VƯƠNG PHI BÁO THÙ


“ Tiểu thư, người thật giỏi nha, người đã học võ sao? Sao nô tỳ chưa bao giờ thấy “ Lúc trước nàng chỉ nhìn thấy tiểu thư yếu đuối thôi, chưa bao giờ nhìn được người như bây giờ.

“Nhuỵ Nhi từ bây giờ ta không còn hèn yếu như trước, ta sẽ không để ai bắt nạt hay coi thường” Nàng khi ở hiện đại cũng vậy, bây giờ cũng vậy, sẽ không bao giờ cho ai khinh thường.

“ Được, tiểu thư “ Nhuỵ Nhi cười lên, tiểu thư lớn thật rồi.

Nàng cười nhẹ sau đó kêu nàng đi theo ra ngoài.

Y như Lưu Yên Nghiên dự đoán, một lúc sau đồ ăn đã được mang tới, mùi thơm bay khắp căn phòng.

“ Cùng ngồi xuống ăn đi “ Nàng nhìn Nhuỵ Nhi đang đứng nói.

“ Không được, vậy không hợp quy cũ” Nàng vội xua tay.

“ Đừng nói nhiều, ngồi xuống “ Lưu Yên Nghiên nhíu mày.

Nhuỵ Nhi thấy phản đối không hiệu quả, nàng kiên dè ngồi xuống ghế.

“ Ngươi cần để ta đưa đồ ăn lên miệng sao?” Nàng buồn cười đùa giỡ, xã hội cổ đại phân chia giai cấp rõ ràng, nàng biết.

Nhưng nàng vốn không phải người tại đây, cho dù hoà nhập đến mấy cũng có những việc không thoải mái.


Giống như không thể nào ăn được khi một người đứng ngay ngắn nghiêm chỉnh nhìn chầm chầm mình.

Nhuỵ Nhi xua tay từ chối liên tục, nhanh tay tự gắp đồ ăn vô chén.

“ Còn có Nhuỵ Nhi, ngươi không cần kêu nô tỳ, cứ kêu ta là được “ Nô tỳ, nô tỳ nàng nghe không quen.

“ Sao có thể được, tiểu thư, vậy không tốt “ Nàng há miệng, tiểu thư đây là làm sao?
“ Nhiều lời quá, cứ nghe đi “ Lưu Yên Nghiên nhíu mày.

“ Dạ, nô.

.

ta đã biết “ Nàng định sử dụng từ nô tỳ nhưng Lưu Yên Nghiên đã mắt lạnh liếc qua làm nàng phải thay bằng chữ ta.

Chiều tối, Long Minh Vũ về Vương Phủ.

“ Vương Gia “ Một ám vệ xuất hiện quỳ trước mặt hắn.

“ Trong phủ hôm nay có chuyện gì sao?” Hắn nghịch cây bút lông trên tay lơ đãng hỏi.

“ Dạ, là về Vương Phi “ Ám vệ nuốt nước miếng nói, cảnh tượng sáng nay hắn có chứng kiến nha.

“ Ồ, là thị thiếp nào bắt nạt nàng ta sao?” Long Minh Vũ cười, nàng ta yếu đuối như vậy, lại không có sự sủng ái của hắn làm sao có thể sống yên trong chốn này.

“ Dạ không phải “ Thị thiếp bắt nạt sao? Ám vệ chảy mồ hôi hột, hắn cầu cho bọn họ nếu muốn sống thì đừng động đến nàng.

“ Nói “ Hắn nhướng mày.

“ Là Vương Phi đánh tổng quản phòng bếp, nghe nói là do đem thức ăn nguội cho nàng, nàng còn nói dù được sủng hay không sủng thì nàng vẫn là Vương Phi, nếu không biết cách đối xử bề trên nàng không ngại làm giúp “ Ám vệ tường thuật lại sự việc, hắn còn nhớ rõ ánh mắt sắc lạnh như dao của nàng, nó làm hắn cũng phải run sợ.

“ Là thật sao?” Long Minh Vũ kinh ngạc, Lưu Yên Nghiên đã làm ra những điều đó sao?
“ Dạ, là thật “ Hắn nghiêm túc trả lời.

“ Ta đã biết, lui ra đi“ Long Minh Vũ phất tay, một người làm sao có thể gây sự với tổng quản, theo như ám vệ nói thì nàng có võ công, nếu không một nữ nhân chân yếu tay mềm làm sao đánh nổi nam nhân cao to.

“ Có vẻ ta nên để ý Vương Phi nhiều hơn “ Long Minh Vũ cười nói nhỏ.


Sáng hôm sau, Nhuỵ Nhi chạy vô phòng nàng “ Tiểu thư, người tỉnh rồi sao? ”
Lưu Yên Nghiên gật đầu ngồi dậy, nàng được Nhuỵ Nhi bưng một thao nước gửi mặt.

Nhuỵ Nhi lục trong tủ quần áo đưa cho nàng một chiếc váy lụa dài.

“ Màu trắng sao?” Lưu Yên Nghiên nhíu mày.

“ Sao vậy ạ?” Không phải nàng thích nhất màu trắng sao? Tiểu thư không mặc màu gì khác ngoài màu đó.

“ Ta không thích màu trắng nữa, mau lựa màu khác đi, nó quá tinh khiết và mỏng manh “ Nàng giải thích.

“ Vâng “ Nhuỵ Nhi lục trong tủ đồ lấy ra một bộ màu tím.

“ Bộ này đi “ Có lẽ nàng cần đi mua sắm thêm vài bộ đồ.

” Búi tóc cho ta, kiểu bình thường thôi, đừng cầu kì “
“ Vâng “ Không chỉ tính tình đổi mà sở thích của tiểu thư cũng đổi luôn, ngày trước nàng thích búi những kiểu tóc đẹp để xuất hiện trước Tam Vương Gia.

“ Đẹp rồi, tay nghề muội rất khá “ Nàng cười mỉm nói
“ Đi thôi, ta cần đi mua chút đồ “
“ Người muốn đi ra ngoài phố sao?” Nhuỵ Nhi kinh ngạc hỏi.

“ Đúng vậy, có gì sao?” Lưu Yên Nghiên nhìn nàng.

“ Dạ tiểu thư, nếu muốn ra ngoài phải thông qua sự đồng ý của Vương Gia “ Trong Vương Phủ nếu Vương Phi hay Thị Thiếp muốn ra ngoài phải được Thất Vương Gia chấp thuận, thường thì họ ít ra ngoài chỉ có sai nô tỳ đi mua đồ thôi.

“ Ta làm gì không cần xin phép ai “ Lưu Yên Nghiên lạnh lùng nói, Chủ tịch tập đoàn Dark và đồng thời là Boss của Sát thì khi làm gì, cần hỏi ai sao?

“ Ah “ Nhuỵ Nhi không ngậm miệng lại được, nàng không hiểu sao cứ cảm thấy tiểu thư bây giờ thật tuyệt vời nha, nàng thích tiểu thư của bây giờ hơn, mạnh mẽ quyết đoán.

“ Nhanh lên “ Lưu Yên Nghiên nhíu mày hối Nhuỵ Nhi.

“ Dạ vâng, ta đi bằng đường nào?” Cổng chính không thể đi được rồi.

“ Cửa sau, sau lưng biệt viện có một lối đi “ Nàng hôm qua đã đi xung quanh đây nghiên cứu rồi.

“ Dạ”
Nhuỵ Nhi háo hức nhìn cảnh vật xung quanh “ Tiểu thư đường phố thật nhộn nhịp “
“ Muội không thường ra ngoài đường phố sao?” Lưu Yên Nghiên khó hiểu hỏi.

“ Tiểu thư người thật sự không nhớ rồi “ Nhuỵ Nhi làu bàu, ngày trước tiểu thư toàn đi theo Tam Vương Gia thôi, nàng thì phải đi cạnh tiểu thư, giúp nàng tìm Tam Vương Gia làm sao còn tâm trí nhìn cảnh đường phố.

“ Còn gì sao?” Lưu Yên Nghiên bước vô tiệm đồ cầm một bộ màu đỏ, hỏi Nhuỵ Nhi, có chuyện gì nàng chưa biết sao?
“ Dạ không có gì đâu “ Nếu tiểu thư đã quên vậy không có nghĩa là xấu hoàn toàn, dù sao Tam Vương Gia không thích nàng, nếu cứ đi theo ngài ấy người khổ là tiểu thư thôi, quên là tốt rồi, nàng bây giờ không còn thấy ưu thương trên mặt nữa.

Lưu Yên Nghiên nhìn Nhuỵ Nhi sau đó tiếp tục lựa đồ, nàng tin nàng ta không hại nàng, nàng không muốn nói là có lí do của nó.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi