VƯƠNG PHI BỊ TREO TRÊN CỔNG THÀNH BA NGÀY RỒI

Bánh Trôi bị dọa sợ nhưng tự nhận mình là đại hài tử dũng cảm kiên cường, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện khóc nhè. Vậy nên dù hai mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích, như thể chỉ cần bất động thì có thể dùng thân hình bé nhỏ dọa kẻ bắt nạt mình bỏ chạy.

"Ê, sao lại muốn khóc rồi." Bạch Phiêu Phiêu véo khuôn mặt mềm mại của Bánh Trôi, sức lực đứa nhỏ cũng không lớn nên tha hồ bóp véo, y cười lên, đôi mắt cong cong, "Lá gan nhỏ vậy sao?"

"Làm càn!"

Vương gia vừa đi tới liền thấy con mình bị người ta bắt nạt, tức giận không chịu được.

Nghe hắn mở miệng, Bạch Phiêu Phiêu mới buông tay đứng dậy. Bạch Phiêu Phiêu bị Vương gia la rầy cũng chẳng để ý chút nào, vẫn là bộ dạng cười đùa tí tửng.

"Biểu ca ~~~"

Y uốn giọng gọi người, thanh âm nũng nịu mềm mại, giậm chân đi tới bên cạnh Vương gia, đưa tay muốn túm góc áo Vương gia, túm hụt cũng không nhụt chí mà vẫn tiếp tục nũng nịu.

"Nghe nói biểu ca treo chính thê lên cổng thành lâu lắm rồi mà sao chưa tới cưới ta?" Bạch Phiêu Phiêu bày ra vẻ mặt vừa vô tội vừa thẹn thùng, "Biểu ca không rước ta qua cửa thì ta phải chờ đến khi hoa tàn ít bướm đấy nha."1

Vương gia nhíu mày phất tay áo như đuổi ruồi.

"Nói nhảm gì thế."

Bạch Phiêu Phiêu lui lại mấy bước, đúng lúc nhìn thấy Bánh Trôi tủi thân nhào vào lòng Trâu Tiểu An, y kinh ngạc trợn mắt nhìn, phủi tay hoảng sợ nói.

"Biểu ca ngươi làm cha mà còn không bằng người ta nữa kìa." Y hăm hở đi tới, bình tĩnh nhìn Trâu Tiểu An rồi lại cười phá lên, thanh âm cũng không còn nũng nịu như ban nãy.

"Ái chà, ta còn tự hỏi sao Vương gia lại treo vợ lên trời chơi với diều, thì ra là có tình mới nha." Bạch Phiêu Phiêu cười với Trâu Tiểu An, "Hèn chi biểu ca không chịu cưới ta vào phủ, thì ra là thích dạng ca nhi này sao."

Vương gia hết sức đau đầu vì mồm miệng lanh chanh của Bạch Phiêu Phiêu nhưng không làm gì được y.

"Ngươi lại nói bậy bạ gì đó?"

"Quang minh chính đại chút đi, đây không phải tiểu tình nhân ngươi nuôi trong phủ thì là gì?"

Vương gia nhìn Bạch Phiêu Phiêu liền phiền lòng.

"Đây chỉ là người thuê vào chăm tiểu thế tử thôi."

"Làm thuê?" Bạch Phiêu Phiêu bật cười, cảm thấy Vương gia đang khinh bỉ nhà y không thuê nổi người hầu, "Vương gia đúng là giàu có thật đấy, người làm thuê đều dùng gấm hoa tơ vàng may áo, so với áo Vương gia còn đắt hơn."3

Trên mặt Vương gia nóng lên, mấy ngày trước biết chắc Trâu Tiểu An chính là tên điên của hắn nên vụng trộm tăng chi phí ăn mặc cho người ta, cũng may Trâu Tiểu An vô tư không để ý, ai ngờ Bạch Phiêu Phiêu lại nói huỵch toẹt ra.

Vương gia nghẹn họng không nói nên lời.

"Ngươi mà còn ăn nói bừa bãi nữa thì bản vương sẽ phái Lâm Phó đi phòng thủ biên quan."

Lần này Bạch Phiêu Phiêu biến sắc, tức giận giậm chân.

"Nếu ngươi bắt hắn đi thì ta sẽ ở lì trong phủ ngươi cả ngày lẫn đêm không đi!" Y vừa nóng giận vừa ủy khuất, "Hắn chính là đồ đầu gỗ! Ta sắp thành thân mà hắn cũng không nóng lòng! Hồi môn ta đã chuẩn bị xong mà hắn cũng không chịu nói một câu muốn cưới ta!"

Đây là lần đầu Trâu Tiểu An thấy rõ dáng vẻ Bạch Phiêu Phiêu, trước đây y chưa từng gặp ca nhi công tử Bạch gia, lúc gần sinh con mới nghe nói công tử nhà họ Bạch muốn gả vào vương phủ làm thiếp, Vương gia từ chối cho ý kiến về chuyện này, Trâu Tiểu An cũng không hỏi nên cứ thế qua đi.

Bây giờ gặp tận mặt, Bạch công tử quả nhiên là một người vi diệu.

Trâu Tiểu An cười đến híp mắt, ôm Bánh Trôi nói xen vào.

"Bạch công tử yên tâm, Vương gia mạnh miệng mềm lòng, nhất định sẽ không để ngài chịu ủy khuất đâu."

Vương gia vuốt ngực một cái, tên điên này sao cứ xấu tính như vậy?

Rốt cuộc có tim hay không!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi