VƯỚNG MẮC NGỌT NGÀO

Tất cả dường như là một giấc mộng.

Mãi cho đến mùng hai Tết, trong lòng Thẩm Thư Dư vẫn thẫn thờ.

Vào tối giao thừa Thẩm Thư Dư gần như cả đêm không ngủ, sau nụ hôn kia của Phó Chước cô chạy một hơi về nhà cả người giống như bị tê liệt. Cô tắm rửa, muốn tẩy sạch toàn bộ mùi hương của Phó Chước ở trên người mình, nhưng dù trên người không còn lưu lại mùi hương của anh, trái tim cô không nhịn được sẽ nghĩ tới anh, tới lúc trời hửng sáng cô mới từ từ nhắm mắt lại.

Vào mùng một Thẩm Quế Văn hiếm khi không giục Thẩm Thư Dư thức dậy, quả thật để cô ngủ nướng.

Thẩm Thư Dư ngủ tới hai giờ chiều, trong lúc này bà ngoại có đi qua xem cô nói vài câu, còn hỏi cô đói bụng không, nhưng Thẩm Thư Dư lẩm nhẩm một tiếng rồi xoay đầu ngủ thiếp đi.

Cứ vậy thời gian sinh hoạt của Thẩm Thư Dư bị xáo trộn hoàn toàn. Mùng một ngủ thẳng tới hai giờ chiều mới thức dậy, từ buổi tối đến rạng sáng thì không ngủ được. Thế là sáng sớm mùng hai cô còn rất buồn ngủ đã bị mẹ gọi dậy nói là phải ra ngoài.

Mỗi năm vào mùng hai Thẩm Thư Dư đều phải đi theo mẹ còn có ông bà ngoại cùng nhau đi thăm họ hàng, mà người họ hàng này chính là bà cố của Thẩm Thư Dư.

Bà cố là mẹ của bà ngoại Thẩm Thư Dư, sắp tới một trăm tuổi rồi. Bà cụ ngoại trừ lỗ tai không nhạy thì vẫn có thể cầm được cái cuốc. Năm ngoái khi Thẩm Thư Dư đi thăm bà cố, bà cụ rất vui vẻ lấy kẹo cho cô ăn.

Nhà bà cố cách cái thôn mà Thẩm Thư Dư ở lại chừng hai mươi phút ngồi xe. Một nhà anh chị em của bà ngoại đi cùng nhau coi như rất náo nhiệt. Nhưng trên đường đi đôi mắt Thẩm Thư Dư như là không mở ra được, cả hành trình toàn thân lờ mờ.

Sau khi tới nơi Thẩm Thư Dư tỉnh táo hiếm thấy, nhưng sau khi tỉnh lại thì đột nhiên mang theo chút ưu buồn.

Loại ưu buồn này từ đâu đến Thẩm Thư Dư hiểu rõ trong lòng, nhưng cô càng hiểu được hiện tại mình không thể suy nghĩ đến những việc có hay không này.

Dù trong lòng hiểu được nhưng Thẩm Thư Dư vẫn ôm một sự mong chờ quái lạ.

Di động của cô hiếm khi im lặng trong hai ngày nay, một tin nhắn cũng không có. Nếu là vào mấy ngày trước, gần như mỗi ngày đều vang lên tiếng ting ting không ngừng.

Tối qua Thẩm Thư Dư bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Phương Giác, lúc ấy cô còn chưa biết là ai gửi tới, trong lòng vô cớ có chút kích động. Nhưng sự kích động này mau chóng giảm sút sau khi cô nhìn thấy tin nhắn chúc Tết của Phương Giác.

Vào hôm Thẩm Thư Dư quyết định không dây dưa với Phó Chước nữa cô có nói chuyện với Phương Giác, thế là Phương Giác nhiều chuyện hỏi tại sao.

Thẩm Thư Dư không giấu giếm, cô nói hết ý nghĩ và suy tính trong lòng mình với Phương Giác.

Phương Giác xem xong thì hiểu, trái lại an ủi Thẩm Thư Dư: [Thời gian sẽ chứng minh tất cả, đến lúc đó tất cả đều sẽ có đáp án tốt nhất.]

Không biết vì sao lúc ấy Thẩm Thư Dư đột nhiên cảm thấy rất mơ hồ.

Hai hôm nay Thẩm Thư Dư ngoài ngủ ra thì đọc tiểu thuyết Tấn Giang do Phương Giác giới thiệu. Cô đọc say sưa, trong lòng cũng được lấp đầy.

Nhưng hôm nay trong lòng cô lại trống rỗng, có lẽ vì rời khỏi căn phòng mình đã ẩn náu hai ngày. Bên ngoài sáng sủa, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, cô đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian quen Phó Chước.

Khoảng thời gian đó thường hay mưa, hiếm khi có một ngày nắng đẹp khiến người ta vô cùng hưng phấn. Thẩm Thư Dư nghĩ thầm, có lẽ cũng vào lúc ánh nắng tươi đẹp Phó Chước đã âm thầm để lại dấu ấn trong trái tim cô.

Trí nhớ của bà cố rất tốt, ánh mắt cũng tốt, khi nhìn thấy Thẩm Thư Dư, cô là người đầu tiên mà bà cụ đi qua chào đón trước.

Đây là đãi ngộ đặc biệt của Thẩm Thư Dư, từ nhỏ đến lớn bà cố thích cô nhất. Bà ngoại từng nói bà cố xấu nhất, hễ là ai xinh đẹp thì bà cụ luôn rất thích.

Thẩm Thư Dư xinh đẹp nên được lòng bà cố nhất.

Trò chuyện một hồi, ở lại ăn bữa trưa rồi buổi chiều về nhà.

Thời gian một ngày trôi qua cũng nhanh.

Càng trôi qua nhanh hơn chính là kỳ nghỉ này.

Hình như chớp mắt một cái là tới mùng sáu.

Ngẩn ngơ tới mùng sáu, Thẩm Thư Dư nghe bà ngoại nói Thẩm Cửu Cửu sắp đính hôn. Chuyện này quả thật khiến Thẩm Thư Dư kinh ngạc, cô biết Thẩm Cửu Cửu mới quen biết anh chàng kia vào hôm giao thừa.

Bà ngoại lắc đầu nói không phải: “Nghe nói chàng trai đó từng gặp Cửu Cửu hồi trước, nhưng khi đó vẫn còn nhỏ.”

Chàng trai đó ở ngôi làng bên cạnh, lúc ấy gia đình anh ta không có điều kiện tốt như hiện nay, cho nên thường xuyên cùng đám bạn tới đây chơi. Trùng hợp là lúc ấy Thẩm Cửu Cửu cũng ở trong thôn chưa từng ra ngoài, cho nên đã từng gặp mặt. Nhưng dù sao Thẩm Cửu Cửu cũng nhỏ hơn người ta mấy tuổi, không nhớ ra cũng bình thường.

“Thần kỳ vậy à…” Thẩm Thư Dư không khỏi cảm thán.

“Cửu Cửu là cô bé ngoan, rất nghe lời cũng rất hiểu chuyện, chàng trai kia tinh mắt lắm.” Bà ngoại nói.

Tới buổi chiều mợ còn đích thân đưa kẹo mừng đến, chứng tỏ mọi việc là thật.

Nhưng đối với Thẩm Thư Dư thì không chân thật lắm, sau khi cô xem thấy tên họ của chú rể bèn gửi tin nhắn chúc phúc cho Thẩm Cửu Cửu.

Vừa gửi qua tin nhắn chúc phúc được một giây thì Thẩm Cửu Cửu lập tức đáp lại bằng một khuôn mặt tươi cười gian xảo.

Từ hôm giao thừa Thẩm Thư Dư nhờ Thẩm Cửu Cửu giúp mình giấu người nhà chuyện lén đi ra ngoài, đến giờ hai người vẫn còn liên lạc.

399: [Buổi tối giao thừa em làm gì?]

Khó tránh khỏi sẽ có chút lòng hóng hớt.

Nhưng hóng chuyện thì hóng chuyện, Thẩm Cửu Cửu không bép xép. Mặc dù sau nhiều năm mới liên lạc, Thẩm Thư Dư vẫn hiểu rõ tính tình của Thẩm Cửu Cửu về điểm ấy.

Thẩm Thư Dư do dự một chút, cô vẫn không thẳng thắn, chỉ nói: [Không có gì…]

399: [Không thú vị chút nào, chị đã bao che cho em, em còn không nói với chị.]

Tiểu Tiểu Thư: [Ha ha ha ha]

Nụ cười xấu hổ lại không mất lễ phép.

399: [Thực ra em không nói chị cũng đoán được, có phải bạn trai em tới tìm em mừng năm mới không?]

Tiểu Tiểu Thư: [Không phải bạn trai…]

Nói xong Thẩm Thư Dư hận không thể lập tức rút về, đây quả thực chính là thừa nhận mình ở cùng người khác phái.

399: [Ha ha, hâm mộ quá.]

Tiểu Tiểu Thư: […Ưm, chúc mừng chị sắp kết hôn.]

Cô định nói sang chuyện khác.

399: [Không có gì đáng chúc mừng, cơ mà vẫn cảm ơn em.]

Tiểu Tiểu Thư: […Sao vậy ạ?]

399: [Không có gì, chỉ là cứ để người lớn hài lòng về chuyện kết hôn là tốt rồi, chị đã nghĩ thông suốt, nếu nhất định phải tìm một người sống cùng cả đời, chọn một người hợp mắt trong nhà có tiền, đời này của chị cũng coi như kiếm lời lớn rồi.]

Nhìn thấy Thẩm Cửu Cửu nói vậy, trong lòng Thẩm Thư Dư cảm thấy bực bội như bị thứ gì đó chắn lại.

399: [Cho nên lúc có thể yêu đương thì hãy dùng trái tim để yêu. Tình yêu vẫn đẹp lắm.]

Tiểu Tiểu Thư: [Mặc dù chị bị tình yêu tổn thương, chị vẫn cho rằng là thế sao?]

399: [Em sai rồi, không phải tình yêu tổn thương chị mà là người kia. Giả như năm đó chị quen đúng người, có lẽ chị sẽ không bị tổn thương.]

Tiểu Tiểu Thư: [Làm sao mới có thể xác định mình gặp đúng người?]

399: [Đây cũng là một vấn đề nan giải đối với chị ha ha ha ha.]

399: [Nếu mối hôn nhân này của chị hạnh phúc, có lẽ chị có thể nói cho em biết đáp án.]

Sau đó theo như lời của Thẩm Cửu Cửu, chị ấy nhanh chóng đồng ý kết hôn thực ra cũng có một nguyên nhân khác. Ngoại trừ anh chàng kia có ngoại hình đẹp lại giàu có, tính tình của anh ta thoạt nhìn cũng không tệ. Dùng lời của Thẩm Cửu Cửu nói chính là ấn tượng đầu tiên rất tốt.

Thẩm Thư Dư không khỏi nghĩ tới ấn tượng đầu tiên của mình về một người nào đó, hình như rất tệ.

= = =

Qua mùng sáu, mẹ của Thẩm Thư Dư là Thẩm Quế Văn cũng định quay về thị trấn, bởi vì mùng bảy bà phải đi làm.

Thẩm Thư Dư vốn định ở lại trong thôn cho tới khi sắp khai giảng mới trở về, nhưng Thẩm Quế Văn bảo Thẩm Thư Dư mấy ngày nay đi tới nhà Trương Quốc Hồng chúc Tết.

Trương Quốc Hồng là ba của Thẩm Thư Dư.

Mấy năm nay trong khâu đi thăm người thân cố định, Thẩm Thư Dư cũng đều phải đến nhà Trương Quốc Hồng một chuyến. Nhưng năm ngoái bởi vì cô thi đại học nên không có đi.

Cuối năm ngoái, Trương Quốc Hồng gọi điện thoại cho Thẩm Quế Văn nói là bảo Thẩm Thư Dư năm nay nhất định phải đến nhà ông ta chúc Tết.

Tuy rằng năm đó bởi vì nguyên nhân bạo hành gia đình mà Trương Quốc Hồng và Thẩm Quế Văn không thể nào hàn gắn. Nhưng đã trôi qua nhiều năm, thời gian dường như từ từ đóng vảy nỗi đau của năm đó.

Thế là sáng sớm mùng bảy Thẩm Thư Dư đi theo mẹ trở về thị trấn.

Mẹ đi làm, Thẩm Thư Dư thì một mình đi tới nhà Trương Quốc Hồng.

Thực ra mấy năm nay Trương Quốc Hồng cũng sống ở huyện An Hồng, vốn nên là quan hệ thường xuyên gặp mặt, nhưng bởi vì hai bên ít liên lạc, dường như khoảng cách cũng rất xa.

Lúc đi Thẩm Thư Dư mua một ít trái cây còn xách theo một hộp sữa. Năm ngoái Trương Quốc Hồng mua một căn nhà ở phía Đông. Bởi vì xách theo đồ đạc không tiện, Thẩm Thư Dư trực tiếp gọi xe taxi.

Phía bên kia ngược hướng với nhà của Thẩm Thư Dư, gần như là khoảng cách từ đầu này tới đầu kia của thị trấn.

Chiếc xe chậm rãi chạy qua quảng trường trung tâm, cảnh tượng Phó Chước đỗ xe tại cửa tiệm nhỏ bên lề quảng trường ngày đó hình như vẫn còn rõ ràng trong mắt.

Thẩm Thư Dư cảm thấy mình chỉ ngây ra một lát thôi, tài xế lại dừng xe nhắc nhở đã tới địa điểm.

Bởi vì đã gọi trước nên Trương Quốc Hồng đã ở cửa tiểu khu chờ Thẩm Thư Dư. Thẩm Thư Dư vừa xuống xe, Trương Quốc Hồng liền đi qua đón, vẻ mặt thân thiện gọi cô: “Tiểu Ngư.”

Thẩm Thư Dư nhìn Trương Quốc Hồng gọi một tiếng ba, có chút mới lạ cũng có chút lạ lẫm.

Trương Quốc Hồng và Thẩm Quế Văn ly hôn vào lúc Thẩm Thư Dư học cấp hai, chỉ chớp mắt thôi đã qua nhiều năm như vậy.

Hôm nay thời tiết đẹp, Trương Quốc Hồng mặc một chiếc áo khoác trông rất trẻ trung, quả thực khiến người ta không thể nhìn ra ông ta đã sắp bốn mươi.

Hai cha con đi sóng vai, ngũ quan của hai người có thể nói là rất tương tự. Hồi còn trẻ Trương Quốc Hồng hết sức điển trai, mà vẻ điển trai này dù tới tuổi này rồi cũng không thua người khác nửa phần. Cũng bởi vì ngoại hình bảnh bao mà hiện tại ông ta cưới được một cô vợ trẻ nhỏ hơn mình mười tuổi.

“Tiểu Ngư, lần này con phải ở lại nhà ba cho đến khi khai giảng hẵng đi.” Trương Quốc Hồng vui tươi hớn hở nói.

Thẩm Thư Dư lắc đầu, đáp lại: “Con nghe nói ba có con trai rồi, con đến có thể không tiện lắm?”

Trong thang máy, Trương Quốc Hồng tươi cười nhìn Thẩm Thư Dư: “Sao vậy? Con ghen à? Từ nhỏ ba đã thương con nhất, con cũng không phải không biết.”

Thương nhất sao?

Thẩm Thư Dư vẫn không thể nào quên được năm đó khi cô ngăn cản Trương Quốc Hồng đánh mẹ, cô đã bị ông ta đá mạnh một cước.

Sau đó tòa án phán quyết Thẩm Thư Dư cho Thẩm Quế Văn, Trương Quốc Hồng thì mỗi tháng gửi tiền đúng hạn. Nhưng mấy năm đầu ông ta không thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Nếu không phải bên người Thẩm Quế Văn còn giữ lại máu mủ của Trương Quốc Hồng, còn phải gọi ông ta một tiếng ba thì nhà họ Thẩm và nhà họ Trương đời này có lẽ không còn liên lạc với nhau nữa.

Gần như vừa vào cửa Thẩm Thư Dư liền nghe được tiếng khóc của trẻ con. Âm thanh của con trẻ khiến người nghe được đều mềm lòng.

Nghe được tiếng mở cửa, người phụ nữ bên trong bế đứa nhỏ đi ra, vui vẻ nói: “Đến rồi à.”

Thẩm Thư Dư nhìn người phụ nữ xa lạ trước mắt, cô lễ phép cất tiếng chào người phụ nữ kia: “Con chào dì.”

“Tốt tốt tốt, mau vào ngồi đi.”

Đứa bé trong lòng người phụ nữ vẫn khóc quấy không ngừng, Trương Quốc Hồng tỏ vẻ khẩn trương hỏi sao vậy.

Người phụ nữ nói: “Không biết tại sao lại đột nhiên đốt pháo, khiến cho thằng bé giật mình. Em đã dỗ hồi lâu rồi.”

Trương Quốc Hồng vội vàng đón lấy đứa nhỏ ôm vào lòng nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành.

Nhìn thấy cảnh tượng gia đình hạnh phúc trước mắt, Thẩm Thư Dư dường như không dám tin người này chính là ba mình.

Người ba từng tay đấm chân đá đối với mẹ lại cũng có một mặt dịu dàng như vậy.

Thẩm Thư Dư thổn thức trong lòng.

Mẹ từng nói hồi yêu đương với ba, ông ta là người đàn ông tốt nhất trên đời, bà muốn sao trời ông ta cũng sẽ hái xuống tặng bà. Nhưng sau đó rốt cuộc tại sao biến thành như thế kia chứ?

Đứa bé dần dần ngủ thiếp đi trong lòng Trương Quốc Hồng, không còn tiếng khóc quấy nữa. Trương Quốc Hồng lại cẩn thận bế đứa nhỏ vào trong phòng.

Đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm này, trong lòng Thẩm Thư Dư khó tránh khỏi gò bó không được tự nhiên. Con người cô rất chậm nhiệt, đối với người không quen luôn phải dùng thời gian rất dài mới có thể quen thuộc, đối với hoàn cảnh thì càng hơn thế nữa.

Sau khi ở nhà ba ăn xong bữa trưa thì Thẩm Thư Dư liền về nhà, mặc dù ba lặp đi lặp lại yêu cầu cô ở lại, nhưng cô vẫn lắc đầu nói mình phải về nhà.

Khi trở về không còn đồ đạc trên tay cũng thoải mái hơn, thế là Thẩm Thư Dư định ngồi xe buýt trở về, dù sao thời gian dư dả.

Sau khi lên xe cô tìm chỗ ngồi xuống nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe chạy chầm chậm, có người đi tới ngồi bên cạnh Thẩm Thư Dư. Người kia chen chúc cô một tí, thế là Thẩm Thư Dư đang nhìn ra ngoài theo bản năng thụt vào trong một chút, nào ngờ người kia cũng chen qua.

Thẩm Thư Dư nhíu mày, cô không vui quay đầu, chợt trông thấy Phó Chước mang vẻ mặt không đứng đắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi