nghề nghiệp, ỷ vào trong nhà có nhiều tiền nên tiêu xài rất xa hoa, lãng phí.

Bây giờ Thẩm Thư Dư mười tám tuổi, rời xa ba mình tám năm, cùng mẹ sống bình an yên ổn. Cô thậm chí còn cảm thấy, trên thế giới này không có loài sinh vật tên đàn ông thì càng tốt hơn nữa.

Về phần tâm tư của Thẩm Thư Dư, Phương Kỳ lại không biết gì.

Những chuyện này trong lòng Thẩm Thư Dư như là một khối u ác tính, cô không thích, cũng không nghĩ sẽ nói nó cho bất cứ ai. Lúc còn nhỏ Thẩm Thư Dư đã từng tự ti về hoàn cảnh của gia đình mình, nhưng càng lớn lên, cô bắt đầu hiểu rõ mọi chuyện không phải lỗi của mẹ, càng không phải lỗi của cô, tất cả đều là lỗi của ba. Không, người đàn ông đó không xứng được gọi là ba.

Cho nên khi Phương Kỳ hỏi Thẩm Thư Dư có nghĩ tới chuyện yêu đương hay không, Thẩm Thư Dư yên lặng kéo chăn lên che khuất mặt, nhẹ giọng trả lời: "Tớ không muốn."

Cô không muốn trở thành một Thẩm Quế Văn như bà đã từng.

= = =

Một thời gian dài sau đó, Thẩm Thư Dư nghĩ rằng Phó Chước sẽ lại dây dưa, nhưng suốt mấy tuần trôi qua cô đều sống trong yên bình. Nghĩ cũng đúng, chắc hẳn chỉ là hứng thú nhất thời của anh ta thôi, hết hứng thì sẽ không để ý nữa.

Mấy năm nay cô thấy rất nhiều trường hợp như thế.

Chiều thứ hai, theo thường lệ vẫn là bài chuyên ngành vũ đạo.

Thẩm Thư Dư kiến thức cơ bản rất vững chắc, cả một tiết được thầy khen mấy lần. Chờ đến khi khoá vũ đạo kết thúc Thẩm Thư Dư vẫn còn ở lại tập thêm một chút, Tôn Di thật sự nhịn không được mở miệng châm chọc:

"Thẩm Thư Dư ơi là Thẩm Thư Dư, thầy đã khen cô tới như vậy còn tập thêm làm gì nữa, muốn thầy tiết nào cũng khen ngợi cô để thoả lòng hư vinh à?"

Chu Giai Đình nhìn Tôn Di nói, trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu.

Việc thùng sơn vừa qua đi chưa lâu, trong trường học đã dán thông báo phê bình Trương Kỳ. Lúc này cũng không cần phải chọc tới Thẩm Thư Dư làm gì, mắc công dẫn lửa đốt thân.

Cô ta khiến Chu Giai Đình không bớt lo chút nào.

Chu Giai Đình nhắc Tôn Di: "Có bản lĩnh thì cô làm thầy khen một câu đi rồi nói."

Tôn Di không đoán được Chu Giai Đình sẽ nói như vậy, tức đến hừ một tiếng, "Có gì đặc biệt hơn người mà lên mặt."

Lúc đó bạn học lưu lại luyện tập cũng không nhiều lắm. Thẩm Thư Dư bởi vì có mấy động tác không nhớ thuần thục nên luyện lại một lần, chưa từng nghĩ sẽ nghe cô ta nói như vậy. Cô đương nhiên biết đối phương không phải khích lệ mình, hướng Tôn Di cười khẽ, liếc mắt một cái.

Phương Kỳ lập tức chạy tới nhìn Thẩm Thư Dư: "Đừng để ý cô ta, điển hình là một người phụ nữ chanh chua."

Tôn Di chửi người cũng không phải ngày một ngày hai, trước đây từng có một học bá bị cô ta dèm lên dèm xuống mấy lần.

Thẩm Thư Dư nghe vậy cười khúc khích, tiếp tục luyện tập, "Tớ mặc kệ cô ta."

Phương Kỳ đã thu dọn đồ lại, một bên nói: "Tớ tối nay sẽ ăn một bữa cơm với Hội Học Sinh, không đi ăn cùng cậu được rồi."

Thẩm Thư Dư nghe vậy làm nũng một tiếng, "Cậu lại muốn bỏ tớ một mình hả?"

"Ngoan nha, tớ liên hoan xong sẽ về ký túc xá liền mà."

"Vậy cậu về thì gọi tớ một tiếng."

Chưa nói xong câu, Phương Kỳ đã đi khỏi phòng nhanh như chớp, để lại cho cô một nụ hôn gió rồi biến mất sau cánh cửa.

Thẩm Thư Dư là người cuối cùng rời đi.

Được thầy khen ngợi không phải vô duyên vô cớ, mà là cô thật sự nhảy rất tốt. Từ nhỏ không phải cô thông minh, cũng không phải do thiên phú, mà là do sự luyện tập chăm chỉ không ngừng không nghỉ.

Nhảy xong đương nhiên người sẽ đầy mồ hôi nên rất dễ bị cảm, vì vậy Thẩm Thư Dư đem mình bọc đến kín mít, chuẩn bị lập tức trở về kí túc xá tắm một cái.

Thẩm Thư Dư khiêu vũ luôn mặc một bộ áo lông liền mũ, quần áo kiểu dáng chính vì giữ ấm mà thiết kế, hoàn toàn không có điểm mỹ cảm nào. Nói đến cũng lạ, mặc trên người cô lại mang một vẻ đẹp riêng biệt.

Nhưng mới ra phòng học không được vài bước, một chiếc xe thể thao màu đen liền chạy đến trước mặt cô.

Thẩm Thư Dư hoảng sợ, nghĩ ngay đến điều gì đó. Chờ đến lúc người trên xe bước xuống dưới rồi, cô mới vội vàng mang mũ áo kéo xuống che mặt mình lại, chuẩn bị nhanh chân chạy.

Nhưng Phó Chước làm sao để cô có cơ hội chạy trốn lần nữa?

Anh cao to, chân cũng dài, một phen kéo cánh tay Thẩm Thư Dư ngược lại.

Thẩm Thư Dư sốt ruột hoảng hốt, dùng tay còn lại che mặt mình kín mít.

Đúnh là bàn tay lớn khuôn mặt nhỏ, vừa che liền nhìn không thấy được gì.

Phó Chước cười khẽ một tiếng, "Cần tôi mượn giúp em một cái khẩu trang không?"

===

Vì sự lười biếng của mình nên tốc độ edit như rùa bò. T^T Xin lỗi mọi người nhiều lắm.

Tiện thể, mình xin chúc mọi người năm mới vui vẻ và ngày càng hạnh phúc hơn nữa. Yêu mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi