VƯƠNG PHI BỊ TREO TRÊN CỔNG THÀNH BA NGÀY RỒI

Cuối cùng Vương phi giả cũng chịu nhận tội.

Lúc trước y sợ hạnh phúc cả đời bị hủy trong tay Vương gia hung tàn khét tiếng nên đã cùng thị vệ yêu thầm y thông đồng với nhau thay mận đổi đào.

Nhưng sống bên ngoài chẳng có gì tốt hơn.

Công tử ca đã quen xa hoa lãng phí chỉ được hưởng thụ mấy ngày tự do.

Tiền tài đem theo tiêu hết sạch, lại không chịu được khổ, nghe nói Vương gia vô cùng yêu thương Vương phi, ngoan ngoãn phục tùng, lúc này mới nảy ra ý xấu muốn trông bầu vẽ gáo, lại thay xà đổi cột lần nữa.

Trong đầu con thứ Hầu phủ như y chỉ có phong hoa tuyết nguyệt, đơn giản đến ngu xuẩn, tự cho là bất kể thế nào cũng tốt hơn tên giả mạo, dù bị Vương gia phát hiện chân tướng cũng sẽ không bị giáng tội, cho y được hưởng cuộc sống cẩm y ngọc thực.

Nhưng y đã nghĩ sai hoàn toàn.

Thủ hạ của Vương gia có nhiều thủ đoạn lắm, chẳng mấy chốc đã vạch trần Vương phi nói láo, thấy Vương gia và Tiểu An đến đây thì nước mắt lưng tròng cầu xin khoan dung, y sẽ cút đi thật xa, cả đời không làm chướng mắt họ nữa.

"Vậy đồng bọn của ngươi thì sao? Ngươi muốn hắn sống hay muốn hắn chết?"

"Tất nhiên là phải chết rồi! Hắn chỉ là một kẻ tôi tớ, tính mạng có đáng gì, tất nhiên là tùy ý Vương gia và Vương phi xử trí." Hàng giả này và Trâu Tiểu An vốn có năm sáu phần giống nhau, lúc trước y dịch dung mới giống được chín phần. Chỉ là dáng vẻ độc ác của y bây giờ hoàn toàn không có điểm nào giống Trâu Tiểu An.

"Bản vương vừa đánh cược với Vương phi." Vương gia cười nhạt, "Lúc nãy bản vương đã hỏi con chó kia của ngươi rằng muốn ngươi sống hay muốn ngươi chết. Nếu các ngươi nói giống nhau thì bản vương sẽ tốt bụng tha cho các ngươi. Nếu không giống...... thì chẳng cần bản vương nhiều lời nữa."

Hàng giả sắc mặt vô cùng khó coi, lại bắt đầu run cầm cập.

"Hắn vì ngươi mới ra nông nỗi này, nhưng hắn nói....... muốn ngươi sống." Vương gia làm bộ thở dài, "Phải làm sao mới tốt đây?"

"Ta không muốn!! Ta không muốn chết!!! Hắn chết thì cứ chết đi, sao lại bắt ta theo........"

Rượu trong chén bị thị vệ cưỡng ép rót vào, Trâu Tiểu An nhìn người này từ từ không giãy dụa nữa, rốt cuộc mở miệng.

"Vương gia hiếm khi hảo tâm như vậy......"

"Ta xóa trí nhớ của y rồi thả y và tên nô bộc trung thành kia cút khỏi kinh thành là vì báo đáp ân tình bọn hắn lúc trước đã bắt trói Vương phi về thành thân. Lấy một đổi một, bản vương luôn luôn ân oán rõ ràng."

"Mèo khen mèo dài đuôi!" Trâu Tiểu An đạp hắn một cước, "Lúc trước chẳng qua ta đi lấy hàng bị đè xuống đất, thân thể suy yếu, nếu không sao lại chịu thua bọn hắn chứ."

"Số mệnh ngươi đã định phải gả cho bản vương mới đúng!"

Vương gia ôm Tiểu An mừng khấp khởi về nhà, "Cái này gọi là duyên phận trời định, thiên sơn vạn thủy không thể ngăn cách."

Trâu Tiểu An không đáp lại, ánh mắt đảo qua ngọc bội hình rồng đeo bên hông Vương gia.

Chẳng qua lúc trước y choáng đầu hoa mắt, đêm đại hôn nhìn thấy ngọc bội bên hông Vương gia, trùng hợp lại là một đôi với ngọc bội mà phụ thân cho y, nhất thời hiếu kỳ nên mới ở thêm mấy ngày.9

Nào ngờ Vương gia rời xa y lại không sống nổi.

Nếu không y đã sớm vác hành lý về nhà rồi.

Trâu Tiểu An nhớ lại lúc trước y tìm cơ hội về nhà bị các cha mắng xối xả, cười tủm tỉm nói.

"Khi nào cùng ta về thăm hai cha của ta đi."

"Thế thì tốt quá."

——————

Về phần Vương gia gặp mặt nhạc phụ khiến gà bay chó chạy thế nào thì lại là một chuyện khác.18

[HOÀN]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi