VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Chương 1047

 

Nhìn thấy Ninh Vân kiêu ngạo rời đi, vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Uyên cứng lại.

 

“Rốt cuộc Ninh Vân đã chuyện gì xảy ra, càng lớn càng không có giáo dục. Muội không cần để ở trong lòng, nàng ta bị người khác dạy hư rồi, một chút phép tắc cũng không hiểu.”

 

“Không sao, ta đã quen rồi”

 

Nghe thấy giọng điệu này, có lẽ nàng và Ninh Vân đã quen biết nhau từ trước.

 

Nếu không Ninh Vân cũng không thể có oán hận sâu đậm như vậy với nàng.

 

“Lúc trước các muội từng có xung đột?”

 

“Đúng vậy. Trước khi ta vào cung, chúng ta đã quen biết nhau rồi, mỗi lần chạm mặt nhau đều rất khó chịu. Nhưng huynh yên tâm đi, nàng ta không dám làm gì ta đâu.”

 

Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ đến lời Ninh Vân vừa nói trước khi đi, không nhịn được hỏi: “Nàng ta nói, muội may giá y thay người khác là có ý gì?”

 

Triệu Khương Lan tỏ vẻ không quan tâm mà nhún vai: “Chính là nghĩa đen đó. Chắc huynh không biết, ta thêu thùa rất tốt đấy. Thân phận trước kia là Tú Nương bên ngoài cung, chuyên may giá y cho nữ tử”

 

“Muội sao.”

 

Mộ Dung Bắc Uyên bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, biết rõ nàng đang nói đùa, nhưng lại được nàng nói đến một cách nghiêm túc.

 

Nhưng bị Ninh Vân nói như vậy, nhất định là nàng không muốn nhắc đến nỗi đau thầm kín.

 

Mộ Dung Bắc Uyên suy nghĩ một chút, cũng không hỏi nhiều nữa.

 

Lúc đi đến Minh Hi Đường, Mộ Dung Bắc Hải đang trông cung nữ sắp xếp gọn đồ đạc được chuyển tới đây.

 

Nghe người bẩm báo nói Thần Vương cùng công chúa Nhã Lan đang cùng nhau đến đây, Mộ Dung Bắc Hải cảm thấy bất ngờ quay đầu lại: “Sao hai người lại cùng đến đây?”

 

“Vô tình gặp được Thần Vương ở chỗ Hoa quý phi, đúng lúc huynh ấy muốn tới thăm huynh một lát, chúng ta liền cùng nhau đến đây” Triệu Khương Lan mở lời giải thích.

 

Mộ Dung Bắc Hải vô cùng thích thú nhìn nàng một cái, rồi chuyển sang Mộ Dung Bắc Uyên: “Xem ra thân thể tốt lên rồi?”

 

“Nghe Chu Khiết nói, lúc trước Tam ca đi một chuyến đến Thần Vương phủ, nhưng sau đó lại vội vàng rời đi, đệ cũng chưa kịp nói vài câu với huynh, tại sao người đến rồi còn rời đi?”

 

“Tạm thời có chút việc, không kịp nói rõ với đệ. Tóm lại nhìn thấy đệ tỉnh lại, huynh cũng yên tâm rồi”

 

“Với tính tình của Tam ca, cứ nghĩ không thích ở trong cung chịu ràng buộc, tại sao bây giờ lại đồng ý vào ở trong cung?”

 

Mộ Dung Bắc Hải ngẩng đầu liếc mắt Triệu Khương Lan: “Công chúa Nhã Lan vừa mới đến, huynh lo lắng nàng sẽ không quen, đặc biệt đến giúp đỡ nàng”

 

Triệu Khương Lan hơi kinh ngạc liếc nhìn Mộ Dung Bắc Hải, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích.

 

“Không ngờ rằng tình cảm giữa Tam ca với công chúa tốt như vậy? Hơn nữa Ninh Vân cũng quen biết nàng, mọi người đều quen biết với nàng, nhưng tại sao lúc trước đệ lại không biết nàng.”

 

Nghe Mộ Dung Bắc Uyên hỏi như vậy, Triệu Khương Lan vội vàng nói: “Bởi vì mấy tháng huynh đi Vinh Dương, không hề ở kinh thành, chính trong đoạn thời gian đó ta quen biết với bọn họ. Nếu như lúc đó huynh cũng ở đây, tất nhiên cũng quen biết ta.”

 

“Thì ra là thế”

 

Mộ Dung Bắc Hải mời bọn họ ngồi xuống: “Nếu như đệ có thời gian, thì nên thường xuyên vào cung đi dạo đi. Không những đến thăm chúng ta, bên chỗ thái hậu cũng nên hiếu thuận nhiều hơn mới được. Trước mắt đại ca nhị ca liên tiếp xảy ra chuyện, sau đó thân thể đệ lại không khỏe, người già như bà chịu áp lực rất lớn, bây giờ tinh thần luôn không được tốt. Huynh và công chúa đều rất lo lắng, bà sẽ không chịu được quá lâu.”

 

Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên rùng mình: “Tại sao lại như vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi