VƯỚNG MẮC NGỌT NGÀO

Thẩm Thư Dư biết anh chàng lưu manh Phó Chước này khẳng định sẽ nói những lời này, cho nên hiện tại mỗi khi trò chuyện cô đều lo lắng đề phòng, căn bản không dám ở trước mặt bà ngoại và mẹ. Vả lại mỗi lần trò chuyện xong cô sẽ có thói quen xóa bỏ. Cô rất sợ lỡ như bị mẹ nhìn thấy thì phải làm sao đây?

Luôn mang cảm giác có tật giật mình.

Lần trước bà ngoại biết Phó Chước đưa cô về nhà, chuyện này càng khiến cho Thẩm Thư Dư không dám lộ liễu.

Nhưng cảm giác có tật giật mình này khiến Thẩm Thư Dư cảm thấy rất kỳ lạ, giống như cô và Phó Chước thật sự đang yêu nhau. Tuy rằng gia đình chưa từng nói cấm chuyện yêu đương gì cả, nhưng đối với Thẩm Thư Dư cứ thấy bản thân như là làm chuyện xấu gì đó.

Có trách chỉ trách Phó Chước, lần nào trò chuyện cũng không đứng đắn. Thẩm Thư Dư dứt khoát phớt lờ anh, không để ý tới anh mấy tiếng đồng hồ, đúng lúc cô cũng có việc bận.

Sau khi quét dọn làm vệ sinh xong, Thẩm Thư Dư bắt đầu thu xếp hành lý chuẩn bị sáng sớm ngày mai trở về thôn làng nhỏ ở quê. Đó là một nơi cách huyện An Hồng nửa giờ ngồi xe, ở trên núi gọi là thôn Ngọc Sơn.

Hồi nhỏ hơn phân nửa thời gian Thẩm Thư Dư đều sống ở thôn Ngọc Sơn, bởi vì lúc ấy mẹ bận bịu làm việc, người cha kia của cô lại chơi bời lêu lổng không lo cho gia đình, thế nên Thẩm Quế Văn giao Thẩm Thư Dư cho mẹ mình chăm sóc.

Lúc đó Thẩm Thư Dư học hai năm tiểu học ở thôn Ngọc Sơn, đến khi lên lớp ba bởi vì vấn đề giáo dục mà Thẩm Quế Văn đón con gái về ở bên mình. Cũng từ khi đó, Thẩm Thư Dư bắt đầu cảm nhận chuyện bạo hành gia đình.

Thẩm Thư Dư học lớp ba gần như chuyện gì cũng hiểu được, lần đầu tiên khi cô nhìn thấy Trương Quốc Hồng đánh mẹ đã sợ tới mức bật khóc tại chỗ. Thẩm Thư Dư hoàn toàn không nghĩ ra ngày đó tại sao Trương Quốc Hồng đánh mẹ, nhưng đến giờ cô vẫn không quên được sắc mặt tức giận của ông ta. Lần đó cô đi qua ôm cẳng chân Trương Quốc Hồng khóc lóc hô lên bảo ông ta đừng đánh mẹ, nhưng cô lại bị ông ta đá một cước.

Chờ Trương Quốc Hồng đá cửa đi khỏi, Thẩm Thư Dư mới bò về phía mẹ. Lúc ấy lồng ngực của cô đau lắm, nhưng Thẩm Quế Văn còn dính đầy máu trên mặt.

Trương Quốc Hồng đập bình hoa trên trán Thẩm Quế Văn, thế nên bà phải khâu mười mũi trên trán. Nhiều năm như vậy Thẩm Quế Văn luôn để tóc mái chính là vì che khuất vết sẹo trên trán.

Thẩm Thư Dư không biết bạo hành gia đình có thể tạo thành ám ảnh tâm lý cho một đứa trẻ, nhưng trước đây khi ở thôn Ngọc Sơn cô hoạt bát cởi mở đã trở nên trầm lặng ít lời. Đợi đến dịp Tết lần đó ông bà ngoại thấy Thẩm Thư Dư, hai người gần như nhận ra đứa cháu gái người người yêu thích đã thay đổi thành người khác.

Thẩm Thư Dư sợ Trương Quốc Hồng, bắt đầu từ lúc bị ông ta đá. Cô thậm chí bắt đầu sợ hãi những người đàn ông cao lớn như Trương Quốc Hồng. Nhưng may mà tất cả đều là quá khứ, mẹ cũng đã kết thúc mối hôn nhân này.

Sáng hôm sau Thẩm Thư Dư theo ông ngoại bà ngoại trở về thôn Ngọc Sơn.

Đến thôn Ngọc Sơn, Thẩm Thư Dư chẳng biết tại sao tâm trạng hình như trở nên tốt hơn nhiều. Tuy rằng mấy năm nay gần như năm nào cô cũng về một chuyến, ngoại trừ năm lớp mười hai vì việc học mà không tới, nhưng mỗi lần qua đây trong hồi ức dường như là những khung cảnh sống động của tuổi thơ.

Thôn Ngọc Sơn có một thác nước, dòng nước của thác từ trên núi chảy xuống đi qua cả thôn.

Trong trí nhớ Thẩm Thư Dư thích nhất con suối nhỏ chảy qua thôn làng này, mỗi khi tới mùa hè, cô luôn rất thích cùng đám bạn nhỏ ra suối bắt cua. Đương nhiên trên núi cũng không phải cái gì cũng tốt, ví dụ như tới hè luôn có rất nhiều muỗi. Làn da của Thẩm Thư Dư không biết tại sao giống như trời sinh nõn nà hơn người khác, cũng càng bị muỗi đốt nhiều hơn người khác, cho nên cô dễ bị sưng vả lại sau khi bị đốt còn để lại cục u rất to.

Ngôi nhà của ông bà ngoại là tự xây, còn mang theo mảnh sân nho nhỏ, trong sân còn trồng giàn nho.

Tuy rằng hiện tại phần lớn thời gian ông ngoại bà ngoại đều ở huyện An Hồng, nhưng thỉnh thoảng hai người vẫn sẽ trở về. Tháng trước bọn họ đã về thôn Ngọc Sơn một chuyến, dù sao chỉ ngồi xe nửa tiếng đồng hồ, hơn nữa giao thông cũng thuận tiện.

Sau khi về đến nhà không thể thiếu việc bận rộn, cho nên lúc xong xuôi mọi việc thì đã nửa buổi trưa.

Thẩm Thư Dư nằm trong phòng ngủ của mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng chim hót ríu rít dường như là mùa xuân.

So với thành phố lớn hoặc là huyện An Hồng, cô thật sự càng thích nơi này hơn. Lúc trước cô thậm chí nghĩ tới trở lại trong thôn làm một công nhân viên chức nhỏ, cô chưa bao giờ cảm thấy nơi này ngột ngạt.

Đúng rồi, hôm nay là ngày tết ông Táo.

Tập tục ở đây có cắt giấy dán cửa sổ, cúng ông Táo, dán câu đối xuân.

Nghĩ đến lát nữa sẽ làm những việc này, trong lòng Thẩm Thư Dư chẳng những không cảm thấy buồn phiền, ngược lại đầy hứng thú.

Hồi trước cúng ông Táo Thẩm Thư Dư luôn đi theo sau ông ngoại, lúc ông ngoại đốt giấy tiền vàng bạc miệng luôn lẩm bẩm. Làm thường xuyên Thẩm Thư Dư cũng nhận ra việc cúng ông Táo rất linh nghiệm. Thế là cô cũng lặng lẽ cầu nguyện, cô nhớ ước nguyện đầu tiên của mình là ba mẹ ly hôn. Sau đó nguyện vọng của cô đã được thực hiện.

Nghĩ vậy, Thẩm Thư Dư không ngủ trưa, trực tiếp đi cắt giấy dán.

Bà ngoại cắt giấy rất khéo tay, đừng thấy con người bà cụ mập mạp nhưng thủ công cực kỳ giỏi. Thẩm Thư Dư theo bà ngoại cắt giấy một lúc thì di động liền vang lên tiếng chuông, cô nhìn qua lại là Phó Chước.

Thẩm Thư Dư không ghi chú cho số di động của Phó Chước, nhưng mặc dù không có ghi chú cô vẫn nhìn một cái là nhận ra. Thẩm Thư Dư vội vàng tắt ngay, nhưng cô vừa tắt xong thì anh lại gọi sang nữa.

Bà ngoại cười ha hả nhìn Thẩm Thư Dư: “Sao con không bắt máy?”

Thẩm Thư Dư kiên trì nói: “Con phải cắt giấy mà đâu có rảnh.”

Bà ngoại nhìn thấu nhưng không nói ra.

Chưa đến một lúc dãy số phiền phức kia lại gọi tới. Hết cách rồi, Thẩm Thư Dư chỉ đành chạy ra ngoài bắt máy. Cô biết với tính tình của anh e rằng sẽ vẫn “quấy rầy” cho đến khi cô nhận máy mới thôi, cô dứt khoát bắt máy làm rõ sự việc.

Điện thoại nối máy, Phó Chước ở bên kia hỏi: “Em đang ở đâu thế?”

“Ở nhà.” Thẩm Thư Dư nói.

“Là cái thôn gì gọi là Ngọc Sơn phải không?” Phó Chước nói.

Thẩm Thư Dư nghe vậy trong lòng hồi hộp: “Anh làm gì?”

Hôm qua cô buột miệng nói hôm nay phải về quê.

Phó Chước ở bên kia cười đùa: “Em đoán xem tôi đang ở đâu.”

Trong lòng Thẩm Thư Dư hình như đoán được bảy tám phần, nhưng cô không thể tin được: “Tôi không đoán.”

“Được được được, em không đoán.” Phó Chước cũng không lòng vòng nữa, “Tôi ở đầu thôn nhà em, tại đây có một tảng đá lớn lắm, cũng có một số dụng cụ tập thể thao, còn có một đám người đang viết câu đối.”

Anh nói vậy, Thẩm Thư Dư khẳng định anh đang ở trong thôn.

“Sao anh lại tới đây!” Thẩm Thư Dư sốt ruột nói.

Chỉ nghe Phó Chước ho hai tiếng, đáp: “Nhớ em đó.”

Thật là muốn anh chết mà, cũng không lo mọi việc trực tiếp lái xe chạy qua đây.

Chặng đường gần năm tiếng đồng hồ, anh không thường xuyên chạy đường dài cũng cảm thấy mệt mỏi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến có thể nhìn thấy cô thì adrenalin của anh tăng vọt, cũng không cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Bỏ qua cái đó, nghĩ đến sắp nhìn thấy cô, trong lòng Phó Chước hình như rốt cuộc có thể bình tĩnh lại một chút. Nhưng sự bình tĩnh này như là sự tĩnh lặng ngắn ngủi trước cơn giông tố.

Tin nhắn viết chữ và trực tiếp nói chuyện là sự cảm nhận khác nhau, tuy rằng hôm qua Phó Chước đáng ghét không biết ngượng cũng nói câu này với Thẩm Thư Dư. Nhưng thật sự bảo anh mở miệng, anh hình như cũng có chút ngượng ngùng.

Thế là Phó Chước dời đề tài: “Ở đầu thôn đang viết câu đối, em tới xem không?”

Thẩm Thư Dư đương nhiên phải hiếu khách, trong lòng cô thậm chí loáng thoáng có chút chờ mong nhìn thấy anh.

Thôn làng không lớn, nhưng từ cuối thôn đến đầu thôn vẫn cần tốn chút thời gian. Bởi vì hôm nay là ngày tết ông Táo, trong thôn tổ chức cho một số người cao tuổi thạo dùng bút lông để viết câu đối cho mọi người.

Lúc Thẩm Thư Dư đến nơi thì trông thấy một đám người vây quanh Phó Chước. Phó Chước đang viết câu đối.

Phần lớn sinh viên học hội họa hình như đều viết chữ đẹp, Phó Chước càng hơn thế nữa. Viết chữ bút lông như là một bữa ăn sáng đối với Phó Chước, dù sao anh đã luyện tập từ nhỏ đến lớn. Anh lưu loát viết xuống một cặp câu đối, còn nhận được rất nhiều khen ngợi.

Người trẻ tuổi hiện giờ hiếm khi có thể viết chữ đẹp như vậy, lại khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Thậm chí có một ông cụ giơ ngón cái lên với Phó Chước ngay tại chỗ: “Chữ đẹp, chữ đẹp!”

Phó Chước buông bút tỏ vẻ khiêm tốn: “Chê cười rồi!”

Văn không đứng nhất, thực ra viết chữ cũng vậy. Tuy rằng Phó Chước biết chữ mình có thể đưa ra cho người ta xem nhưng anh chưa bao giờ kiêu ngạo về phương diện này. Bởi vì người tài thì có người tài hơn, đừng nhìn những ông cụ ở đây không mở mắt nổi nhưng nét chữ thật sự rất đẹp.

Đây dường như là lần đầu tiên Thẩm Thư Dư thấy Phó Chước khiêm tốn như vậy, hoàn toàn khác với cái người biếng nhác bá đạo lưu manh như thường ngày.

Phó Chước gần như vừa buông bút xuống là nhìn thấy Thẩm Thư Dư trong đám người, trên tay anh dính một chút mực nước, anh chẳng để ý lấy ra khăn giấy lau tay sau đó lập tức đi về phía cô.

Sự bình tĩnh trước cơn bão tố hình như không còn tồn tại nữa, bước chân Phó Chước tiến về phía Thẩm Thư Dư thậm chí bắt đầu hỗn loạn. Nếu không phải ở đây nhiều người, anh thậm chí có nỗi xung động trực tiếp ôm cô vào lòng mình. Anh muốn cảm nhận hơi thở của cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cô, muốn chiếm lấy mọi thứ của cô làm của riêng.

Thôn làng nhỏ bé, người từng nhà hình như đều quen biết. Mọi người hoàn toàn không biết gì về chàng thanh niên trẻ tuổi này, nhưng người giờ đang hướng về phía Thẩm Thư Dư, hình như trong lòng mỗi người cũng hiểu được chút gì đó.

Thẩm Thư Dư nhìn nét chữ do Phó Chước viết, trong lòng cô cũng rất thích. Cô cũng không quên trong tủ trưng bày của trường có triển lãm chữ bút lông của Phó Chước, đó cũng là tác phẩm đạt được hạng nhất. Thế là Thẩm Thư Dư phá lệ hỏi xin Phó Chước một tấm.

“Anh có thể viết một tấm cho nhà chúng tôi không?” Thẩm Thư Dư hỏi.

“Đương nhiên.”

Cái này có gì khó, trong lòng Phó Chước cũng vui rạo rực. Hồi nhỏ bị ép viết chữ anh còn luôn không vui, nhưng hiện giờ hưng phấn không thôi. Dù sao đây là lần đầu tiên Thẩm Thư Dư mở miệng hỏi xin anh. Thế là anh vui vẻ lại đi viết một bức câu đối. Nếu đằng sau Phó Chước mọc thêm một cái đuôi thì chắc lúc này sẽ vểnh lên rất cao.

Lần này Thẩm Thư Dư nhìn thấy toàn bộ quá trình Phó Chước viết câu đối, anh cầm bút lên đặt xuống, viết ra từng chữ một cách trôi chảy, cô nhìn chằm chằm không dời mắt.

Trước kia cô chưa bao giờ cho rằng bàn tay của anh đẹp, nhưng hôm nay lại khác, anh cầm bút lông dường như có một loại ma lực khiến người ta không thể dời mắt.

Anh thật sự đẹp trai quá đi.

Viết chữ xong, Phó Chước đặt tấm giấy ở một bên chờ mực khô.

Anh cũng rất hài lòng đối với tấm giấy viết câu đối này.

Vế trên: năm sông bốn biển đều xuân sắc,

Vế dưới: muôn sông nghìn núi đầy vinh quang,

Hàng ngang: vạn vật đổi mới.

Ngụ ý tốt đẹp như vậy, chỉ nhìn thấy mấy chữ này thôi đã khiến tâm trạng người ta vui sướng.

Phó Chước đặt câu đối xuống xong mới nghiêng đầu đối diện hai mắt Thẩm Thư Dư. Thẩm Thư Dư vội vàng theo bản năng xoay đầu qua một bên, chẳng bao lâu sau cô lại không dám nhìn thẳng hai mắt anh.

“Mấy hôm nay em có nhớ tôi không?” Anh vẫn không nhịn được chẳng biết mắc cỡ hỏi ra một câu.

Thẩm Thư Dư đỏ mặt: “Không có.”

“Nói dối.”

“Tôi không có nói dối.” Cô nói xong thì ngẩng đầu, đúng lúc đối diện tầm mắt của Phó Chước.

Hai mắt anh vừa sâu thẳm lại u ám.

Thẩm Thư Dư bị anh nhìn mà da đầu run lên, cô nhỏ giọng nói: “Anh đừng nhìn tôi như vậy.”

“Ờ.” Phó Chước hận không thể mọc mắt trên người cô, “Nhưng làm sao bây giờ, tôi chỉ muốn nhìn em nhiều hơn.”

Nhiều ngày không gặp anh rất khó chịu. Nếu cô ở thành phố Phong Châu thì tốt rồi, anh nhớ cô thì trực tiếp đến trường tìm cô, chỉ cần mấy phút mà thôi.

Thẩm Thư Dư không biết nên nhìn anh như thế nào.

Phó Chước đi tới trước mặt Thẩm Thư Dư, vẻ mặt đầy nuông chiều nói: “Ngẩng đầu lên, ngoan đi, cho tôi xem một chút.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi