VƯƠNG PHI BÁO THÙ


Trong Hoàng cung Tây Quốc, nam nhân hồng y như lửa nằm trên ghế dựa, đôi mắt hoa đào khép hờ che đậy bi thương.

Khuôn mặt của hắn chỉ nên được ví là khuynh thành, nữ nhân còn cúi đầu ghen tị.

Hắn trầm thấp mở miệng " Không phải chuyện ta giao, ngươi đã nói hoàng thành rồi sao? Vì thế nào Bạc Khinh Nhiễm còn đón được Vương Phi? "
Quang cúi đầu cắn môi, rõ ràng chính hắn đã ra tay giết Long Minh Lan, không lí nào nàng còn sống mà gả đến Nhiếp Chính Vương phủ.
Mạc Ly Hiên lại mở miệng " Ta đã cho Nam Quốc cơ hội kéo dài mạng sống của nàng, nhưng bọn hắn khước từ, một người từng mắng chửi nữ nhân của trẫm, trẫm sẽ để yên ổn sống sao? "
Quang run lên, Diêm La Vương tàn bạo khát máu khắp giang hồ ai cũng biết, đến cả hắn quen thuộc cũng cảm thấy run sợ.

Hắn vội ôm quyền " Chủ nhân thứ tội, thuộc hạ không thực hiện được chức trách.

Thuộc hạ sẽ..."
" Ngươi sẽ đi giết Long Minh Lan ngay bây giờ? " Hắn cắt ngang, cười nhẹ.

Đôi mắt hoa đào mở ra, bên trong ưu thương như luôn vương vấn.


" Ngươi nghĩ có khả năng sao? Bạc Khinh Nhiễm không hiểu vì lí do gì lại động phòng cùng nàng, với võ công của ngươi sẽ thắng được hắn? "
Hắn cũng rất bất ngờ, Bạc Khinh Nhiễm cuồng vọng lại hứng thú với Long Minh Lan.

Đúng thật là kì lạ.

Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Cho dù có được che chở, Long Minh Lan nhất quyết phải chết rồi, không những thế, tất cả những người từng làm tổn thương Nghiên Nghiên đều phải chết.

Hắn xoa sợi dây chuyền trong tay, trong mắt loé ra ôn nhu.
Quỳ bên dưới, Quang bối rối, chủ tử sau khi từ Nam Quốc về liền động tâm với một nữ tử, nàng vốn là Thất Vương Phi Nam Quốc, hơn thế còn được Long Minh Vũ hết mực cưng chiều.

Ai ngờ đến ngày đó, Ám vội vã trở về nói nàng bị chèn ép, chủ nhân nghe xong không nói thêm lời nào đi cứu nàng, nhưng nàng đã nhảy xuống núi tự vẫn.

Từ đó hắn càng ngày càng khát máu lạnh lẽo, chỉ khi nhìn vào sợi dây chuyền mới có ôn nhu.
" Thuộc hạ ngu ngốc, vậy bây giờ..." Quang cúi đầu.
Mạc Ly Hiên ngước lên, con ngươi sâu thẫm hiện vài phần huyết sắc, dung mạo dưới ánh trăng càng thêm động lòng người, lời nói lại mang theo ngoan tuyệt sắc bén " Cứ để đó, dù sao nàng nhất định phải tử, cho dù Bạc Khinh Nhiễm có che chở đi nữa.

Bản tôn quyết không tha "
Hắn run lên, tuân lệnh lui về trong màn đêm.

Chủ nhân càng ngày càng lãnh huyết.

Bên ngoài đồn đại Diêm La Điện, Diêm La Vương lãnh huyết vô tình quả là không sai.

Đến cả một trong tứ đại hộ phách như hắn còn thấy sợ hãi khi đối diện chủ nhân.

Ám sau khi không bảo vệ được Thất Vương Phi liền bị chịu phạt nặng, đến giờ còn đang trị thương.
Sáng hôm sau, trên giường một đôi nam thanh nữ tú ôm nhau, nam nhân tóc đen như mực, đôi mắt khép lại, mày kiếm mũi cao, là thế gian hiếm có mỹ nam tử, tuy đang ngủ nhưng quanh thân vẫn toả ra khí thế cường đại.


Nữ nhân nhu thuận vùi trong lòng hắn, khuynh quốc khuynh thành, dung nhan tựa hoạ.
Bên ngoài, nha hoàn e dè cất tiếng gọi.

Bạc Khinh Nhiễm cùng Lưu Yên Nghiên đồng loạt mở mắt, hắn nhìn nàng còn dựa ở trong lòng, như con mèo nhỏ lười biếng bò dậy.

Hằng ngày sống trên chiến trường, không ngờ có ngày hắn có thể ngủ ngon như vậy, hơn thế là với một nữ nhân chỉ vừa quen một tháng.

Dù trong lòng cảm xúc giao động, Bạc Khinh Nhiễm vẫn giữ thái độ lạnh như băng đối với nàng, giống như việc xảy ra hôm qua đều là trong mơ " Thay đồ, cùng ta đi diện kiến Hoàng thượng "
Vì Nhiếp Chính Vương không có người thân thích, nên đương nhiên người đầu tiên yết kiến sau tân hôn là Tây Hoàng.

Lưu Yên Nghiên nhíu mày " Ngươi không sợ hắn phát hiện ra ta là hàng giả? "
Bạc Khinh Nhiễm đứng dậy sửa sang y phục, vẫn bình tĩnh lên tiếng " Cho dù hắn biết, cũng sẽ không nói gì, hơn thế hắn chưa bao giờ gặp qua Long Minh Lan "
Hắn đương nhiên không biết Mạc Ly Hiên đã gặp qua Long Minh Lan tại Nam Quốc, lấy danh sứ thần Thạc Vi.
Nàng cụp mắt không nói gì thêm, nghe đồn Tây Hoàng ham mê tửu sắc, hậu cung ba ngàn mĩ nữ, ăn chơi thoái đoạ, nhưng sự thật là vậy sao? Nếu hắn như thế, bên cạnh lại có một hoàn mĩ Nhiếp Chính Vương Gia, thế cớ nào lại không bị soán ngôi.

Chỉ có hai lí do, một là hắn che dấu quá sâu, hai là Bạc Khinh Nhiễm khinh thường ngôi vị.

Nhưng nhìn thế nào Bạc Khinh Nhiễm cũng không giống như người không có dã tâm, hơn thế dã tâm hắn rất lớn.
Chuẩn bị xong đi ra ngoài xe ngựa, Bạc Khinh Nhiễm một đầu tóc đen thúc khởi, trước trán vài cọng tóc xoã ra tăng thêm vẽ cuồng ngạo, hắn lạnh lùng bước đi phía trước, theo sau là nữ nhân trong bộ y phục tử y xinh đẹp khuynh thành mang theo tà mị.
Ngồi trên xe ngựa, hai người không nói một câu nào, nàng dựa lưng vào ghế, không ngờ sau một đêm nàng từ binh lính cấp dướp trở thành thê tử của hắn, thật sự vi diệu.


Nhưng dù sao nàng cũng không sống ở thân phận này lâu được, hắn nhất định sẽ lấy nhiều thê thiếp, nàng đã định cuộc sống tự do, hai bên không có tình, không cần phải ở cạnh nhau, bất quá chỉ là kế hoản binh, không thể nào công chúa Nam Quốc vừa gả hoà thân lại bị chết trong đêm tân hôn.

Hai quốc gia khi đó chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh, tuy không liên quan đến nàng, nhưng nếu chiến trận làm liên lụy đến Trịnh Liệt, Lưu Biên cùng các binh lính khác, chắc chắn sẽ có người hi sinh trên chiến trường, nàng không muốn việc đó xảy ra.
Thoắt cái đã đến cửa hoàng cung, Tây Quốc hoàng cung trang hoàng lộng lẫy với kiến trúc nạm vàng, đủ để thấy sự giàu sang của Tây Quốc.

Bên trong thái giám, tì nữ liên tục đi lại, thị vệ canh gác nghiêm cẩn.

Tuy là lần đầu tiên bước vào hoàng cung nhưng nàng cảm giác quan cảnh có chút quen thuộc, giống như từng làm điều tương tự với một ai đó, nhưng lại nhớ không ra.
Bàn tay đột nhiên được một vòng tay ấm áp bao trùm, nàng ngạc nhiên ngước nhìn khoé mặt góc cạnh sắc bén uy nghiêm của nam tử trước mặt, muốn rút tay ra nhưng lại bị hắn giữ chặt " Nàng không muốn tạo tin đồn Nhiếp Chính Vương cùng Nhiếp Chính Vương Phi không ân ái nhau chứ? "
" Đó không phải việc của ta, với lại tin đồn Nhiếp Chính Vương Phi bị thất sủng không phải tốt hơn sao, đến lúc đó ta không cần phải diện kiến người ngoài nhiều " Nàng không để tâm trả lời.
Bạc Khinh Nhiễm hơi nhíu mày kiếm, nàng không lo lắng bị thất sủng, tuy không phải Long Minh Lan thật sự, nhưng không phải nữ nhân nào cũng sợ không được sủng hạnh à? " Nó liên quan đến quan hệ hai nước, nàng gánh vác nổi? "
Hắn đương nhiên không sợ làm tổn hại quan hệ hai nước, vì vốn tứ quốc thực lực bằng nhau, không ai có thể phá vỡ thế cân bằng.

Nói vậy chỉ là không muốn buông đôi tay mềm mại của nữ tử trước mắt, hắn lại không biết nguyên do tại sao.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi